Đỗ Long nhìn thấy vẻ mặt tiếc nuối của Tô Linh Vân, trong lòng hắn không kìm nổi cảm giác nóng ruột, trình ra thẻ công tác đưa cho nhân viên kia, nói:
- Tôi là người của Cục an ninh Quốc Gia, có thể châm chước một chút không?
Người đó nhìn lướt qua thẻ Cục anh ninh Quốc Gia, nói:
- Tôi còn tưởng rằng là Cục Trưởng cục an ninh Quốc Gia cơ, xin lỗi, ít nhất cũng phải cán bộ cấp sở trở lên mới có thể châm chước .
Trên mặt nhân viên phục vụ tỏ rõ vẻ khinh thường Đỗ Long khiến Đỗ Long bắt đầu phát hỏa. Tô Linh Vân nhìn thấy sắc mặt hắn bất thường,vội vàng nói :
- Bỏ đi, chúng ta tùy ý chơi chỗ bình thường là được rồi.
Đỗ Long thản nhiên liếc nhìn người kia một cái, nói với Tô Linh Vân:
- Cô đợi một chút, tôi đi gọi điện thoại.
Đỗ Long nói xong liền đi, người nhân viên kia trên mặt bắt đầu có chút kinh ngạc lẫn nghi ngờ. Tô Linh Vân không biết phải làm như thế nào, trong lòng ngược lại cũng có chút mong đợi.
Đỗ Long lần trước đến là ba năm trước đây, không biết nơi đây ông chủ có còn là Lưu Quỳ nữa không. Đỗ Long gọi điện trước cho Lưu Quỳ, cũng may, điện thoại một chút đã thông máy. Lưu Quỳ giọng cởi mở nói :
- Này, xin chào.
Đỗ Long cười nói:
- Lưu đại ca, anh vẫn còn nhớ rõ tôi sao? Tôi là Đỗ Long đây. Cái sơn trang Báo Săn này vẫn là nơi kinh doanh của anh sao?
Lưu Quỳ cười nói:
- Thì ra là anh, tôi đương nhiên nhớ rõ, người trong lòng của Tiên Nhi tôi làm sao có thể không nhớ chứ ? Sơn trang Báo Săn vẫn là của tôi, nhưng hiện tại tôi ít qua bên đó, đều giao cho một người bạn xử lý, sao vậy?
Đỗ Long nói:
- Tôi có một người bạn muốn đi vào nơi săn tự nhiên chơi, anh xem có thể dàn xếp một chút không?
Lưu Quỳ trầm ngâm nói:
- Cái này… Bạn của anh là lính mới hay lão luyện, cái nơi đó cũng có chút nguy hiểm đấy à.
Đỗ Long nói:
- Lão luyện, tài bắn súng cũng không kém tôi, hắn chủ yếu là muốn đưa bạn gái vào trong thoải mái một chút, an toàn không có vấn đề gì, thấy thế nào?
Lưu Quỳ nói:
- Tôi gọi Trần Kiến Hải đưa bọn anh vào vậy, để bọn họ nghe theo sự chỉ huy của Trần Kiến Hải, như vậy tôi cũng yên tâm một chút. Dù sao chơi cũng là súng, không như các đồ khác .
Đỗ Long nói:
- Không thành vấn đề, cứ như vậy nhé, bạn của tôi cũng đang bên kia đợi rồi. Lưu đại ca anh nhanh chút nhé, lần tới mời anh uống rượu.
Lưu Quỳ cười nói:
- Nghe Tiên Nhi nói tửu lượng của anh rất lợi hại, có thời gian rảnh cũng muốn diện kiến một chút. Vậy nhé , tôi liền gọi điện đây, để bạn anh đợi một chút nhé.
Đỗ Long cất điện thoại đi về trước mặt Tô Linh Vân nói:
- Xong rồi, bạn tôi đã xử lý rồi, đợi một chút sẽ có người đưa chúng ta vào.
Tô Linh Vân gật gật đầu, nói:
- Vậy thì chơi thêm một chút vậy.
Nói xong cô liền cầm súng chơi tiếp. Đỗ Long liếc nhìn nhân viên phục vụ một cái, chỉ thấy trên mặt gã ta thần thái trở lên cung kính rất nhiều. Đỗ Long cũng lười so đo với loại tiểu nhân này, nhìn thấy hai người của Ngân Hổ vẫn đang bắn rất náo nhiệt, liền cầm súng rầm rầm rầm bắn liền mấy phát, tất cả đều vòng mười.
Một lát sau thì thấy Trần Kiến Hải lái xe điện đến, gã tùy tiện nhìn lướt qua hỏi:
- Ai là bạn của Đỗ Long?
Tô Linh Vân tò mò nhìn về phía Đỗ Long. Đỗ Long nhìn cô cười, nói với Trần Kiến Hải:
- Là tôi.
Trần Kiến Hải xuống xe đến trước mặt hắn, xem xét toàn thể, nói :
- Nghe nói anh là tay già đời lão luyện?
Đỗ Long nhanh chóng tháo tung khẩu súng trường K56 ra, rồi lại ghép lại, nạp đạn, thoáng cái bắn luôn, vòng mười.
Trần Kiến Bình nói:
- Ừ , bắn cũng không tệ, không biết khi thực chiến thế nào. Đợi chút khi các anh cùng tôi đi vào nghe theo tôi chỉ huy, không được tùy tiện hành động. Trước khi nổ súng mới được mở chốt, họng súng không được chĩa vào người. Còn có rất nhiều các vấn đề cần chú ý, trên đường tôi sẽ từ từ nói sau.
Đỗ Long gật gật đầu, nói:
- Được, không thành vấn đề, tôi sẽ chăm sóc tốt cô ấy.
Trần Kiến Hải liếc nhìn Tô Linh Vân, không cầm được trong lòng cũng thầm khen một câu, nói:
- Vậy thì đi thôi.
Bọn Đỗ Long lên xe điện, hai người của Ngân Hổ cũng theo lên xe. Trần Kiến Hải nhướn mày, Đỗ Long nói :
- Hai người này là vệ sĩ của tôi, đều là cao thủ, bọn họ không tham gia, chỉ để bảo vệ tôi!
Trần Kiến Hải lườm một cái, đợi bọn họ đều đã ngồi vào chỗ thì lái xe hướng vào sâu bên trong bãi bắn.
Đỗ Long quay đầu lại hỏi hai người của Ngân Hổ, nói:
- Hai vị lên xưng hô như thế nào đây?
Người bên trái nói:
- Tôi tên Lưu Uy, còn anh ta tên Lý Nam.
Đỗ Long biết những người này bọn họ dùng đều không phải là tên thật, cười cười rồi nói:
- Vậy sau này tôi sẽ gọi các anh là Tiểu Lưu, Tiểu Lý nhé, các anh rất trung thành với công việc, rất tốt, trở về sẽ sẽ tăng lương cho các anh.
Hai người kia thần sắc xám xịt nhìn Đỗ Long, Đỗ Long không lưu tâm lơ đễnh quay đầu lại, nói với Tô Linh Vân:
- Cô nhớ đấy nhé.
Tô Linh Vâ bật cười, nói:
- Bọn họ là vệ sĩ của anh, tăng lương thì lien quan gì đến tôi?
Đỗ Long nói :
- Tôi sợ một lát nữa là tôi quên liền, cho nên nhờ cô nhớ giúp tôi.
Tô Linh Vân nói:
- Được, tôi thay anh nhớ rồi, trở về sẽ nhắc anh .
Trần Kiến Hải nghe đối thoại của bọn họ, rất nhanh liền hiểu được, hóa ra hai người kia là vệ sĩ của cô gái phía sau, xem thần thái cử chỉ của bọn họ, lai lịch không tầm thường rồi.
Trần Kiến Hải trước tiên đưa bọn họ đi đến kho súng ống chọn lấy hai khẩu súng, đưa cho Tô Linh Vân một khẩu súng tự động m14, Đỗ Long tức thì lấy khẩu Desert Eagle. Desert Eagle vốn chính là súng ngắn săn bắn, đi săn dùng súng tự động thật sự là đem dao mổ trâu đi giết gà, cũng chỉ là để cho những tay mơ chơi cho vui.
Trần Kiến Hải trước tiên dạy cho Tô Linh Vân làm như thế nào để dùng loại súng m14, sau đó nói một đống các điều cần chú ý
M14 sức giật tương đối nhỏ, Tô Linh Vân còn có thể khống chế, Đỗ Long ở bên cạnh thỉnh thoảng chỉ cho cô một ít. Tô Linh Vân học rất nhanh, dựa theo cách nói của Trần Kiến Hải, cô hiểu nhanh hơn nhiều so với đại đa số những người mới vừa mới học súng.
Đợi đến khi Tô Linh Vân cũng học được tương đối rồi, Trần Kiến Hải liền bắt đầu chuẩn bị hành trang. Vào núi săn bắn cũng không phải là một hai giờ là có thể làm được, ít nhất cũng phải ở trong núi một đêm nữa. Tô Linh Vân nghe nói có thể ăn uống và qua đêm trên núi, cô càng thêm hứng thú, cảm thấy chuyến đi này không tệ rồi.
Trần Kiến Hải nhìn thấy Đỗ Long liên tục gọi mấy cuộc điện thoại, gã nói:
- Trong núi có tín hiệu đấy.
Đỗ Long quả thật lo lắng trong núi không có tín hiệu làm chậm trễ việc của mình, nghe được Trần Kiến Hải nói như vậy, hắn cũng yên tâm rồi.
Năm người trang bị sẵn sàng, liền đi về phía ngọn núi, bọn Đỗ Long đều vác không ít đồ, chỉ có Tô Linh Vân là nhàn hạ. Trên người cô đem một cái bình nước nhỏ màu xanh quân dụng, tay cầm điện thoại chụp chụp mọi nơi, vốn dĩ những đồ cô phải vác đều chuyển qua trên người Đỗ Long và Lưu Uy, Lý Nam.
Nơi săn bắn này gọi là nơi săn bắn tự nhiên, ngoại trừ đỉnh núi thỉnh thoảng có thể nhìn thấy tháp tín hiệu cao cao đứng vững ra cũng không thể có bất kỳ vật gì là của con người tạo ra. Đường núi gập ghềnh không dễ đi, cũng may tất cả mọi người đều đã thay trang phục ngụy trang và giày cao su lục quân, nếu không thì Tô Linh Vân mang giày cao gót thật đúng là nửa bước khó đi.
Đang đi, thì phía trước Trần Kiến Hải đột nhiên ra hiệu cho bọn Đỗ Long dừng lại. Sau khi lắng nghe một lúc, Trần Kiến Hải đem mọi người trốn vào phía sau một khối đá lớn, gã nói với Tô Linh Vân :
- Bò lên trên tảng đá, chuẩn bị tốt súng, mở chốt, sau khi nhìn thấy vật gì xuất hiện thì ngắm bắn, nghe được mệnh lệnh của tôi thì nổ súng bắn.