Cảnh Lộ Quan Đồ

Thật ra Hách Minh Lượng đã sớm biết ngọn ngành, nghe Đỗ Long nói, hắn thốt lên giả bộ kinh ngạc:

– Có chuyện như vậy sao? Tôi nghĩ nhất định là hiểu lầm thôi, đội trưởng Bành Thiện Quốc hôm nay nhận được mật báo nói gần tháp đồng hồ của quảng trường có người muốn giao dịch ma túy, đội trưởng Bành trước khi hành động đã báo cáo với tôi rồi.

Đỗ Long đáp lời:

– Cứ cho là anh ta đang thực thi nhiệm vụ cũng không được phép đánh người, huống hồ trong tình huống này người của tôi công khai thân phận, lại bị đánh phải nhập viện. Chuyện này đối với tổ chuyên án là một sự sỉ nhục, tuyệt đối không thể nhân nhượng.

Hách Minh Lượng cười xòa nói rằng:

– Cục trưởng Đỗ, tôi tin tưởng vào phẩm cách của đội trưởng Bành, anh ta tuyệt đối không dám làm bậy, có phải các anh đã nghĩ sai rồi không? Trước tiên hãy đợi tôi điều tra một chút rồi sẽ cho cục trưởng Đỗ câu trả lời, được chứ?

Đỗ Long nói:

– Chứng cớ đã đầy đủ, cục trưởng Hách tự mình xem xem.

Đỗ Long đặt bức ảnh Bành Thiện Quốc đánh người ra trước mặt Hách Minh Lượng, đồng thời nói:

– Tuy ảnh chụp không rõ mặt kẻ đánh người nhưng căn cứ theo lời miêu tả của nhân viên bị đánh, không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là Bành Thiện Quốc. Cục trưởng Hách, tôi nể tình ông mới để anh ta trở về đây khai báo sự tình, còn không đã phát lệnh truy nã trên mạng ngay rồi.

Sắc mặt Hách Minh Lượng biến đổi, giọng trầm xuống:

– Cục trưởng Đỗ, như thế này mà cũng gọi là nể tình sao? Các cậu đánh trực tiếp đến tận cửa rồi, nếu thật sự nể tình, mời cục trưởng Đỗ đưa người rời khỏi đây, tôi sẽ cho cục trưởng Đỗ một câu trả lời thỏa đáng.

Đỗ Long nói với hắn:

– Cục trưởng Hách, sự nhẫn nại của chúng tôi cũng có giới hạn, ông đừng đã sai càng thêm sai, nếu không…chúng tôi buộc lòng không khách khí.

Hách Minh Lượng chẳng những không tức giận mà ngược lại còn cười nói:

– Đỗ Long, cậu thật có khẩu khí lớn, đừng tưởng rằng có người chống lưng mà có thể ăn ngang nói ngược, có bản lĩnh thì động vào phòng chống ma túy của tôi xem.

Đỗ Long trừng mắt nhìn Hách Minh Lượng, ông ta cũng không chút nao núng nhìn lại vào mắt hắn. Chỉ có điều cái đầu Đỗ Long cao hơn Hách Minh Lượng không ít, hơn nữa lời lẽ lại đanh thép, mà Hách Minh Lượng thì bên trong yếu thế toàn bộ. Vì vậy lúc này Đỗ Long đã chiếm thế thượng phong, hoàn toàn lấn át đối phương.

Đỗ Long thực chỉ muốn đập tan nơi này, nhưng nếu gây phá ở đây, sự việc sẽ trở nên phiền phức, bọn họ cũng sẽ từ có lý trở thành vô lý, còn đối phương sẽ túm lấy điểm này mà phóng đại mọi chuyện lên ngàn vạn lần, trong hoàn cảnh này sẽ ảnh hưởng đến cả tổ chuyên án đầu tiên.

Đỗ Long bỗng chợt mỉm cười, hắn nói:

– Cục trưởng Hách, nếu đã như thế, đành khiến ông chịu khổ vậy…cùng ban chỉ huy tổ chuyên án lâm thời phối hợp điều tra.

Hách Minh Lương tím mặt, nói:

– Dựa vào cái gì? Các cậu dựa vào cái gì mà bắt tôi?

Đỗ Long thu lại nụ cười trên mặt, giọng nói trở nên nghiêm nghị:

– Hách Minh Lượng, ông bị tình nghi chủ mưu thực hiện hàng loạt vụ án bắt cóc, phái người mưu sát bất hợp pháp thương nhân Vương Hữu Lương để diệt khẩu và cho người bắt cóc, mưu hại thành viên tổ chuyên án. Lúc này tôi lấy thân phận phó tổ trưởng tổ tuyên án xin tuyên bố, mời ông đến ban chỉ huy tổ chuyên án lâm thời phối hợp điều tra, nếu ông có ý định chống cự, chúng tôi buộc phải bắt ông.

Hách Minh Lượng giận dữ thốt lên:

– Thật hoang đường, các anh có chứng cớ gì? Nếu không có bằng chứng, các anh không thể tùy tiện nói tôi tổ chức vụ án bắt cóc. Quá hoang đường.

Đỗ Long cười lạnh:

– Hách Minh Lượng, sự nhẫn nại của tôi chỉ có hạn. Ông hoặc là giao tên họ Bành ra đây, hoặc là đích thân theo chúng tôi đi một chuyến. Hai việc này khác nhau đấy! Đành phải xin lỗi rồi, tôi cho ông một phút để suy nghĩ, mau quyết định đi.

Hách Minh Lượng thấy Đỗ Long không nể mặt dù chỉ một chút thì gằn mấy câu chửi thề, vênh cằm nói:

– Được, cậu cũng to gan thật, tôi sẽ đi phối hợp điều tra, nhưng tôi cần gọi điện thoại trước đã.

Đỗ Long chỉ nói một câu:

– Làm đi.

Vẻ mặt Hách Minh Lượng nham hiểm, ông ta gọi điện cho Trương Văn Diệu, không đợi Trương Văn Diệu mở miệng liền nói:

– Cục trưởng Trương, tôi là Hách Minh Lượng, có một chuyện tôi muốn báo cáo với ngài.

Hách Minh Lượng kể khổ với Trương Văn Diệu một hồi, nói hết những ủy khuất của mình. Trương Văn Diệu bảo ông ta chuyển máy cho Đỗ Long, hắn nhận điện thoại rồi cười nói:

– Cục trưởng Trương, phó cục trưởng Hách nói tòan những lời bịa đặt, ông đừng cả tin, ngay từ đầu ông ta đã định lừa ông rồi.

Hách Minh Lượng lớn tiếng:

– Cậu nói bậy, tôi lừa gạt cục trưởng Trương lúc nào?

Đỗ Long cười lạnh:

– Ngay sau khi chuyện ở quảng trường xảy ra, giám đốc sở Trì từng gọi điện thoại hỏi cục trưởng Trương, lúc đó cục trưởng Trương bảo hôm nay cục công an không ai làm nhiệm vụ ở quảng trường, ông nói ông không lừa cục trưởng Trương, không phải ông đang vu oan cục trưởng Trương lừa gạt giám đốc sở Trì sao? Cục trưởng Trương, nói cho cùng ai mới là người nói láo đây?

Hách Minh Lượng trợn tròn mắt, nói tới chuyện này ông ta đúng thật oan ức, vì rằng người lệnh cho ông ta đi bắt người chính là Trương Văn Diêu, song không thể nói ra lời, nếu nói ra còn gặp phiền phức lớn hơn nên ông ta đành chịu ủy khuất mà cắn răng nuốt hận.

Thật ra Đỗ Long nói cốt để Trương Văn Diệu nghe thấy, Trương Văn Diệu chỉ thị cho Hách Minh Lượng phái người đến quảng trường, mục đích cũng vì muốn nhanh chóng tìm Lưu Mậu Tài, hiện giờ nghe Đỗ Long nói vậy, ông ta hỏi có phần bất đắc dĩ:

– Đỗ Long, việc này trước tiên tạm không đề cập tới, cậu muốn Hách Minh Lượng phối hợp điều tra là vì cái gì?

Đỗ Long nói:

– Phó cục trưởng Hách bị tình nghi có liên quan đến vụ án bắt cóc, người của ông ta chẳng những bắt cóc phi pháp thành viên của tổ chuyên án mà còn ép cung, đánh một người trong số đó đến bất tỉnh phải nhập viện, phó cục trưởng Hách không thể trốn tránh trách nhiệm. Tôi đề nghị giao người, ông ta còn muốn bao che cho thuộc hạ, tôi đành phải mời ông ta quay về nói chuyện rồi.

Trương Văn Diệu nói:

– Thế này đi…Cục trưởng Đỗ, cậu xem như thế này có được không…Tôi bảo ông ta giao người ra đây, tôi đưa hắn tới cục công an, cậu cũng tới đó, tôi và cậu cùng nhau hỏi chuyện hắn, được chứ?

Đỗ Long ngang ngạnh đáp lời:

– Rất xin lỗi, chuyện này tôi đã báo cáo qua với Giám đốc sở Trì, ông ấy biểu thị bất kỳ người nào cản trở tổ chuyên án điều tra tuyệt đối không buông tha, nhất là trong hệ thống nội bộ càng không cho phép nhân nhượng. Cục trưởng Trương, giờ tôi lập tức đưa nghi phạm về phục vụ công tác điều tra, sau này sẽ kính rượu tạ tội với ngài.

Đỗ Long không để cho Trương Văn Diệu có cơ hội nói gì, thẳng tay cúp máy rồi nói với Hách Minh Lượng:

– Phó cục trưởng Hách, ông muốn tự mình theo tôi đi hay để chúng tôi còng tay đưa về? Tôi rất sẵn lòng còng tay cho ông.

Hách Minh Lượng mặt tái mét, tức giận nói:

– Tôi tự đi được, không cần cậu phải mời. Đỗ Long, rồi cậu sẽ phải hối hận.

Đỗ Long nói lãnh đạm:

– Không làm việc trái với lương tâm thì quỷ đến nhà cũng không sợ, người phải hối hận chính là những người làm chuyện thẹn với lòng mình, phó cục trưởng Hách, mời!

Hách Minh Lượng rời khỏi phòng làm việc, ông ta gọi một viên cảnh sát tới, dặn dò mấy câu rồi đi ra ngoài, Đỗ Long dẫn Hách Minh Lượng lên xe. Từ trên lầu một nhóm cảnh sát của đại đội chống ma túy bất thình lình xông tới, vây quanh xe hội Đỗ Long và cổng chính, đồng thời hô to:

– Không ai được đưa cục trưởng Hách đi. Các người dựa vào cái gì mà bắt cục trưởng Hách? Mau thả người ra.

Đỗ Long bình tĩnh xuống xe, nhìn nhóm người trước mặt không hiểu là thứ cảnh sát gì. Hắn quát to:

– Các người muốn làm gì? Tổ chuyên án đang thụ án, kẻ nào dám cản trở đồng nghĩa với vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, ai muốn làm người tiên phong, ra đây cho tôi.

Những người đó thi nhau hô lên đầy hỗn loạn:

– Tất cả chúng tôi đều là tự phát, cục trưởng Hách không có tội, các người không thể đưa ông ấy đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui