Cảnh Lộ Quan Đồ

Sáng sớm, Đỗ Long ngồi bay máy bay rời khỏi thành phố Lỗ Tây, buổi chiều hắn đã tới biển.

Hạ Hồng Quân hôm qua gọi điện thoại cho Đỗ Long nói bên kia đã chuẩn bị xong rồi, cho nên Đỗ Long liền đến.

Hạ Hồng Quân không tới sân bay đón, bọn họ càng ít cùng nhau xuất hiện ở chỗ công cộng càng tốt, cho nên Đỗ Long tự thuê xe rời khỏi sân bay. Ở một hẻo lánh bên kia Nam Hội, bọn Đỗ Long và Hạ Hồng Quân đã gặp mặt.

Tham gia hành động vẫn là mấy người Vương Bá. Bọn hắn chào hỏi nhau mấy câu, Hạ Hồng Quân liền cầm bản đồ bắt đầu giảng giải kế hoạch hành động đêm nay cho Đỗ Long nghe.

Tề Quang Bưu ở biển vẫn coi như quy củ, buổi tối hoàn toàn không ra ngoài lêu lổng. Mặc dù không ở cùng với Tô Linh Vân, nhưng hai người thường xuyên có mặt ở các điểm tụ hội hoặc cùng nhau đi dạo phố. Nói chung sau mười rưỡi mới chia tay quay về sau khách sạn mình thuê.

- Căn cứ quan sát hai ngày này, bênh cạnh Tề Quang Bưu không có vệ sĩ. Muốn ra tay rất đơn giản, tuy nhiên thật sự phải làm như vậy sao? Lúc Tô tiểu thư ở cùng với y dường như cũng rất vui vẻ.

Hạ Hồng Quân nói.

Đỗ Long nói:

- Tôi biết là mọi người cho rằng tôi làm như vậy có chút không hợp tình hợp lý, thậm chí quá mức. Nhưng tôi vẫn hy vọng mọi người giúp tôi, lần này cứ coi như là đang khảo nghiệm Tề Quang Bưu được không? Nếu như tôi không tìm thấy vấn đề gì lớn ở Tề Quang Bưu, chỉ cần y có một chút tình yêu với Tô Linh Vân, tôi sẽ như vậy dừng tay.

Vương Bá không sao cả gật đầu, Ngô Tuyết Mai nói:

- Đỗ Long, anh chắc chắn có thể khiến cho y sau đó đều không nhớ gì không?


Đỗ Long nói:

- Đừng quên cha tôi là người của Cục An ninh Quốc gia đấy. Có loại thuốc có thể khiến cho người ta quên hết những chuyện xảy ra trong vong mấy tiếng đồng hồ, rất an toàn.

Ngô Tuyết Mai gật gật đầu, Hạ Hồng Quân nói:

- Vậy thì quyết định đêm nay ra tay. Tuyết Mai cô đến khách sạn Tề Quang Bưu ở thuê một phòng cùng tầng, Đoàn Huệ Minh anh phụ trách camera của khách sạn, Vương Bá anh chuẩn bị xe ở dưới khách sạn, chuẩn bị trợ giúp hoặc là lui lại bất cứ lúc nào... Đợi Tề Quang Bưu vừa về đến, liền lập tức triển khai hành động!

Khách sạn Đông Phương mười một giờ tối, Tề Quang Bưu ngâm nga bài hát từ thang máy đi ra, tay cầm chìa khóa phòng đi về phía phòng mình ở.

Đến Hoa Hạ gần ba năm rồi, Tề Quang Bưu vẫn ở trong khách sạn. Đây là bởi vì y cảm thấy khách sạn tương đối tiện. Dù sao y cũng không thiếu tiền, không cần phải mua phòng ốc hoặc là thuê phòng. So với nước Mĩ mà nói, Hoa Hạ như thế là tương đối an toàn, ngay cả vệ sĩ cũng có thể giảm đi.

Cửa căn phòng phía trước đột nhiên mở ra, một cô gái gợi cảm ăn mặc thời thượng và xinh đẹp đi ra, thần sắc có chút lo lắng. Sau khi nhìn thấy Tề Quang Bưu, hai mắt sáng lên, cô nói với Tề Quang Bưu:

- Tiên sinh có thể giúp tôi một chút không? Bồn tắm của phòng tôi nhét chặt quá, thế nào cũng không nhổ ra được.

Đàn ông bình thường rất khó cự tuyệt lời khẩn cầu của người đẹp, bởi vì bản năng của động vật chính là muốn khoe mình với con mái. Tề Quang Bưu rất lịch sự mỉm cười, nói:

- Không thành vấn đề, rất vui được phục vụ phu nhân.

Ngô Tuyết Mai vui vẻ nói:


- Rất cảm tạ anh. Xin mời đi theo tôi.

Ngô Tuyết Mai xoay người, thướt tha vào phòng, Tề Quang Bưu nhìn chằm chằm cắp mông phía sau lưng của cô thầm nuốt nước miếng. Tề Quang Bưu đến từ nước Mĩ tự do mở rộng, kìm chế dục vọng đối với y mà nói thật sự là một vấn đề lớn. Y thỉnh thoảng quay về nước Mĩ, nói là làm việc, kỳ thật chính là để giải tỏa.

Cô gái xinh đẹp trước mắt này, khiến Tề Quang Bưu có phần mất hồn mất vía đi vào theo, cửa phòng sau lưng tự động đóng lại. Tề Quang Bưu cứ nhìn chằm chằm phong cảnh mê người trước mắt, lại không biết sau lưng xuất hiện hai bóng đen. Đỗ Long một chưởng vào cổ của y, Tề Quang Bưu toàn thân chấn động, sau đó liền mềm nhũn ngã nhào xuống đất.

Đỗ Long và Hạ Hồng Quân dựng Tề Quang Bưu ném lên giường ngủ, sau đó một cái lều tự động thổi khí gắn vào xung quanh người Tề Quang Bưu, bốn phía sáng lên đèn màu lục lam, bên trong lều hiền ra một cảm giác giống như cảnh trong mơ.

Đỗ Long đeo mặt nạ quỷ chui vào lều. Trước tiên dùng Thuật Tiệt Mạch điểm vài cái lên người Tề Quang Bưu, sau đó tiêm cho Tề Quang Bưu một mũi, cuối cùng mới làm cho Tề Quang Bưu tỉnh lại.

Công hiệu của thuốc nhanh chóng phát tác. Sau khi tỉnh lại, Tề Quang Bưu thấy cái gì cũng đều là hư không, hơn nữa còn đang không ngừng lay động. Y nghi ngờ quay đầu nhìn, sau đó tự nói:

- Mình đang nằm mơ ư?

Đỗ Long cười ha hả, xuất hiện trước mặt Tề Quang Bưu Tề. Quang Bưu hoảng sợ, sau đó phát hiện toàn thân cứng ngắc, hoàn toàn không thể động đậy. Chỉ thấy người mặt quỷ kia cúi người xem đông ngó ngó tây khuôn mặt y, Tề Quang Bưu hoảng sợ nói:

- Mày là thứ gì?

Đỗ Long đĩnh đạc nói:


- Tôi không phải người, cũng không phải thứ gì. Tôi là tiểu quỷ, thủ hạ của Diêm Vương. Tôi phụng mệnh đến câu hồn phách của ông đi, tuổi thọ của ông đã hết rồi.

Quang cảnh kỳ dị trong lều khiến Tề Quang Bưu khó có thể phân biệt là sự thật hay là cảnh trong mơ. Y cả kinh kêu lên:

- Tiểu quỷ? Cơ thể của tôi rất tốt, làm sao mà tuổi thọ đã hết chứ? Các người nhất định đã lầm rồi!

Đỗ Long cười lạnh nói:

- Ông đã làm gì tự ông biết rõ. Có người ở Sâm la điện tố cáo với Diêm Vương hình dáng của ông phạm vào giới luật của trời, tuổi thọ tự nhiên sẽ bị bắt hết!

Tề Quang Bưu kinh sợ bất định nói:

- Điều này sao có thể, đây nhất định là mơ, đây không phải là thật!

Đỗ Long dốc sức cảm ứng suy nghĩ của Tề Quang Bưu tìm kiếm trí nhớ của y. Nỗi sợ hãi trong lòng Tề Quang Bưu chợt lóe rồi đi, chỉ dẫn hắn nhanh chóng tìm được mục tiêu.

Trí nhớ của Tề Quang Bưu tuôn ra mãnh liệt, Đỗ Long cười lạnh nói:

- Ông cho là người bị ông hại chết ở nước Mỹ không thể về nước tố cáo ông sao? Bây giờ là thời đại gì chứ, dưới đất cũng có điều lệ chỉ dẫn đấy.

Tề Quang Bưu kinh hồn bạt vía nói:

- Đây là một giấc mộng, tôi phải tỉnh lại, phải tỉnh lại...


Đỗ Long tay đè vào đầu Tề Quang Bưu nói:

- Ông đừng ngụy biện nữa, chẳng lẽ muốn tôi dùng Thất Tinh Sách Hồn Pháp mới bằng lòng nói thật sao? Nếu như không phải dùng một lần sẽ thêm một kẻ ngu ngốc, tôi sớm đã dùng hai năm trước. Bởi vì ông cái tên khốn khiếp này, hai mươi người phải lựa chọn tự sát, càng nhiều người bởi vì ông mà lâm vào khốn cảnh. Ông cho là trốn về Hoa Hạ, thì có thể trốn thoát chế tài vận mạng sao?

Tề Quang Bưu thấy cái gã tự xưng tiểu quỷ đem bí mật trong lòng y nói hết ra, trong lòng y đã tin bảy tám phần, y không khỏi kêu lên:

- Đó không phải là việc của tôi, bọn họ là tự mình nghĩ không thông... Thị trường chứng khoán Hoa Hạ hại nhiều người nhảy lầu như vậy, tại sao không thấy các người đi tìm hồn của những người đó đi?

Đỗ Long cười lạnh nói:

- Không phải không báo, mà là chưa tới giờ. Ai bảo ông còn muốn kết hôn với con gái của Chân Long Thiên Tử nhân gian, thấy người sang bắt quàng làm họ để vượt qua nguy cơ này chứ? Ông loại hành vi này quấy nhiễu nghiêm trọng giới luật của trời, cho nên báo ứng của ông tới nhanh một chút, ông chịu chết đi!

Đỗ Long một tay đè chặt trán của Tề Quang Bưu, một tay chộp cổ Tề Quang Bưu. Tề Quang Bưu chỉ cảm thấy cổ họng đau nhức giống như xương sống bị rút đi vậy. Cảm giác đó tựa như hồn phách thật sự phải rời xác, y vội vàng hét lớn:

- Đừng câu tôi đi, tôi có thể cho ông tiền, rất nhiều tiền. Tôi có thể đốt cho ông một tòa biệt thự thật to, hay là một hoàng cung... Còn có rất nhiều tiền không đếm xuể, ông có thể giúp tôi đưa cho Diêm Vương cầu xin ông ấy đừng câu tôi...

Đỗ Long buông tay ra nói:

- Vậy sao? Sao không nói sớm, có tiền có thể sai quỷ khiến ma. Ông tuyệt đối nhớ kỹ lời của mình, nếu như nuốt lời, tôi sẽ quay lại tìm ông.

- Nhất định, nhất định!

Tề Quang Bưu trả lời liên thanh. Cái tay Đỗ Long ấn trên trán Tề Quang Bưu liền vận công vào trán y. Tề Quang Bưu hai mắt trắng dã, lại hôn mê bất tỉnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận