Cảnh Lộ Quan Đồ

- Các cô vẫn đang ngâm nước à?

Đỗ Long đột nhiên xuất hiện trên bờ. Hắn đã mặc xong quần áo nhưng trên người hơi bẩn, trên tóc hình như còn vướng một ít tơ nhện. Đường Lệ Phượng không kìm được hỏi:

- Anh đi đâu mà bẩn thế này?

Đỗ Long nói:

- Vừa nãy tôi thấy buồn chán quá liền mặc quần áo rồi đến chỗ nguồn nước xem một chút. Tuy người bị bẩn nhưng tôi lại phát hiện được một bí mật rất lớn.

Bộ dạng thần thần bí bí của Đỗ Long khiến hai cô gái rất hiếu kì. Đường Lệ Phượng hỏi:

- Bí mật lớn gì?

Đỗ Long nhìn xung quanh một lượt rồi nói:

- Bí mật này không thể tùy tiện nói ra được đâu, các cô chờ một chút đi.

Nói xong Đỗ Long liền quay người đi thay quần áo. Một lát sau lại thấy hắn mặc quần đùi nhảy xuống bể bơi. Nhìn thấy vóc dáng cân đối của hắn, không chỉ Tô Linh Vân tim đập thình thịch mà ngay cả Đường Lệ Phượng cũng phải thầm khen.

Đỗ Long bơi tới trước mặt Đường Lệ Phượng và Tô Linh Vân, thần thần bí bí nói:

- Bí mật tôi phát hiện ra là…cái suối nước nóng được ông chủ khu này khai thác chỉ là một nhánh thôi. Nó vẫn còn một cái mạch chính chưa bị phát hiện ra. Lượng nước của mạch chính đó gấp 10 lần ở đây, nếu mà khai thác thì hoàn toàn có thể làm một cái thác nước nóng. Cái điểm sáng này đủ lớn chưa vậy?


Đường Lệ Phượng và Tô Linh Vân liếc mắt nhìn nhau. Hai người đều nửa tin nửa ngờ nói:

- Thật sao? Sao anh biết được? Đi vớ vẩn một vòng là đã phát hiện ra rồi à? Ông chủ người ta kinh doanh bao nhiêu năm như thế mà sao không phát hiện ra chứ?

Đỗ Long nói:

- Cái này thì phải nói đến cơ duyên, còn cần tầm nhìn nữa. Một chuyên gia bình thường làm sao có thể hiểu rõ về cấu tạo địa chất như tôi chứ?

Tô Linh Vân “hề hề” cười nhẹ, Đường Lệ Phượng nói:

- Anh lại khoác lác rồi.

Đỗ Long thấy hai người cơ bản không tin lời của mình, tức giận sang một bên hờn dỗi. Tô Linh Vân thì hơi tin. Đỗ Long không hiểu về địa chất học nhưng việc về Chu Dịch Thăng thì cũng khó nói. Lần trước ai mà ngờ được là hắn lại phát hiện được quặng Phỉ Thúy ở xã Mãnh Tú chứ?

- Đỗ Long, anh chắc chắn những gì vừa nói đều là sự thật hả?

Tô Linh Vân hỏi.

Đỗ Long gật gật đầu nói:

- Tôi có lừa các cô cũng chẳng có lợi gì cả. Đây là tôi đang giúp các cô, nhưng các cô lại không tin tôi.


Tô Linh Vân cười nói:

- Tôi tin rồi không được à? Anh lại đây chút đi, đừng có để lộ tin tức, đến lúc đó ông chủ ở đây lại khai thác mất.

Đỗ Long hớn hở rẽ nước bơi đến, Đường Lệ Phượng kinh ngạc:

- Tổng giám đốc Tô, cô tin thật à?

Tô Linh Vân cười nói:

- Uhm, tôi tin hắn.

Đỗ Long dương dương tự đắc cười với Đường Lệ Phượng:

- Chị à, Tổng giám đốc Tô cũng tin rồi, cô vẫn không tin tôi à? Tôi đau lòng lắm đấy.

Đường Lệ Phượng nói:

- Tôi làm sao mà biết được anh còn có khả năng trong phương diện này chứ? Anh đừng có mà nói hươu nói vượn nữa, không phải chuyện đùa đâu.


Đỗ Long nói:

- Tôi nói toàn chuyện nghiêm túc mà. Các cô nhìn thấy cái dốc bên kia không? Dưới sườn dốc chính là nơi suối nước nóng chảy ra. Tôi vừa nói lúc nãy rồi, đấy chỉ là một nhánh thôi. Thật ra suối nước nóng với sông ngầm dưới lòng đất bình thường không khác nhau nhiều lắm, chỉ là có hơi nóng làm tăng nhiệt độ hay không thôi. Suối nước nóng cũng có mạch chính và các nhánh phụ. Nước mà chúng ta đang ngâm chỉ là nước chảy ra từ một khe hở của nham thạch. Mạch chính thật sự của suối nước nóng ở dưới lối ra hơn mười mét. Đến lúc đó đục cái lỗ thì nước nóng gấp hơn mười lần sẽ phun ra.

- Nói như thật ấy.

Đường Lệ Phượng nói:

- Anh nắm chắc được bao nhiêu phần?

Đỗ Long nói:

- Mười hai phần, các cô không tin thì thôi. Tôi tìm người khác khai thác hệ thống suối nước nóng này vậy.

Tô Linh Vân cười nói:

- Không phải tôi nói là tôi tin rồi à? Nếu như lượng nước nhiều như anh nói thật thì suối nước nóng kia là một điểm sáng thật rồi. Nhưng mà tôi vẫn còn câu hỏi này. Chúng ta lấy nước ngầm ra nhiều như thế thì có ảnh hưởng gì đến hạ lưu không?

Đỗ Long nói:

- Ít nước đó chắc không có ảnh hưởng gì lớn đâu.

Tô Linh Vân nói:

- Tôi thấy chắc là tôi vẫn nên mời một chuyên gia đến nghiên cứu một chút xem sao. Dù sao thì việc này cứ thong thả đã. Mùa hè năm sau có thể khởi công đã không tệ rồi.


Đỗ Long nói:

- Nếu có đủ nước thì chúng ta có thể làm một khu vui chơi suối nước nóng, có thể triển khai rất nhiều dự án trên nước. Trời lạnh thì có thể tha hồ nghịch nước, chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều khách du lịch.

Đỗ Long nói ý kiến của hắn. Đường Lệ Phượng vẫn thỉnh thoảng lại đả kích hắn như cũ nhưng Tô Linh Vân lại một lần nữa phải nhìn hắn với con mắt khác xưa. Cái tên này sao không đi làm kinh doanh đi? Những cái khác, cái gì hắn cũng làm được, sao phải đi làm cảnh sát nữa chứ?

Tô Linh Vân và Đường Lệ Phượng ngâm nước hai tiếng đồng hồ rồi mới rời khỏi thôn suối nước nóng này, trở về thành phố Lỗ Tây dưới sự hộ tống của Đỗ Long.

Buổi tối các vị lãnh đạo trong thành phố mời Tô Linh Vân tham gia một bữa tiệc. Đường Lệ Phượng vốn định bảo Đỗ Long đi cùng nhưng hắn lại kiếm cớ, nói chưa đủ cấp bậc, chuồn êm về nhà với Bạch Nhạc Tiên và Nhạc Băng Phong.

Hiện giờ mối quan hệ của Bạch Nhạc Tiên và Nhạc Băng Phong thân thiết như chị em vậy. Nhiều lúc thậm chí Đỗ Long cũng bắt đầu hơi ghen tị. Gần đây Bạch Nhạc Tiên cũng rất hay dính lấy Đỗ Long. Lí do là vì cô đã quyết định sẽ đi Mĩ học một tháng, việc có trở về Trung Quốc sau khi hoàn thành việc học hay không cũng khó nói. Sắp phải chia tay nên cô bỏ qua tất cả, không hề lãng phí một giây một phút nào cả, liều chết dây dưa với Đỗ Long.

Mặc dù Đỗ Long nhìn trộm biết được suy nghĩ của cô nhưng Bạch Nhạc Tiên không bày tỏ thẳng thắn với hắn nên hắn cũng không nói ra, trong lòng cũng cảm thấy áy náy. Đỗ Long cũng đặc biệt dịu dàng với cô. Lại là một đêm không ngủ. Đỗ Long gọi điện xin lỗi Thẩm Băng Thanh không thể đi ăn lẩu được. Hắn phải ở cùng Bạch Nhạc Tiên.

Đỗ Long gần như đã hôn toàn thân Bạch Nhạc Tiên, nụ hoa trước ngực, thắt lưng, đôi chân dài, hông. Mỗi một nơi đều khiến hắn quyến luyến không rời. Hắn thật sự không muốn Bạch Nhạc Tiên đi nhưng hắn biết cô đã quyết định rồi. Lần này không thể không đi, mọi sự níu kéo cũng trở nên vô ích. Sau này hai người liệu còn có thể bên nhau nữa hay không còn phải xem cô có từ bỏ được tình cảm này không đã.

- Tiên Nhi, anh yêu em.

Đỗ Long trong lòng tràn đầy thâm tình và áy náy nói, hết lần này đến lần khác tiến sâu vào cơ thể Bạch Nhạc Tiên, đưa cô hết lần này đến lần khác lên đỉnh điểm, thậm chí còn quên mất trên giường vẫn còn một nữ chính nữa.

Nhạc Băng Phong rất muốn nói cho Đỗ Long biết quyết định của Bạch Nhạc Tiên nhưng Bạch Nhạc Tiên không cho cô nói, cô cũng chẳng còn cách nào khác. Cô biết thời gian Đỗ Long và Bạch Nhạc Tiên ở bên nhau càng ngày càng ít đi, mỗi giây đều vô cùng quý giá nên cô cũng không hề ghen tuông, chỉ lặng yên nằm cạnh Đỗ Long, sợ gì bị biến thành vai phụ.

Sau khi có Thẩm Băng Thanh giúp cho việc nói dối, Đỗ Long càng ngày càng làm càn. Hắn không đến phòng làm việc, hầu hết công việc văn thư đều do Thẩm Băng Thanh làm cho. Hắn chủ yếu phụ trách việc tiếp tục thăm hỏi người dân và giúp mọi người phá những vụ án phức tạp khó giải quyết. Cứ như vậy, cùng với Tết Dương lịch đang đến gần, một năm lại sắp qua đi, thành phố Lỗ Tây lại đón một năm mới với tình hình an ninh tốt nhất, xã hội hài hòa nhất.

Vào dịp năm mói sắp đến , Tô Linh Vân quay lại Thượng Hải còn Hàn Ỷ Huyên lại đến như đã được hẹn trước. Dưới sự chỉ định của Ban Tuyên giáo tỉnh, cô đến thành phố Lỗ Tây làm một chuyên đề có tên là “An ninh thành phố Lỗ Tây chuyển biến một cách tốt đẹp như thế nào”. Cái tên nghe thì rất quê mùa nhưng cũng rất nổi bật. An ninh của thành phố Lỗ Tây đã có sự chuyển biến nghiêng trời lệch đất trong vòng mấy tháng. Tỉ lệ xảy ra các vụ án giảm một cách rõ rệt, thậm chí chỉ bằng một nửa so với cùng kì năm ngoái. Tỉ lệ xảy ra các vụ án giết người dã man giảm mạnh, gần như không bằng ba phần so với cùng kì năm ngoái. Tỉ lệ phá án của Cục Công an thành phố Lỗ Tây cũng cao như tên lửa rời mặt đất. Tất cả những điều này đều nhận được sự coi trọng của toàn tỉnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận