Cảnh Lộ Quan Đồ

Đỗ Long đã tìm ra cái túi mua cho Bạch Nhạc Tiên, Bạch Nhạc Tiên thấy hắn đổ ra mấy bộ nội y gợi cảm, tùy tiện cầm một cái lên, mặt không khỏi nóng lên, cô nói:

- Anh mua những thứ này làm gì? Vẫn chưa giặt qua thì không mặc được đâu, chẳng lẽ anh muốn em mặc nó để chat qua webcam với anh từ bên kia Đại Tây Dương sao?

Đỗ Long nói:

- Em thật thông minh, anh mua cho em bảy bộ, vừa vặn mỗi ngày một bộ, đến lúc đó em mặc nó rồi múa cho anh xem có được không?

Bạch Nhạc Tiên quyết định đi sang Mĩ là muốn không liên lạc với Đỗ Long nữa, nhưng bây giờ lại thấy hắn háo hức nhìn mình, những lời cự tuyệt thật không nỡ nói ra, cô than nhẹ một tiếng, nói:

- Cũng được.

Đỗ Long tìm ra một cái hộp nhỏ từ trong chỗ nội y, sau khi mở lấy ra một sợ dây chuyền, phía dưới dây chuyền có treo một mặt ngọc Quan Âm màu xanh, Bạch Nhạc Tiên nghi hoặc hỏi:

- Đây là cái gì? Chẳng lẽ lại là một vật châu báu vô giá ư?

Đỗ Long nói:

- Đây là một mặt dây chuyền ngọc rất bình thường, không đáng giá mấy đồng tiền, nhưng nó có công hiệu tránh xui sau khi được anh khai quang, em chỉ cần nhìn thấy nó thì sẽ nhớ đến anh, nó sẽ thay anh đưa em tới nước Mĩ, ở bên kia cùng nhau học tập, sinh sống. Tiên Nhi, em nhìn nó này, nói cho anh biết, em có yêu anh không?

Mặt dây chuyền ngọc khe khẽ lắc lư trước mặt Bạch Nhạc Tiên, Bạch Nhạc Tiên muốn nhìn rõ hình dạng Quan Âm kia, ánh mắt đung đưa nhìn theo, nghe lời nói của Đỗ Long, Bạch Nhạc Tiên đáp :

- Yêu, đương nhiên là yêu,....


Đỗ Long lại hỏi:

- Em sẽ luôn yêu anh chứ?

Bạch Nhạc Tiên do dự một chút, chỉ cảm thấy Quan Âm trước mắt dường như biến thành một đoàn lục quang lắc lư, cô nói:

- Sẽ....

Trong mắt Đỗ Long dần dần lộ ra chút hồng quang, mặt dây chuyền chính là thủ thuật che mắt, cái chính để ảnh hưởng tới Bạch Nhạc Tiên chính là đồng hồng của hắn.

Nghe được đáp án phát ra từ nội tâm của Bạch Nhạc Tiên, Đỗ Long vừa cảm động vừa xấu hổ, một thằng đàn ông mà lại làm chuyện này với người con gái mà mình yêu, thật là hơi quá đáng!

Nhưng Bạch Nhạc Tiên phải đi ba năm, hơn nữa lại là nước Mĩ, việc gì cũng có thể xảy ra, Đỗ Long không hy vọng xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào, cho nên chẳng sợ làm những chuyện vô liêm sỉ này.

Mắt thấy Bạch Nhạc Tiên không hề có chút đề phòng nào đang trong trạng thái thôi miên, Đỗ Long tiếp tục dẫn đường, nói:

- Tốt lắm, anh cũng sẽ mãi yêu em, chẳng sợ trời sụp đất nở, sông cạn đá mòn cũng sẽ không thay đổi, sau khi tới nước Mĩ thì phải liên hệ với anh thường xuyên, đeo vòng cổ Quan Âm anh tặng, ngày nào cũng mặc những bộ nội y mà anh mua cho em, thì sẽ giống như lúc nào anh cũng ở bên cạnh em.....

Bạch Nhạc Tiên lắng nghe, khắc sâu từng lời từng chữ của Đỗ Long vào trong lòng cô, Đỗ Long không hề nói với cô nhất định phải phục tùng các lời nói đó, hắn chỉ đem tình yêu của bản thân mình nói hết ra cho cô biết.

Ngay lúc Bạch Nhạc Tiên vừa tỉnh mộng, trong lòng đạt tới mức độ cao nhất đối với tình yêu của Đỗ Long, cô cảm thấy thể xác và tinh thần vui sướng, hoàn toàn đã không có đau buồn và thương tâm, giống như tới nước Mĩ để du lịch một chuyến ngắn ngày, trên thực tế cũng không khác biệt lắm, bất cứ lúc nào cô cũng có thể bay trở về, mỗi ngày còn có thể nói chuyện qua video với Đỗ Long....Ngày nay địa cầu chỉ là một cái thôn, khoảng cách đã không còn là vấn đề.


Bạch Nhạc Tiên nghe thấy tiếng nước ào ào từ phòng tắm truyền ra, cô nhẹ nhàng vuốt mặt dây chuyền Quan Âm trước ngực, dường như đã sớm quen với sự tồn tại của nó, Bạch Nhạc Tiên cười ngọt ngào, đứng dậy đi vào phòng tắm, thì thấy thân thể đẹp mỹ mãn của Đỗ Long như ẩn như hiện trong làn khói, đối với Bạch Nhạc Tiên mà nói thì đúng là đòn hấp dẫn trí mạng

Bạch Nhạc Tiên không chút do dự tiến về phía Đỗ Long, Đỗ Long thấy cô tới, có chút có tật giật mình, cười cười nói:

- Đánh thức em rồi à?

Bạch Nhạc Tiên hiền dịu đưa lên môi hôn, nói:

- A Long, em nghĩ thông suốt rồi, em không thể rời khỏi anh, em sẽ trở lại, anh yên tâm, em vĩnh viễn sẽ là của anh.

Đỗ Long vừa cảm động vừa hổ thẹn, hắn nói:

- Tiên Nhi, anh yêu em! Thật đấy.

Bạch Nhạc Tiên nở nụ cười tươi rói, nói:

- Em cũng yêu anh....Nhưng...Em yêu anh ấy hơn......

Nói xong, Bạch Nhạc Tiên chẫm rãi quỳ xuống trước mặt đỗ Long, thần sắc điềm tĩnh trang nghiêm dùng hai tay nâng bảo bối của Đỗ Long lên, cô hé miệng cười, nói:


- Phải tới nước Mĩ rồi, cái không nỡ nhất chính là anh đấy.....

Bạch Nhạc Tiên nói xong liền hôn một cái, Đỗ Long vừa vui lại vừa ảo não, cô bé này nói chuyện kiểu gì vậy, cố ý chọc giận người khác đây mà, sớm biết thì đã không mua cái gì mà dây chuyền ngọc rồi, trực tiếp dùng bảo bối này thì mắt cô ấy chả sáng long lanh lên, có lẽ cô ấy cũng đã bị mê hoặc tới mức đầu óc choáng váng rồi......

Bạch Nhạc Tiên đặt vé máy bay lúc mười giờ rưỡi cất cánh, bay đi Bắc Kinh trước, sau đó lại chuyển máy bay đi San Francisco, lúc hơn bảy giờ sáng có rất nhiều người đến Bạch gia, bạn bè người thân của Bạch Nhạc Tiên đều đến tiễn Bạch Nhạc Tiên, nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của Bạch Nhạc Tiên, mọi người đều cảm thấy rất lạ, Bạch Tùng Tiết và Triệu Tuệ Anh thì càng không thể hiểu nổi, tâm tư của thanh niên bây giờ thật cổ quái.

Tính ngay thẳng của Bạch Nhạc Tiên cũng thể hiện hẳn ra, cô không cần mọi người tiễn đưa, chỉ cần Đỗ Long đưa cô ra sân bay, ngay cả cha mẹ của cô cũng không thể lay chuyển được cô, mọi người đành phải ở lại trong trụ sở Tỉnh ủy để nói lời từ biệt, tới lúc sắp chia tay cuối cùng thì Bạch Nhạc Tiên cũng tựa lên vai của mẹ rồi khóc lên, Tiệu Tuệ Anh an ủi cô vài câu, Bạch Nhạc Tiên ngẩng đầu, nói với Đỗ Long:

- A Long, sau này anh bỏ thêm chút thời gian tới thăm ba mẹ, em sang Mĩ đây, anh thay em chăm sóc ba mẹ.....

Đỗ Long đồng ý nói:

- Anh biết rồi, em cứ yên tâm.

Hai người lên chiếc xe chuyên dụng của Bạch Tùng Tiết, lưu luyến không chịu rời đi, trước lúc lên máy bay Bạch Nhạc Tiên lại khóc một lần nữa, lần này uốn trong lòng Đỗ Long khóc một trận, phụ nữ dù sao cũng là do nước tạo nên, Bạch Nhạc Tiên cũng không ngoại lệ.

Nhìn máy bay bay lên trời, trong mắt Đỗ Long cũng có vài ngấn lệ long lanh, dù sao thì người con gái mình yêu thích đi phương xa, trong một quãng thời gian rất dài sau này chỉ có thể thông qua điện thoại và internet để liên lạc thôi.

Sau khi sững sờ một lúc, Đỗ Long ngồi xe của Bạch Tùng Tiết để về lại nội thành, đã lâu không về nhà, hắn phải về thăm nhà một chút, chờ hắn về đến nhà, vừa mở cửa nhà ra thì thấy khắp nơi đầy bụi, xem ra ba mẹ hắn cũng đã lâu không về nhà.

- Hai ông bà già này....

Đỗ Long lắc đầu, tìm cái chổi, bắt đầu quyét vệ sinh, chỉ có thể chuyên tâm vào làm việc mới có thể quên đi được sự khó chịu trong lòng.

Lúc 12 giờ, Nhạc Băng Phong gọi điện thoại tới, Đỗ Long nói cho cô biết Bạch Nhạc Tiên đã đi rồi, sau đó Đỗ Long còn nói cho cô biết, bản thân mình có lẽ không thể trở về thành phố Lỗ Tây trong vài ngày. Bởi vì cái bản án ở thành phố Song Môn.


Nhạc Băng Phong cũng biết vụ án đó, cô nói:

- A Long, em với anh cùng đi nhé, đây cũng là khảo nghiệm đầu tiên của hệ thống Skynet.

Đỗ Long ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Được, tuy nhiên em phải tự mình làm rõ mối quan hệ, anh không thể điều động được đại giá của em.

Nhạc Băng Phong nói:

- Ok, em sẽ sắp xếp, hôm nay anh về nhà à? Gặp được ba mẹ anh....Ay....Thôi bỏ đi.....

Đỗ Long thở dài:

- Băng Phong, cảm ơn em đã hiểu cho, anh đang quyét dọn, mai gặp nhé.

- Tối nay em đã tới rồi

Nhạc Băng Phong nói:

- Trừ phi anh không chào đón em.

Đỗ Long cười khổ nói:

- Làm gì có chuyện đó? Được rồi, em tới đi, em biết nhà anh ở đâu rồi chứ? Nếu không biết thì đi cùng bọn người Thẩm Băng Thanh tới đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận