Cảnh Lộ Quan Đồ

Tăng Thanh Lôn chỉ nhìn lướt qua ảnh chụp, liền khẳng định nói:

- Đúng rồi, chính là hai thứ này, mấy ngày trước đã không thấy rồi. Đồ đạc của tôi sắp xếp có quy luật, nên tôi dễ dàng phát hiện mất thứ gì. Nhất định là có người nhân lúc tôi không ở nhà đã lấy trộm, sau khi làm chuyện xấu lại vụng trộm trả về.

Đỗ Long thở dài nói:

- Đáng tiếc là ông không có cách nào chứng minh hai thứ này bị mất mấy ngày trước...

Tăng Thanh Lôn hừ một tiếng nói:

- Tôi không có cách nào chứng minh, nếu không sao các cậu không có cách nào bắt được tôi đâu.

Đỗ Long nói:

- Hiện tại chưa được nói là bắt, chúng tôi chỉ mời đến để phối hợp điều tra mà thôi...Ông Tăng, tôi hỏi ông một chuyện, chiều cao và cân nặng của ông là bao nhiêu?

Tăng Thanh Lôn sảng khoái trả lời Đỗ Long, Đỗ Long lại hỏi:

- Ông Tăng, đôi giày kia ông đi còn vừa chân không?

Tăng Thanh Lôn nói:

- Đi được mười mấy năm rồi, đương nhiên vừa chân rồi, cậu hỏi điều này làm gì?

Đỗ Long nói:

- Tôi muốn chứng minh ông không có cách nào chứng minh được sự việc...

Đỗ Long đưa ra dấu giày, hắn nói:

- Đây là dấu giày lưu lại ở hiện trường, dấu vết ở đế giày quả thực là dấu ấn do đôi giày kia của ông lưu lại.

Tăng Thanh Lôn hít một ngụm khói, không nói gì, Đỗ Long tiếp tục nói:

- Thoạt nhìn thì không có vấn đề gì. Tuy nhiên trong mắt chuyên gia hình sự thì thứ này đúng là một truyện cười. Một chuyên gia về giấu vết không chỉ xem hoa văn ở đế giày. Từ một dấu giày mơ hồ, một chuyên gia về dấu vết thực sự có thể đoán được chiều cao cân nặng của người đó, thậm chí cả tuổi tác. Mời ông xem, trong tấm ảnh này, vị trí mài mòn của đế giày chủ yếu ở dưới ngón chân hợp thành một vùng. Còn dấu chân mà chúng tôi chụp được ở hiện trường thì cho thấy hung thủ dùng lực chếch lên một chút. Điều này cho thấy chân hung thủ to hơn chân ông. Hơn nữa lực này tập trung ở ngón chân cái, điều này cho thấy hung thủ trẻ hơn ông nhiều. Theo từng độ tuổi thì lực cũng dần dần thau đổi, trọng tâm cũng sẽ thay đổi. Tuy rằng hung thủ trộm giày nhưng không có cách nào thay đổi thói quen đi bộ của mình...

Tăng Thanh Lôn nghi hoặc nhìn Đỗ Long nói:

- Nói như vậy tooi không phải là kẻ tình nghi rồi.

Đỗ Long cười nói:

- Ngay từ đầu tôi đã không nghi ngờ ông. Giống như ông nói vậy, Hoắc Đỗ Tư không đáng để ông ra tay, mang ông đến đây chỉ để hung thủ mất cảnh giác mà thôi.

Tăng Thanh Lôn nói:

- Làm hung thủ mất cảnh giác? Cậu nói đùa gì vậy. Cậu cứ thế mang tôi đi, người cả thôn đều nhìn tôi thật quái dị.

Đỗ Long nói:

- Sau này chúng tôi sẽ khôi phục lại danh dự cho ông. Ông yên tâm, chỉ cần ông phối hợp với chúng tôi, tôi nay sự việc sẽ rõ ràng.

Tăng Thanh Lôn nói:

- Muốn tôi phối hợp thế nào? Vợ tôi chết rồi, trong nhà còn hai đứa bé đang học tieru học, tôi không có nhà, không ai chăm sóc chúng thì phải làm thế nào đây?

Đỗ Long nói:

- Hãy tin tôi, khẳng định là trong thôn đã thảo luận chăm sóc chúng thế nào rồi. Đợi tôi tìm dân cảnh đến hỏi một chút. Ông cứ yên tâm đi, không ai nhẫn tâm bỏ rơi mấy đứa trẻ đâu.

Tăng Thanh Lôn quả quyết nói:

- Được, tôi sẽ tin cậu một lần, tối nay các cậu có nuôi cơm không?

Đỗ Long cười nói:

- Tất nhiên là có. Đảm bảo ông ăn được ngủ được.

Tăng Thanh Lôn nói:

- Nghĩ đến mấy đứa nhỏ như thế, tôi ngủ được mới là lạ. Nói đi, muốn tôi phối hợp thế nào?

Đỗ Long nói:

- Rất đơn giản, chỉ cần ông đeo còng tay vào, khi bị chúng tôi áp tải lên xe thì ra sức giãy dụa và kêu to “ tôi không giết người” và “ oan uổng quá” là được.

- Đơn giản vậy sao?

Tăng Thanh Lôn nói:

- Được thôi.

Không lâu sau, Tăng Thanh Lôn bị trói ngược, dưới sự áp tải của Tạ Ba lên xe cảnh sát. Ông ta quả nhiên dùng sức giãy dụa kêu to oan uổng. Ở xã rất nhiều người nhìn thấy cảnh tượng này, tin tức nhanh chóng truyền đến thôn.

Đỗ Long ngồi ở xe bán tải của hắn. Thẩm Băng Thanh lái xe, đi theo hai chiếc xe về thành phố Lỗ Tây. Thẩm Băng Thanh hỏi:

- Từ khi nào anh lại xác nhận Tăng Thanh Lôn không phải là hung thủ?

Đỗ Long nói:

- Nhìn thoáng qua vết giày kia, dấu vết rất rõ ràng, cậu không để ý sao?

Thẩm Băng Thanh nói:

- Tôi không chú ý, ở bên cạnh anh hình như là tôi lười động não hơn.

Đỗ Long cười nói:

- Ai cũng có tính lười cả, nên họ cần người khác lãnh đạo...Cậu xem khuôn giày này đi, không chỉ đế giày có điểm khác biệt mà ngay cả mặt trên cũng bị phồng lên, khi bị đè lên mặt đất mới để lại một dấu vòng tròn rõ ràng thế này. Cậu có thể tượng tượng tình cảnh một bàn chân to đi một đôi giày nhỏ dẫm trong đống bùn sẽ thế nào không...

Thẩm Băng Thanh ngẫm nghĩ một lúc, thật đúng là có chuyện như vậy, anh ta cười nói:

- Thị lực của anh thật tốt, có thể những thứ này phải mang vè từ từ nghiên cứu mới phát hiện ra được, nhưng tuyệt đối không thể nhanh chóng phát hiện ra như anh được.

Đỗ Long chột dạ, hắn ho khan một tiếng nói:

- Bây giờ cậu đã đoán được hung thủ là ai chưa?

Thẩm Băng Thanh nói:

- Hôm nay chúng ta đã gặp qua chưa?

Đỗ Long gật đầu, Thẩm Băng Thanh tự hỏi, nghĩ một lát, anh ta kinh ngạc nói:

- Chẳng lẽ là...Không thể nào?

Đỗ Long nói:

- Chẳng có gì kỳ quái cả, chiều cao cân nặng kể cả số dày đều phù hợp với phân tích, tuổi tác cũng tương đương. Hơn nữa lại còn quen thuộc tình hình trong thôn, có thể đi đến mọi nhà, trừ gã ra thì không còn ai thích hợp hơn nữa.

Thẩm Băng Thanh nói:

- Nhưng...Tại sao chứ? Tại sao gã phải làm vậy?

Đỗ Long nói:

- Cậu không đoán được sao? Tôi không nói cho cậu biết nữa, để cậu tự động não. Nếu thực sự không nghĩ ra thì đợi đến tối xem kịch vui đi.

Thẩm Băng Thanh nhớ lại chuyện xảy ra hôm nay, anh ta liền ngộ ra được điều gì nhưng vẫn có chút khó tin. Anh ta hướng Đỗ Long để chứng thực, Đỗ Long mỉm cười không nói. Thẩm Băng Thanh liền tức giận không để ý đến hắn nữa.

Đại đội hình sự trở lại thành phố Lỗ Tây, Tăng Thanh Lôn bị giam giữ trong phòng. Mọi việc đều theo trình tự mà làm, cho dù có người đến dò hỏi Tăng Thanh Lôn cũng không thấy điều gì khác thường.

Sau giờ tan sở trong thôn gọi điện đến hoi Đỗ Long điều tra thế nào rồi. Đỗ Long trả lời qua loa là đã xác nhận rồi, sau khi lấy khẩu cung thì Cục công an kết tội Tăng Thanh Lôn giết người.

Đỗ Long lần lượt gọi điện cho Bạch Nhạc Tiên và Nhạc Băng Phong, hỏi hai người có về nhà không. Kết quả cả hai người đều nói không về vì thế Đỗ Long cũng lười về, ăn tạm ở căng tin sau đó mang bữa tối phong phú về cho Tăng Thanh Lôn, thậm chí còn mang theo bình rượu nhỏ. Dân cảnh mà Đỗ Long phái tới nhà họ Tăng gọi điện đến nói hai đứa trẻ đều được sắp xếp thỏa đáng rồi. Sau đó Tăng Thanh Lôn nói với hai đứa trẻ vài câu. Tăng Thanh Lôn nói khá nhanh, không để lộ tin tức gì.

Sau khi gác điện thoại, Đỗ Long cùng Thẩm Băng Thanh và Tạ Ba lái xe Minibus đến thôn. Lúc này mấy người Tạ Ba mới biết Tăng Thanh Lôn không phải là hung thủ, nghe được thân phận người tình nghi tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Khi gần đến cửa thôn, Đỗ Long gọi điện cho Bí thư chi bộ và trưởng thôn, bảo bọn họ chuẩn bị sẵn sàng, không cần kinh động quá nhiều người. Dưới sự sắp xếp của thôn, chiếc xe thuận lợi chạy vào thôn. Mấy người Đỗ Long nhanh chóng xuống xe. Đỗ Long lòng đầy nghi vấn. Mọi người cùng đến một nơi ở ngoài thôn tìm kiếm.

Bên bờ sông nhỏ, dưới cây đại thụ, trong bụi cỏ, hai bóng người ôm nhau hiện ra trước mắt Đỗ Long...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui