Cảnh Lộ Quan Đồ

Đỗ Long trở lại nhà họ Bạch. Bạch Tùng Tiết và Triệu Tuệ Anh đang giúp Bạch Nhạc Tiên thu dọn đồ đạc. Trông thấy Đỗ Long, Triệu Huệ Anh gật đầu rất lạnh nhạt, đây là đã rất nể tình rồi.

Đỗ Long cũng không để bụng. Hắn đưa túi xách trong tay cho Bạch Nhạc Tiên, nói:

- Tiên nhi, anh cũng không biết nên mua gì, nên mua đại ít đồ cho em.

Bạch Nhạc Tiên vừa nhìn thấy chữ trên cái túi giấy ấy thì biết ngay bên trong là thứ gì. Cô xấu hổ đoạt lấy cái túi nhét vào trong vali. Cô nói:

- Ở Mỹ thứ gì chẳng bán? Sao anh lại tiêu tiền bừa bãi thế.

Đỗ Long cười cười, không lên tiếng. Thấy Triệu Tuệ Anh và Bạch Tùng Tiết đang giằng co nhau sắp xếp đồ cho Bạch Nhạc Tiên. Thực ra hai người đều biết ở Mỹ có thể mua được những thứ này, nhưng lúc này đã không biết nên nói gì, chẳng qua là họ đang hành động một cách vô thức. Chỉ cần rảnh rỗi sẽ cảm thấy khó chịu.

Bạch Nhạc Tiên cuối cùng không nhịn được, cô đỡ Triệu Tuệ Anh ngồi bên mép giường, nói:

- Mẹ, đừng thu xếp mấy thứ này nữa, con chỉ mang theo một cái vali, một cái túi, đem theo chút giấy tờ cần thiết với quần áo để thay giặt là được. Những thứ khác sang đến đó đi siêu thị mua là được rồi. Mẹ trò chuyện với con đi.

Triệu Tuệ Anh cuối cùng cũng gật đầu, vừa ngồi xuống, nước mắt đã tuôn trào.

Bạch Tùng Tiết vỗ vai Đỗ Long nói:

- Chúng ta ra ngoài nói chuyện một lát.

Đỗ Long biết thời điểm bị thử thách của bản thân đã đến. Hắn theo Bạch Tùng Tiết đi vào thư phòng. Đỗ Long nhận ra bức tranh chữ và bút, mực , giấy , nghiên mà mình đã tặng cho Bạch Tùng Tiết đều biến mất. Hắn không khỏi ngầm lo sợ. Nỗi oán hận của Bạch Tùng Tiết đối với hắn sâu sắc đến vậy sao.


- Đừng lo lắng, đồ đạc chỉ bị cất đi thôi.

Bạch Tùng Tiết nói:

- Vốn định trả lại cho cậu, nhưng xem ra con Tiên lại cho cậu một cơ hội nữa, nên sau này rồi tính.

Đỗ Long cúi đầu khẽ đáp lại. Bạch Tùng Tiết trầm giọng nói:

- Tôi không cần biết cậu có ý định gì. Đợi con Tiên tốt nghiệp trở về, cậu nhất định phải cho tôi một câu trả lời, lấy hay không lấy con Tiên, làm cái kết dứt khoát đi.

Đỗ Long khẽ thở phào, hắn trả lời:

- Vâng....

Bạch Tùng Tiết nhìn Đỗ Long nói:

- Không có chút thành ý nào. Cậu không thể nói là ngay sáng sớm mai dẫn con Tiên đi đăng ký kết hôn sao?

Đỗ Long cười đau khổnói:

- Cái thứ bằng giấy ấy, thật là có tác dụng bảo đảm được gì sao?

Bạch Tùng Tiết lạnh lùng nhìn Đỗ Long, nói:


- Khen cho cậu còn làm cảnh sát, không ngờ lại nói ra những lời này. Xem ra chắc chắn là ba năm sau cậu cũng sẽ không lấy con Tiên rồi.

Đỗ Long lắc đầu nói:

- Không, ý cháu không phải thế. Nếu làm như thế có thể làm bác trai và bác gái yên lòng, ngay sáng mai cháu và Tiên sẽ đi làm thủ tục.

Bach Tùng Tiết bất động, ông nói:

- Tôi thấy thôi đi cũng được. Tôi cho cậu thời gian ba năm, ba năm sau nếu cậu vẫn ức hiếp con Tiên một cách lập lờ như này, thì đừng trách tôi không khách khí với cậu.

Nói xong Bạch Tùng Tiết không để cho Đỗ Long kịp giải thích, liền quay người trở về phòng. Một mình Đỗ Long bị lơ ở đó than ngắn thở dài.

Hơn mười một giờ Bạch Nhạc Tiên mới tìm thấy Đỗ Long,hỏi:

- Sao có một mình anh ở đây? Bố em đã nói gì với anh?

Đỗ Long đã quyết địn, hắn nói:

- Tiên nhi, sáng sớm mai chúng ta đi đăng ký kết hôn đi, thủ tục nhanh lắm.

Bạch Nhạc Tiên ngẩn ra, cô nói:


- Bố em ép anh à?

Đỗ Long lắc đầu, nói:

- Anh nghĩ thông suốt rồi, từ giờ anh phải thay tâm đổi tính sống với em cho thật tốt. Em là cô gái tốt, mà chúng ta yêu thương lẫn nhau, anh không có lý do gì để lại làm tổn thương em. Tiên nhi, chúng mình kết hôn đi, anh sẽ yêu em hết mình. Anh bảo đảm, sẽ không để em đau lòng thêm lần nào nữa.

Bạch Nhạc Tiên cảm động rúc vào lòng hắn, nức nở một hồi, Bạch Nhạc Tiên mới nói:

- Nếu nửa năm trước anh nói như này thì thật tốt. Đáng tiếc, bây giờ đã muộn rồi. Anh Long, không phải em không yêu anh. Em vẫn yêu anh như cũ, yêu tận đáy lòng. Em cũng biết anh sẽ làm mọi thứ rất vẹn toàn. Nhưng em biết anh không thể từ bỏ Băng Phong bọn họ được. Anh không có cách nào đưa ra lựa chọn, vậy thì em đành phải tự mình lựa chọn. Anh Long, đừng ép em, cho em một cơ hội để lựa chọn đi....

Đỗ Long ôm chặt lấy cô, hít lấy mùi thơm của cô. Trong lòng thấp thỏm, có chút xao động muốn nói tất cả với Bạch Nhạc Tiên. Nhưng linh trí của hắn lại không ngừng nhắc nhở, điều đó căn bản chẳng có tác dụng gì, hơn nữa còn rất ngu xuẩn.

Bạch Nhạc Tiên nghe thấy tiếng tim đập cuồng loạn của Đỗ Long, trong lòng cô thấy chua xót, biết là việc rời xa của mình gây tổn thương rất lớn cho Đỗ Long. Nước mắt cô tuôn như mưa, chẳng mấy chốc những giọt nước mắt lạnh lẽo thấm ướt trên ngực Đỗ Long.

Triệu Tuệ Anh ở bên ngoài thư phòng khẽ thở dài, nói:

- Nghỉ ngơi sớm đi, đừng làm trễ hành trình ngày mai, ngồi máy bay mệt lắm đấy....

Bạch Nhạc Tiên dạ một tiếng, nói với Đỗ Long:

- Anh Long, chúng ta về phòng đi.

Đỗ Long ôm Bạch Nhạc Tiên trở về phòng. Cửa vừa đóng lại, Bạch Nhạc Tiên ngẩng đầu, ôm lấy khuôn mặt Đỗ Long, kiễng chân hôn hắn. Hai người hôn nhau với tình cảm mãnh liệt, nhiệt độ tăng vụt, quần áo không biết bị cởi bỏ từ lúc nào. Hai người ngã xuống giường, hai thân thể không ngừng quấn quýt lấy nhau.

Cơ thể của Bạch Nhạc Tiên vẫn quyến rũ như thế. Cô là cô gái đầu tiên cùng Đỗ Long song tu. Đến nay, nội công cũng đã có căn bản nhất định. Không những vóc dáng yêu kiều, da dẻ căng mịn , mà nét mặt cũng rạng ngời, tựa như trở lại độ tuổi mười bảy mười tám. So với lần đầu tiên gặp Đỗ Long, xem ra còn trẻ trung xinh đẹp hơn. Đỗ Long yêu cô chết đi được.

Nếu lúc này Hàn Ỷ Huyên hỏi lại Đỗ Long trong lòng hắn có cô gái nào toàn vẹn không. Đỗ Long chắc chắn sẽ nghĩ ngay tới Bạch Nhạc Tiên. Con người là như thế, lúc sắp mất đi mới biết quý trọng…


Hai người dùng các kiểu ái ân xong đã là lúc rạng sáng. Bạch Nhạc Tiên vẫn không hề buồn ngủ, cô nép trên ngực Đỗ Long, khẽ vuốt ve bộ ngực của hắn, lặng lẽ rơi lệ.

Đỗ Long cảm giác được sự thương cảm và giằng co trong lòng cô. Trong lòng Đỗ Long cũng không ngừng đấu tranh, vẫn không có cách nào đưa ra quyết định.

Bạch Nhạc Tiên đột nhiên ngẩng mặt lên, ngậm nước mắt, nói:

- Anh Long, nếu chúng ta sống ở thời cổ đại thì tốt biết mấy. Anh có thể năm thê bảy thiếp, em cũng có thể đương nhiên làm đại phu nhân của anh, thì chẳng có nhiều phiền não thế này rồi....

Đỗ Long thở dài nói:

-Đó là điều không thể…. Thế thì thật bất công với em, hơn nữa e cũng vẫn không vui....

Nhạc Bạch Tiên khẽ nói:

- Ừ nhỉ... Dựa vào cái gì mà em chỉ có thể có một ông xã. Ông xã của em lại có thể cưới một đám vợ bé? Anh Long, xin lỗi, em là đứa con gái bình thường, ghen tị khiến em phát cuồng. Em lo lúc nào đó em sẽ biến thành người đàn bà độc ác như Từ Hy, cho nên em chỉ có thể chọn cách rời xa.

Đỗ Long nói:

- Băng Phong cũng đã từng nói, nếu thế gian thực sự có canh Mạnh Bà thì tốt rồi. Cô ấy nguyện uống hết, chỉ cần một lòng một dạ yêu anh và hưởng thụ tình yêu của anh, những cái khác cô ấy có thể bỏ qua....

Bạch Nhạc Tiên nói:

- Thế sao? Lòng dạ của Băng Phong rộng lượng hơn em… Cô ấy nói đúng, nếu trên thế gian thực sự có canh Mạnh Bà, em cũng muốn uống một bát....

Đỗ Long nói:

- Canh Mạnh Bà thì anh không có, nhưng tâm lý học thì có học qua. Có cần anh phụ đạo cho em không? Em đau lòng như vậy, một mình đi Mỹ anh sẽ lo đấy. Nào, xem anh đã mua gì cho em này....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận