Cảnh Lộ Quan Đồ

Trương Cửu Chú nói:

– Cái này… Tôi không có tham gia lần điều tra đó. Có thể mọi người tưởng rằng bọn họ là mất tích, nên không có chú ý xem xét vết máu nữa.

Đỗ Long lắc đầu nói:

– Không đúng, người báo án thường hay là nghi phạm đầu tiên, huống chi mất tích vẫn là vợ con Trần Trung Thư. Loại bỏ tình nghi anh ta hẳn là việc đầu tiên trong quá trình sắp xếp phá án. Quá trình tra án của đội hình sự các anh có vấn đề rồi.

Trương Cửu Chú có vẻ tự đắc nói:

– Vừa rồi các anh không phải thiếu chút cũng không để ý vết máu trên mặt đất sao?

Bọn Thẩm Băng Thanh đưa mắt liếc nhìn nhau, đều có chút hổ thẹn, Đỗ Long nói:

– Bọn họ sớm muộn cũng sẽ phát hiện ra, huống chi còn có tôi ở đây kiểm định, tuyệt đối không thể bỏ sót manh mối như vậy. Vụ án này là Trương cục trưởng các anh tự mình đến hỏi sao? Ông ta cũng là một vị cao thủ hình sự có tiếng. Ông ta không có nhắc nhở các anh điểm này sao?

Trương Cửu Chú nói:

– Cái này… Tôi cũng không rõ, vụ án này không phải là tôi tra đâu.

Đỗ Long bỏ cậu ta qua một bên, hỏi Nhạc Băng Phong:

– Băng Phong, em có phát hiện gì không?

Nhạc Băng Phong nói:

– Có một chút, anh vào đây em nói với anh.


Đỗ Long và Nhạc Băng Phong đi vào phòng ngủ của Hồ Thanh Thanh, chỉ thấy màn hình chủ máy tính đã bị Nhạc Băng Phong mở ra. Một cái thẻ nhớ USB nối vào màn hình chủ, máy tính vận hành hệ thống của thẻ nhớ USB đó. Có thể nhìn thấy mấy cửa sổ DOS màu đen đang nhanh chóng quét mật mã.

– Băng Phong, cậu phát hiện cái gì rồi?

Đỗ Long hỏi.

Nhạc Băng Phong nói:

– Anh tự mình xem đi.

Nhạc Băng Phong kéo ngăn kéo ra, một ngăn kéo đồ trang sức xa hoa xuất hiện trước mặt Đỗ Long.

Đỗ Long cầm lấy một cây son môi hỏi:

– Cái này trị giá bao nhiêu tiền?

Nhạc Băng Phong nói:

– Khoảng chừng năm sáu trăm, đồ trong ngăn kéo này ba cô ta không ăn không uống cả một năm cũng mua không nổi.

Đỗ Long gật gật đầu nói:

– Chẳng trách cô ta không coi ba mình ra gì. Trong máy tính có ảnh gì không?

Nhạc Băng Phong nói:

– Đang lục soát, tôi vừa xem trang web cá nhân của cô ta, phát hiện ra một số thứ.


Nhạc Băng Phong mở trang web cá nhân của Hồ Thanh Thanh, chỉ thấy trang web cá nhân mang tên thân mật “Xanh mướt vườn trung khôi” này lại có mấy vạn người hâm mộ. Đỗ Long tùy ý nhìn lướt nhanh vài lần trang web cá nhân của Hồ Thanh Thanh lưu, nhưng lần cuối cùng post bài cũng đã là việc của hai tháng trước rồi.

Trang web cá nhân của Hồ Thanh Thanh không phải là khoe của thì là chèn ép người. Đỗ Long lắc lắc đầu, nói:

– Lại là một Quách Mỹ Mỹ, không biết ba nuôi cô ta là ai, tra ra lai lịch ba nuôi cô ta, đoán chừng vụ án có thể sáng tỏ rồi.

Nhạc Băng Phong nói:

– Những đồ trang điểm hàng tốt đều có một số hiệu, là có thể tra ra đấy. Chỉ cần đối phương dùng thẻ giao dịch, là có thể biết biết rõ rốt cuộc là ai chi phí rồi.

Đỗ Long gật gật đầu nói:

– Còn có số điện thoại có thể tra. Em tra qua thông tin cuộc gọi điện thoại và địa điểm cuối cùng tắt máy chưa?

Nhạc Băng Phong nói:

– Tra qua, cảm giác có chút kỳ lạ. Anh xem xem tờ hóa đơn điện thoại của Từ Kim Đán…

Đỗ Long nhận lấy màn hình máy tính Nhạc Băng Phong đưa tới, lật xem một chút, chau mày lại. Bởi vì hóa đơn trên màn hình kia biểu thị Từ Kim Đán mấy ngày trước còn gọi điện thoại, mà địa điểm là một vùng duyên hải ở Quảng Tây. Chẳng lẽ Từ Kim Đán và Hồ Thanh Thanh là thật sự bỏ nhà đi?

Nhạc Băng Phong nói:

– Số của Hồ Thanh Thanh tình hình cũng như vậy, chẳng qua chỉ là ở một thành phố khác.

Đỗ Long cười lạnh nói:


– Đây gọi là hơi ngớ ngẩn. Đổi lại là tôi, thì tôi dùng thẻ không cần đăng ký ở vùng đó, gọi điện cho một số những nhà hàng xóm. Dùng giọng điệu hàm hồ hỏi vài câu về vụ án hai mẹ con mất tích. Đấy mới là thủ pháp che dấu cao minh. Trực tiếp dùng điện thoại của mình gọi điện quả thực chính là hành động ngu ngốc.

Nhạc Băng Phong nói:

– Nói đúng, vậy vũng máu kia và cả những cuộc điện thoại này đều chứng minh Từ Kim Đán và Hồ Thanh Thanh đều đã không còn sống. Nếu không chỉ cần bọn họ ra mặt, vụ án này liền tự kết thúc rồi. Căn bản không cần lãng phí nhiều việc như vậy đi gây sức ép.

Đỗ Long nói:

– Cũng có thể là bọn họ muốn hãm hại Trần Trung Thư. Nhưng theo tình lý mà phân tích thì cái này không có khả năng. Trong mắt bọn họ, Trần Trung Thư chỉ là đồ vô dụng, căn bản không đáng để lãng phí bất cứ tinh lực gì. Cho nên khả năng bọn họ đã tử vong vẫn là tương đối lớn.

Nhạc Băng Phong nói:

– Còn có, danh sách cuộc gọi của bọn họ vào hai tháng trước, tôi nghi ngờ là ngụy tạo. Danh sách cuộc gọi của nửa năm trước thì hoàn toàn không có.

Đỗ Long cũng phát hiện ra điểm này. Trong hóa đơn điện thoại hai tháng trước của Từ Kim Đán và Hồ Thanh Thanh, thời gian cuộc gọi và đối tượng cuộc gọi đều có vấn đề. Ngoại trừ vài cuộc gọi ít ỏi cho người thân bạn bè ra thì rất ít liên lạc. Dựa theo cuộc sống gái làng chơi của mẹ con Từ Kim Đán thì rất không cân đối rồi.

Đỗ Long hỏi:

– Có thể tra ra ai là người xóa đi bản ghi chép các cuộc gọi điện thoại không?

Nhạc Băng Phong nói:

– Máy chủ điều hành của mạng điện thoại bị lỗi, cái này không có cách nào tra.

Đỗ Long nói:

– Được rồi, phương pháp vạn ứng tất linh lần này không dùng được rồi. Nhưng từ chỗ này chúng ta cũng có thể đạt được một chút manh mối. Vậy là có người muốn che dấu sự tồn tại của mình, rất có thể hung thủ chính là ba nuôi của Hồ Thanh Thanh. Người này thần thông quảng đại, có thể lặng lẽ vào nhà Trần Trung Thư tạo ra dấu hiệu giả, có thể vào máy chủ điều hành của mạng điện thoại sửa chữa tư liệu, còn có thể khiến người ta đem điện thoại của bọn Từ Kim Đán gọi linh tinh khắp nơi, tạo ra dấu hiệu giả rằng bọn họ vẫn còn sống…

Nhạc Băng Phong nói:


– Nhất định không phải là một người có thể làm được. Bởi vì hai số điện thoại mấy lần gọi cho nhau một chút, vị trí phân cách là hai thành phố cách nhau mấy trăm cây số. Cho nên em cũng tổng kết được ba điểm, người đó nhất định là rất có tiền, bằng không nuôi không nổi Quách Mỹ Mỹ. Ngoài ra ông ta nhất định có thân phận địa vị, nếu không thì không có cách nào khiến người khác giúp tạo hiện trường giả. Còn nữa tuổi tác của ông ta nhất định là tương đương với Từ Kim Đán, nếu không không thể có khả năng mẹ con cùng ăn…

Nói đến mẹ con cùng ăn, mặt Nhạc Băng Phong hơi đỏ lên, cô ta nói:

– Đương nhiên, cũng có thể là một đôi phụ tử hoặc hai người đàn ông tuổi tác gần như bố con, chia sẻ hai mẹ con này.

Đỗ Long nói:

– Nói đúng, dựa vào manh mối trước mắt, đại khái cũng có thể nhìn ra những cái này rồi. Nhiều nhất thì bổ sung thêm một chút, người đó rất hiểu thủ pháp điều tra của cảnh sát chúng ta cho nên đã sớm làm không ít sắp đặt, khiến chúng ta đến nay vẫn chưa mò được ra một chút đầu mối.

Nhạc Băng Phong hỏi:

– Vậy bây giờ phải làm sao?

Đỗ Long nói:

– Tiếp tục tra, xem thử xem còn có thể tra ra man mối gì không.

Nhạc Băng Phong gật gật đầu nói:

– Em sẽ tiếp tục điều tra các loại đồ điện tử của cô ta, hy vọng có thể tìm ra tấm hình gì đó.

Đỗ Long gật gật đầu, nhìn trong phòng một chút, lần này không ở trong phòng phát hiện vết máu gì. Hắn có chút lo lắng tình hình của Trần Trung Thư liền gọi điện cho Tạ Ba hỏi. Tạ Ba nói bọn họ đã đem Trần Trung Thư đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói nhiều khả năng là ngộ độc thức ăn. Đã đem Trần Trung Thư đưa đi cấp cứu rửa ruột rồi.

– Ngộ độc thức ăn?

Đỗ Long đối với cách nói này cười nhạt. Sự thực chứng minh có khi thầy thuốc cũng không chắc chính xác. Nếu như là ngộ độc thức ăn, Trần Trung Thư sớm đã xuất hiện các triệu chứng ngộ độc. Gã vẫn luôn không có vấn đề gì, đột nhiên dưới áp lực tinh thần thì bộc phát ra trạng thái cuồng loạn . Hơn nữa hô hấp khó khăn, huyết áp tăng cao, tim đập liên hồi khả năng vì đập quá nhanh mà đột nhiên ngừng. Đây là trạng thái trúng một loại độc tố tinh thần. Đỗ Long trong lòng âm thầm thêm một dấu hiệu của đối thủ, đối phương hiểu rất rõ đối với y học nhất là độc dược, hơn nữa có cơ hội để làm đến mấy thứ này.

– Càng lúc càng có hứng thú…

Đỗ Long âm thầm tự nói với mình…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận