Cảnh Lộ Quan Đồ

Đỗ Long cũng kinh ngạc nhìn lại màn này, động tác của Trần Kiến Hải rất nhanh, chĩa họng súng vào sau lưng Đỗ Long, hắn không giám tùy tiện manh động.

- Tựa vào cây, quay người lại.

Trần Kiến Hải thấp giọng quát, nói rồi y lùi về sau hai bước.

Lùi về sau đúng hai bước, khiến Đỗ Long càng không giám hành động thiếu suy nghĩ. Lần trước hắn tránh không thoát viên đạn của Trần Lương Hồng, đối mặt với một Trần Kiến Hải lợi hại hơn nhiều so với Trần Lương Hồng, hắn càng không dám mạo hiểm.

Trong khi hắn mặt đối mặt Trần Kiến Hải, Đỗ Long hỏi Trần Kiến Hải:

- Tại vì sao?

- Tại sao?

Trần Kiến Hải cười lạnh lùng nói:

- Xé toang chòm râu dính trên miệng mày đi, Đỗ Long Đỗ đại cảnh sát.

Đỗ Long chấn động trong lòng, hắn nói:

- Cậu nói cái gì? Đỗ Long? Đỗ Long là ai?

Trần Kiến Hải nói:


- Đừng có chối cãi, tao sớm đã nhận ra mày rồi, thân hình, dáng vóc của mày, bộ dạng đi đứng, giọng điệu nói năng, tao đều ghi nhớ rất rõ ràng, nhất là đôi tay của mày. Tao chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào có đôi tay sạch sẽ, gọn gàng đẹp như vậy.

Đỗ Long cúi đầu nhìn tay mình, nói:

- Cái này là vì cậu không gặp nhiều nên thấy nó kì quặc. Thôi được, cứ coi như tôi là Đỗ Long, vậy thì sao nào? Chỉ vì kẻ bạn chiến hung tàn chém giết lung tung người dân ấy mà cậu thù hận tôi lâu vậy sao?

Trần Kiến Hải cười khẩy nói:

- Mày không phủ nhận sao? Là bởi vì có phủ nhận thế nào đi chăng nữa cũng vô dụng mà thôi. Xem ra đội trưởng Trần đã nói với mày về chuyện của tao rồi, ông ta có phải đã cảnh cáo mày rồi đúng không? Quan hệ giữa tao và Trần Tú Mục không đơn giản chỉ là bạn cùng chiến đấu đơn thuần. Anh ấy không chỉ là người anh họ bà con xa mà còn là ân nhân cứu mạng của tao. Nhưng anh ấy lại chết trong tay mày, mày nói xem tao có thể quên sao?

Đỗ Long nói:

- Nhưng hắn đã giết rất nhiều người dân vô tội, điều này cậu không phủ nhận chứ? Tôi là cảnh sát, trong lúc hắn bắt cóc và uy hiếp con tin, tôi nổ súng hạ gục hắn, tôi sai ở đâu chứ?

Trần Kiến Hải quả quyết nói:

- Tao không quan tâm nhiều như vậy, mày hại chết anh ấy, thì mày phải đền mạng!

Đỗ Long nói:

- Trần Kiến Hải, cậu muốn trở thành một tội phạm như Trần Hủ Mộc sao? Giết người là phạm tội đó!

Trần Kiến Hải ánh mắt hung tàn nói:


- Tao không quản được nhiều vậy đâu, tao chỉ cần biết mày phải đền mạng cho Đường Ca của tao! Tao vượt ngàn dặm xa xôi đến tỉnh Thiên Nam này mưu sinh cũng chỉ vì muốn giết mày. Vốn nghĩ rằng cơ hội càng ngày càng xa vời, vậy mà không ngờ mày lại tự vác xác đến. Lại đúng dịp tên ngu ngốc nằm trên đất kia còn muốn mua chuộc tao. Đây đúng là cơ hội tốt trời ban, tất cả đúng là rất trùng hợp. Xem ra là anh Tú Mục trên trời linh thiêng dẫn dụ mày đến đây. Mày có gì chăng chối thì mau nói đi, nếu tâm trạng tao tốt, nói không chừng có thể giúp mày hoàn thành di nguyện ấy chứ!

Đỗ Long không ngờ lại xảy ra chuyện thế này. Thậm chí một chút chuẩn bị cũng không có. Hắn một mực nghĩ cách giải quyết, Trần Kiến Hải kinh nghiệm đầy mình lại cảnh giác bội phần. Khoảng cách xa có trên dưới một mét này, trước khi Đỗ Long có bất cứ cử động nào gã đều có thể nổ súng bắn gục Đỗ Long. Vì vậy Đỗ Long không dám tùy tiện hành động. Xem ra chỉ có thể dùng cách khác thôi.

Đỗ Long nói:

- Trần Kiến Hải, tình nghĩa của ngươi đối với Trần Tú Mục thật sâu đậm. Nếu tôi nói cho cậu biết, Trần Tú Mục vẫn chưa chết, cậu sẽ nghĩ sao?

Trần Kiến Hải sững sờ, sau đó cười khẩy, nói:

- Mày muồn gạt tao à? Nghĩ tao là đứa trẻ ba tuổi chắc? Anh Tú Mục sao có thể còn sống chứ! Anh ấy bị mày đánh chết. Thi thể trực tiếp hỏa táng rồi mang về quê nhà. Tao còn tham gia tang lễ của anh ấy, anh ấy sao có thể vẫn sống được chứ!

Đỗ Long nói:

- Cậu nghe tôi nói đây, Đội trưởng Cảnh sát Đặc biệt thành phố Ngọc Minh Chu Thu Cường và Hạ Hồng Quân đều là bạn cùng chiến đấu với cậu. Bọn họ cũng khá thân với tôi, nghe nói Trần Tú Mục muốn đến giết tôi. Họ đã nhắc nhở tôi chú ý an toàn, đồng thời xin tôi hết sức không làm tổn thương đến anh ta. Ngày đó Trần Tú Mục bắt bạn tôi uy hiếp cô ấy gọi điện cho tôi, muốn dụ tôi đến. Vừa nhận cuộc gọi tôi đã phát hiện có vấn đề, sau đó tôi cùng với mấy người Hạ Hồng Quân thương lượng một chút. Hạ Hồng Quân và Chu Thu Cường còn có tôi ba người nghĩ ra một cách. Dựng lên một câu chuyện khác, dùng một kẻ lang thang thay thế thân phận Trần Tú Mục. Trần Tú Mục thực sự đã sớm dời đi rồi.

Trần Kiến Hải cười khẩy nói:

- Mày lừa tao à, với quan hệ của tao và anh Tú Mục, sao anh ấy có thể lâu như vậy mà không liên lạc gì với tao? Hồng Quân đến uống rượu cùng tao vài lần, sao cậu ấy không hề nói cho tao biết chân tướng? Đỗ Long ơi là Đỗ Long, mày khiến tao quá thất vọng rồi. Vì mạng sống, mà mày thêu dệt lên câu chuyện hoang đường tức cười này ư? Xem ra mày cũng chẳng ra gì, tao không cần phải phí lời với mày nữa. Ngày này năm sau chính là ngày giỗ của mày. Không biết sẽ có mấy người đến thờ cúng mộ mày nữa đây?

Đỗ Long thấy Trần Kiến Hải sắp động thủ, lòng hắn nóng như lửa đốt đột nhiên khẽ động đậy, nói:


- Khoan đã, Trần Kiến Hải, cậu không thể giết tôi!

Trần Kiến Hải cười lạnh nói:

- Cho tao một lý do.

Đỗ Long nghiêm nghị nói:

- Tôi chính là Trần Tú Mục, nếu cậu giết tôi, chẳng khác nào tự tay giết chết người anh em của cậu!

Trần Kiến Hải cười khẩy lắc lắc đầu, trong lúc hắn toan bóp cò súng, Đỗ Long quát lớn:

- Dừng tay! Tôi vẫn chưa nói hết!

Trần Kiến Hải lạnh lùng cười:

- mày tưởng dẫn hai người kia đến cứu mày à? Vô ích thôi, bọn họ tuy được huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng trong mắt tao vẫn chỉ là hai con chim mồi thôi. Mày đừng có hại tao đại khai sát giới, đến cả cô bé kia cũng làm sạch.

Đỗ Long nói:

- Bọn họ sẽ không tới đâu, chức trách của họ là bảo vệ Tiểu Vân, trong lúc tình hình rối ren họ sẽ không rời khỏi vị trí đâu. Trần Kiến Hải, tôi nói tôi là Trần Tú Mục cậu không tin sao? Trên thực tế tôi cũng khó mà tin được, ngày hôm đó trong hầm ngầm, tôi thực sự đã chết, nhưng cơ thể tôi cả linh hồn của tôi cũng không biết thế nào. Liền phủ phục bên trong thân xác cái người được gọi là Đỗ Long. Bây giờ thân xác này là của Đỗ Long nhưng hồn phách lại là của tôi!

Trần kiến Hải đưa mắt nhìn lên trên, căn bản không hề tin lời Đỗ Long, Đỗ Long liền nói:

- Cậu đừng có mà không tin, tôi có thể chứng minh cho cậu xem, quan hệ hai chúng ta tốt như vậy, những chuyện chỉ có hai chúng ta biết nhiều vô kể. Cậu tùy ý hỏi tôi hai chuyện, còn không biết sao?


Trần Kiến Hải nghi hoặc nhìn Đỗ Long, nói:

- Tôi xoay người ôm cái cây này, cậu tới giữ cổ tôi, cầm súng đặt vào hậu tâm, nếu tôi nói sai nửa lời, cậu cứ thẳng tay mà đánh chết tôi cũng được.

Dứt lời Đỗ Long xoay người hai tay vòng ra ôm lấy cây. Trần Kiến Hải cau mày nói:

- Giơ tay lên, để ở nơi tao nhìn thấy... mày nói mày là Trần Tú Mục, vậy tao hỏi mày, lần cuối cùng đái giầm là khi nào?

Trần Kiến Hải không hề bước lên trước. Đỗ Long không thể cảm nhận được suy nghĩ của gã, đành nói:

- Cậu lại đây, ngay sau tôi, bằng không tôi từ chối trả lời. Đứng xa như vậy, lẽ nào cậu sợ tôi đánh lén cậu sao? Cậu từ lúc nào lại nhỏ gan như vậy?

Trần Kiến Hải thật muốn một súng bắn chết hắn, nhưng trong lòng lại có chút mong đợi. Gã nghĩ ngợi, rồi nói:

- Mày muốn chết thì cứ thử xem...

Nói xong Trần Kiến Hải bước lên hai bước, tay trái nắm chặt cổ Đỗ Long đem hắn ghì chặt lên cành cây. Chân trái tiến lên trước ghìm nén hai chân của Đỗ Long. Đặt họng súng lạnh buốt sau lưng Đỗ Long. Quát lớn:

- Nói!

- Vừa rồi cậu hỏi tôi...

Đỗ Long một bên nói, một bên cảm nhận suy nghĩ của Trần Kiến Hải, nói rằng:

- Lần đái giầm cuối cùng của tôi... là trước năm tám chín. Trong lúc chấp hành làm nhiệm vụ đã dẫm vào địa lôi. Lúc đó quá sợ hãi...haizzz, nói đến chuyện này thật mất mặt, cũng may người ngoài không biết.

Trần Kiến Hải trong lòng thảng thốt, không từ ngữ nào tả nổi, điều này... thực sự không thể nghi ngờ được!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận