Cảnh Lộ Quan Đồ

Đỗ Long vén lều lên, nói với Hạ Hồng Quân và Lã Tuyết Mai đang ngồi bên cạnh nghe diễn kịch rằng:

- Hai người đều nghe hết rồi chứ? Tiểu tử này quả nhiên không phải người tốt.

Hạ Hồng Quân nói:

- Y thì ra là đầu tư thất bại thiếu tiền của khách ư? Những người đó tự sát quả thật không thể đổ tội hết trên đầu y.

Lã Tuyết Mai nói:

- Điều này tôi không đồng ý. Tề Quang Bưu cũng không phải giám đốc ngân hàng, cũng không phải chuyên gia đầu tư, y làm sao có thể bởi vì đầu tư thất bại mà hại người nhiều tự sát như vậy chứ? Người này vấn đề xem ra không nhỏ, có lẽ là góp vốn phi pháp?

Đỗ Long nói:

- Có lẽ là vấn đề kinh tế khác. Dù sao y từ một quản lý cao cấp trốn chạy tới Hoa Hạ, nhất định là có vấn đề.

Hạ Hồng Quân nói:

- Vậy anh định dùng cách gì để chỉnh y? Theo như lời anh nói, ngay cả chuyện phong lưu cũng không thể phá hỏng hôn ước của bọn họ, vấn đề về kinh tế thì được ư?

Đỗ Long nói:

- Đúng vậy, chính là vấn đề kinh tế. Phong lưu không phong lưu là vấn đề cá nhân. Nhưng nếu như trong thời gian y làm làm quản lý cao cấp, đã chuyện gì khác người, nói không chừng chính là phạm tội kinh tế. Nếu như Tề Quang Bưu bị lệnh quốc tế truy nã, anh cho rằng ông chủ Tô còn có thể gả con gái cho y không?

Hạ Hồng Quân châm chước nói:

- Đây cũng là một cách, tuy nhiên... Khoảng cách đến ngày người ta đi làm chứng nhận không còn mấy ngày nữa, có kịp không?

Đỗ Long nói:

- Việc là do người, không thử làm sao biết được hay không chứ? Dựa theo kế hoạch ban đầu, tiếp tục thực hiện đi.

Hạ Hồng Quân lắc đầu, nói:

- Anh cái tên này, có chút tẩu hỏa nhập ma rồi.

Đỗ Long nói:

- Tôi làm như vậy dù sao cũng an toàn hơn nhiều so với người nào đó cả ngày dẫn theo mấy huynh đệ xông vào Tam Giác Vàng.

Hạ Hồng Quân biết mình nói không lại Đỗ Long, anh ta nói:

- Vậy được rồi. Tuyết Mai, cô ra ngoài trông chừng, tôi cùng Đỗ Long đưa người đi. Vương Bá, Huệ Minh, tình hình bên các cậu thế nào.

Sau khi Ngô Tuyết Mai rời khỏi, liền ra hiệu biểu thị bên ngoài an toàn. Chỗ Vương Bá và Đoàn Huệ Minh cũng phản hồi ám hiệu an toàn. Hạ Hồng Quân từ gầm giường lôi ra một người phụ nữ toàn thân dùng chăn lông bọc lại, vác trên vai đi ra ngoài.

Một lát sau, Tề Quang Bưu và người phụ nữ không rõ lai lịch kia bị ném lên giường của y. Đỗ Long lại tiêm cho hai người mỗi người một mũi, sau đó dùng tay sờ soạng vài cái trên đầu Tề Quang Bưu. Hạ Hồng Quân không hỏi hắn đang làm gì, chỉ nhanh chóng xử lý hiện trường một chút, rồi cùng với Ngô Tuyết Mai rời đi trước.

Sau khi bọn Hạ Hồng Quân rời khỏi, Đỗ Long vén mí mắt của Tề Quang Bưu lên. Nhìn đôi mắt không có đồng tử, hồng quang trong mắt Đỗ Long sáng lên, hắn thấp giọng nhưng rất có lực nói:

- Ông và mỹ nữ phòng bên đã phát sinh quan hệ, nhưng ông như thế nào cũng nhớ không rõ diện mạo của của cô ta. Đây sẽ trở thành một đoạn trí nhớ bình thường nhất trong sinh mạng của ông. Theo thời gian trôi qua, ông sẽ dần dần quên mất nó...

Khi Đỗ Long trở lại căn phòng của Ngô Tuyết Mai, bọn họ đang thu dọn đồ đạc. Hạ Hồng Quân quay đầu lại hỏi:

- Anh tại sao chậm như vậy?

Đỗ Long cười hì hì nói:

- Lần đầu tiên cởi quần áo cho đàn ông, do dự mất nửa ngày, cuối cùng vẫn là sa đọa rồi. Cũng may quần lót không cần tôi phải động tay.

Ngô Tuyết Mai cườixoẹt một tiếng, Hạ Hồng Quân nói:

- Anh là chuyên gia, anh xem có chút manh mối nào để sót không?

Ánh mắt của Đỗ Long nhìn lướt qua căn phòng một lượt, từ trong tay Ngô Tuyết Mai nhận lấy khăn, lau lau mấy chỗ. Hạ Hồng Quân nhìn lại Ngô Tuyết Mai, Ngô Tuyết Mai nhún nhún vai, nói:

- Tôi đều quên hết rồi. Tôi ở đây một đêm, cũng không thể không lưu lại cái gì chứ?

Đỗ Long trả khăn lau lại cho cô, nói:

- Có thể cố gắng lưu càng ít manh mối càng tốt. Tôi và Hồng quân đi trước, chúng ta sẽ chờ cô ở gần đây, sáng sớm mai cô hãy trả phòng.

Đây vốn là kế hoạch ban đầu, Ngô Tuyết Mai nói:

- Tôi có thể bảo vệ bản thân, nói không chừng vừa ngủ trời đã sáng. Các anh thích làm gì thì làm đi.

Hạ Hồng Quân nói một câu cẩn thận, sau đó cùng với Đỗ Long xách hòm đạo cụ của bọn hắn chuồn ra ngoài theo đường thoát hiểm.

Sau khi bọn họ rút lui, Đoàn Huệ Minh rất nhanh cũng rút lui. Ba người lục tục lên xe của Vương Bá, nhanh chóng rút lui rời hiện trường. Sau khi thay đổi xe, bốn người lại quay lại phụ cận hiện trường. Ở trong nhà hàng mở cửa hai mươi bốn trên hai bốn gọi chút rượu và thức ăn, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện.

Đề tài khó tránh khỏi vẫn bị kéo trở về, Hạ Hồng Quân buồn bực nói:

- Đỗ Long, Tô tiểu thư đối với anh thật sự quan trọng như vậy sao? Cô ấy tuy rằng xinh đẹp, nhưng cũng không thấy đẹp hơn chút nào so với Bạch Nhạc Tiên các cô ấy, thậm chí tiểu Thẩm đóng giả Ngọc Quan Âm cũng không kém gì cô ấy. Anh tội gì mạo hiểm lớn làm chuyện như vậy? Nếu như bị lộ, anh cho là Phó Chủ tịch Nhạc sẽ bảo vệ anh ư?

Đỗ Long lắc đầu nói:

- Tôi cũng không biết nên giải thích thế nào, tóm lại cô ấy đối với tôi mà nói rất quan trọng. Cho nên dù cho phải mạo hiểm, tôi cũng không có thể cứ như vậy mà dễ dàng mất đi cô ấy.

Đoàn Huệ Minh cười hì hì nói:

- Không cần mượn cớ nữa, đào hoa thì là đào hoa. Đàn ông có ai không đào hoa chứ, cái chính là có năng lực hay không, có gan hay không mà thôi.

Vương Bá ồm ồm nói:

- Có bản lĩnh anh nói những lời này với Tuyết Mai đi.

Đoàn Huệ Minh nhất thời mềm nhũn, y khẩn cầu nói:

- Tôi đùa đấy, các anh đừng coi là thật a!

Hạ Hồng Quân nói:

- Nói thì nói, sợ cái gì. Huệ Minh, không phải tôi nói anh, anh biết rõ tiểu Mai chỉ xem anh là anh mà thôi. Anh vẫn là khẩn trương đi tìm đối tượng cưới đi, con trai của chiến hữu của anh năm đó đều học đại học hết rồi đấy.

Đoàn Huệ Minh thở dài:

- Vậy thì có thể làm được gì chứ? Nếu đã để ai đó vào trái tim rồi, thì người khác khó mà vào được. Bây giờ tôi cái gì cũng không cầu, chỉ cần có thể mỗi ngày đều nhìn thấy tiểu Mai là vui rồi. Các anh không phải cũng chưa kết hôn sao? Tại sao chỉ thúc giục mỗi mình tôi thế.

Đỗ Long nâng chén với Đoàn Huệ Minh nói:

- Anh Đoàn, không thể tưởng được anh lại si tình như vậy. Nào, tôi mời anh một ly.

Đoàn Huệ Minh chạm cốc cùng Đỗ Long. Sau khi uống vào, Đỗ Long hỏi:

- Anh Đoàn, vừa rồi anh nói đàn ông ai mà không đào hoa, cái này bao gồm cả anh hả? Như vậy là anh không thể hay là không dám?

Đoàn Huệ Minh sửng sốt, sau đó bật cười ha hả, y nói:

- Tiểu tử này khá, có cậu đấy. Không ngờ túm cả bím tóc của tôi. Si tình là một chuyện, đào hoa là chuyện khác. Đàn ông mà... Phức tạp lên cũng kém gì phụ nữ…

Bốn người ăn uống trò chuyện, đến nửa đêm mới quay lại xe, nói một chút quá khứ khá bí ẩn, đề tài liền càng nhiều. Đỗ Long khiêm tốn lãnh giáo bọn họ các loại vấn đề chuyên nghiệp. Bọn Hạ Hồng Quân có hỏi là đáp, khiến Đỗ Long học được không ít cái mới.

Sáng sớm Ngô Tuyết Mai bình yên vô sự trả phòng, rời khỏi khách sạn. Vương Bá lái xe tới đón cô. Sau khi lên xe, Ngô Tuyết Mai nói:

- Đỗ Long, tối hôm qua anh tiêm cho bọn họ cái gì vậy? Ầm ĩ cả đêm, khách sạn này cách âm không ngờ cũng kém như vậy.

Đỗ Long cười nói:

- Đây là thứ rất tốt do Cục An ninh Quốc gia đặc chế, hiệu quả đương nhiên tốt rồi. Về phần tên của nó, tôi sẽ không nói cho cô đâu, tránh cho cô trăm phương nghìn kế kiếm một ống để thử.

Ngô Tuyết Mai xiết chặt tay, uy hiếp nói:

- Anh muốn chết à, lại dám nói tôi như vậy... Vừa rồi tôi đi cùng người phụ nữ kia đi ra đấy. Nhìn bộ dạng cô ta bước chân, chắc tối hôm qua đã tiêu hao không ít thể lực. Không biết người đàn ông đó phải ngủ tới mấy giờ. Gã ta thật sự không nhớ được chút nào sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui