Cảnh Lộ Quan Đồ

Hạ Hồng Quân nghe thấy tiếng kêu thảm thiết chạy tới gặng hỏi:

– Chuyện gì thế?

Đỗ Long lạnh nhạt nói:

– Không có gì, hù dọa bọn chúng chút thôi… Chúng mày nhìn gì mà nhìn! Cúi hết đầu xuống cho tao. Đứa nào dám động đậy thì ông đây không khách khí đâu.

Người mà Đỗ Long quát là những người đang nằm bò dưới đất nãy giờ. Họ nghe thấy bên này có động tĩnh lạ, liền đánh bạo ngẩng đầu nhìn trộm. Nghe thấy Đỗ Long hô quát, họ lại vội vàng cúi đầu xuống.

Hạ Hồng Quân lôi Đỗ Long lại, nói:

– Đỗ Long, cậu có chút không bình thường, làm sao thế?

Đỗ Long nói:

– Nếu chiến hữu của anh bị người khác đánh gãy chân, anh sẽ làm thế nào? Người đó là cảnh sát đấy!

Hạ Hồng Quân chợt hiểu ra, nói:

– Thì ra là vậy, cậu tức giận là đúng. Nếu là tôi, tôi cũng bắn chết chúng nó sau đó tìm chỗ chôn rồi…Chúng tôi đã chuẩn bị xong rồi. Đợi lượt xe sau tới, sẽ lập tức ra tay cứu người. Lần này không phải lo sẽ làm kinh động đến ai nữa rồi chứ?

Đỗ Long nói:

– Ừm. Không phải lo chuyện đó. Tuy nhiên, trước khi chúng quay lại đây có khả năng sẽ gọi điện thoại cho tên Tiểu Tằng. Anh xem nên làm thế nào đây.

Hạ Hồng Quân nhìn tên Tiểu Tằng đang hôn mê bất tỉnh dưới đất, cười khổ sởnói:

– Để tôi giải quyết được rồi, cậu đi tìm chỗnguôi giận đi.

Đỗ Long lắc đầu, nói:

– Không có thì giờ ấy… Hồng Quân, tôi muốn bàn với anh một chuyện.

Hạ Hồng Quân hỏi:

– Chuyện gì?

Đỗ Long nói:

– Tôi không muốn đưa những người này về nhanh như thế. Anh có thể nghĩ cách giúp tôi tìm một chỗ sắp xếp cho họ được không?

Hạ Hồng Quân nghi ngờ hỏi:

– Tại sao? Chẳng phải cậu muốn nhanh chóng phá án sao? Những gia đình mất đi người thân đang mong ngóng họ trở về.

Đỗ Long nói:

– Tôi biết. Nhưng sự việc không thể giải quyết nhẹ nhàng thế này được. Ngày mai nếu những người này trở về, chúng ta nhiều lắm cũng chỉ bắt được vài con tôm con tép. Còn những tên thủ lĩnh đứng sau, bao gồm cả ông chủ Vương chắc chắn chẳng bắt được ai cả.

Hạ Hồng Quân chau mày nghĩ ngợi, nói:

– Thế cậu định làm thế nào?

Đỗ Long nói:

– Nếu anh tìm được nơi nào đại loại như doanh trại quân đội, tạm thời sắp xếp cho họ ở đó. Chỉ cần không tìm thấy người, thì phía tỉnh thậm chí cả trung ương sẽ tăng thêm áp lực, chúng ta mới có thể điều tra tiếp. Nếu không, chắc chắn sẽ chẳng giải quyết được gì cả.

Hạ Hồng Quân ngẫm nghĩ một lát, nói:

– Nếu tìm một nơi sắp xếp cho họ ở một hai ngày thì rất dễ. Nhưng cậu phải nghĩ cho kỹ, cậu làm thế này là rất mạo hiểm đấy.

Đỗ Long nói:

– Mạo hiểm một chút cũng là điều cần thiết, anh cứ giúp tôi lần này đi.

Hạ Hồng Quân thở dài nói:

– Tôi còn từ chối được sao? Thôi được, bây giờ tôi sẽ đi nghĩ cách. Còn phải nhanh chóng điều động vài cái xe tới. Mấy chiếc xe rởm của bọn chúng cơ bản không thể nhét hết ngần này người, mà cũng dễ bị phát hiện.

Đỗ Long ừ một tiếng, nói:

– Nhờ cả vào anh đấy!

Hạ Hồng Quân đi bàn bạc với mọi người. Chuyện này đối với anh mà nói há chẳng phải là một phen mạo hiểm? Mọi người, bao gồm cả Hồ Tuyết Mai đều tỏ ý phản đối. Nhưng Hạ Hồng Quân lại gạt phắt ý kiến đám đông, kiên quyết ủng hộ kế hoạch của Đỗ Long. Những người khác cũng đành chịu.

Sau một giờđồng hồ, tên Bành đại ca kia quả nhiên gọi điện tới hỏi Tiểu Tằng tình hình ở bên này.Trước sự uy hiếp của mấy con dao găm, Tiểu Tằng toát mồ hôi lạnh, cố hết sức dùng giọng điệu vui vẻ trả lời:

– Ở đây đến bóng ma cũng chẳng có, thì có chuyện gì được? Bành đại ca anh cứ yên tâm mạnh dạn tới đây đi.

Tắt điện thoại xong hơn nửa tiếng đồng hồ sau, phía đầu đường vọng lại mấy tiếng còi xe. Sau đó, mấy ngọn đèn xe đong đưa, chầm chậm đi tới.

Hồ Tuyết Mai, Đoàn Huệ Minh và Trần Kiến Hải giả hóa trang thành ba tên đồng bọn Tiểu Tằng. Nhóm Hạ Hồng Quân, Đỗ Long, Thẩm Băng Thanh đều mai phục ở gần chỗ bốn chiếc xe đậu lúc đầu. Vẫn là bốn chiếc xe ấy, lắc lư, chầm chậm dừng lại trong vòng bao vây. Những người trên xe còn chưa xuống, nhóm của Đỗ Long đã lần ra từ trong chỗ tối.

Mục tiêu của Đỗ Long là tên Bành đại ca. Không đợi mở cửa xe, Đỗ Long đấm một quả lên kính cửa xe, cửa xe bị đấm thành một cái lỗ thủng to, các vết nứt lan ra giống như mạng nhện.

Trước biến cố kinh hồn, tên Bành đại ca giật thót, chỉ biết tránh các mảnh kính vỡ bắn tới. Đỗ Long túm lấy cổ áo hắn, đập thẳng đầu hắn vào tay lái, rồi lại đẩy về phía ghế tựa. Đầu tên Bành đại ca bị đòn nặng cả trước lẫn sau, đầu vỡ máu chảy là chuyện thường, y ngất đi. Đỗ Long vừa buông tay ra, người y rũ xuống trên tay lái, làm còi xe kêu inh ỏi.

Trên ghế lái phụ và hàng ghế giữa trên xe minibus còn 3 tên nữa. Bọn chúng giật mình hoảng sợ sau đó nhanh chóng có phản ứng, vội vàng lần tìm hung khí trong bụng hoặc thắt lưng. Nhưng chúng vẫn không nhanh bằng Đỗ Long. Đỗ Long ở bên này mở cửa xe, bên kia Thẩm Băng Thanh cũng đấm thủng cửa xe ở vị trí tay lái phụ, cũng giống Đỗ Long túm lấy cổ áo của tên ngồi đó. Tuy nhiên anh ta lại nhấc lên đập đầu hắn hướng lên nóc xe, mới đập một phát tên này đã đầu váng mắt hoa, tạm thời mất đi sức chống cự.

Hai tên đằng sau rút dao ra đâm về phía tay Đỗ Long. Đỗ Long túm luôn cơ thể mềm nhũn của tên Bành đại ca đón hướng mũi dao. Tên đó dùng hết sức ra tay, cơ bản không thể né về phía sau xe. Vì thế Bành đại ca của chúng ăn trọn một dao, đau đớn hét tướng lên.

Thẩm Băng Thanh ngắm chuẩn thế hành động của đối phương, chụp luôn cổ tay hắn vặn ngược, đoạt lấy con dao. Động tác gọn gàng dứt khoát mà không làm bị thương đến ai, xét về hiệu quả còn tốt hơn Đỗ Long.

Đám tay chân khu mỏ ngồi trên hai chiếc xe đằng sau cũng nhanh chóng bị nhóm Hạ Hồng Quân khống chế. Cuối cùng khi kiểm lại, ngoài tên Bành đại ca bị thương trong tay Đỗ Long ra, những người khác đều không bị thương.

Đám Bành đại ca mặt mũi tên nào tên ấy ủ rũ, bị trói ngược tay quỳ trên mặt đất. Đỗ Long nói với những người được giải cứu:

– Mọi người nghe đây, chúng tôi là giải phóng quân, bọn thổ phỉ đã bị khống chế hoàn toàn, các anh được cứu rồi.

Nghe Đỗ Long nói, những người trên xe, dưới xe bán tín bán nghi nhìn lại. Nhóm người của Đỗ Long không mặc quân phục, nhưng đám Bành đại ca đang quỳ bên cạnh thì họ nhận ra. Trông thấy đám người của Bành đại ca vừa rồi còn vô cùng hung hãn, bây giờ đang ủ rũ, bị trói ngược tay quỳ ở đó, một số người kích động không kìm được đã bật khóc.

Đỗ Long tiếp tục nói:

– Mọi người xuống xe tập trung lại một chỗ nghỉ ngơi một lát. Rất nhanh sẽ có xe quân đội tới đưa mọi người tới chỗ an toàn nghỉ ngơi chỉnh đốn. Sau đó, các anh sẽ nhanh chóng được trở về gặp lại người thân.

Hạ Hồng Quần đếm lại quân số, nói với Đỗ Long:

– Tất cả 95 người, nhiều hơn hơn chục người so với dự tính. Xem ra đúng là có nhiều người mất tích mà không có ai báo án.

Đỗ Long nói:

– Điều này không lạ, Trung Quốc dân số đông như vậy, rất nhiều người không có ai quan tâm đến, chết rồi cũng không ai biết.

Đỗ Long để Thẩm Băng Thanh và Hồ Tuyết Mai duy trì trật tự. Hắn và nhóm người Hạ Hồng Quân áp giải đám người của Bành đại ca đến chỗ bọn Tiểu Tằng đang nằm. Bành đại ca trông thấy Tiểu Tằng bèn nhổ một bãi nước bọt, chửi mắng hung tợn:

– Thằng khốn, chỉ cần ông mày không chết, sau này cho mày lãnh đủ.

Tiểu Tằng vẻ mặt đưa đám nói:

– Bành đại ca, em xin lỗi. Tụi nó ác quá, gân chân của em còn bị tụi nó cắt mất.

Lúc này Bành đại ca mới chú ý đến chân của bọn Tiểu Tằng đều quấn vải, thấp thoáng có chút gì đó màu đỏ thâm ngấm ra ngoài, gương mặt y khẽ biến sắc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui