Cảnh Lộ Quan Đồ

Giải thích của Đỗ Long khiến Trì Khánh Bân rất buồn bực. Ông ta cũng nghĩ không ra là chuyện gì xảy ra, đành tạm thời tin lời Đỗ Long.

– Hai người các cậu lập tức về nghỉ ngơi, không được chạy lung tung nữa. Đây là vì nghĩ cho sự an toàn của các cậu.

Trì Khánh Bân nói:

– Ở đây bọn Hoàng Kiệt Hào sẽ xử lý.

Đỗ Long cũng không nói gì cùng Thẩm Băng Thanh trở về nhà khách, nhưng bọn họ không hề nghỉ ngơi. Nhạc Băng Phong cho bọn họ xem một số video. Chiếc xe jeep tập kích Đỗ Long sau khi rời khỏi hiện trường, liền bị ném bỏ. Hai người bước từ trên xe xuống đi vào một ngõ nhỏ, sau đó liền không thấy bóng dáng.

– Bọn họ không chạy thoát được đâu.

Đỗ Long không hề để ý nói.

Nhạc Băng Phong nhìn hắn, đột nhiên nhào vào trong lòng hắn, nghẹn ngào nói:

– Em sợ… Anh Long, em rất lo cho anh… Anh đừng làm cảnh sát nữa được không? Em không muốn anh mạo hiểm nữa…


Đỗ Long ôm chặt cô, khẽ thở dài:

– Xin lỗi, để em lo lắng rồi…

Thẩm Băng Thanh thấy thế lặng lẽ rời đi, để cho bọn họ không gian riêng. Nhạc Băng Phong khóc như Hoàng Hà vỡ đê, Đỗ Long trong lòng áy náy ôm cô an ủi một hồi. Thấy không có hiệu quả hắn lại bắt đầu giở thủ đoạn, tay hắn trên người Nhạc Băng Phong không ngừng vuốt ve.

Nhạc Băng Phong chỉ cảm thấy các nơi trên người truyền đến cảm giác khác thường, cô giữ bàn tay Đỗ Long đang tiến vào trong quần cô, ngăn không cho hắn sờ bừa bãi. Ngăn nước mắt cắn răng gắt giọng với Đỗ Long :

– Anh là đồ tồi. Em thật sự lo lắng cho anh. Anh thật không có lương tâm…

Đỗ Long cười hì hì nói:

– Em mới là không có lương tâm, em biết anh đối với em tốt bao nhiêu… Đừng đau lòng nữa, chúng ta cũng mấy ngày không có cái kia rồi, tối nay chúng ta phải nồng nhiệt vào nhé.

Nhạc Băng Phong muốn từ chối, nhưng trong lòng lại ngàn vạn lần đồng ý. Lúc đang do dự, Đỗ Long không nói lời nào bế cô đi về phía chiếc giường. Nhạc Băng Phong đẩy Đỗ Long ra, nói:

– Đi tắm sạch sẽ đi, em không muốn ngửi mùi máu tanh.

Đỗ Long nhanh chóng tắm sạch trở vào, phát hiện Nhạc Băng Phong đã chui vào trong chăn. Đỗ Long khỏa thân chui vào tiếp xúc với da thịt Nhạc Băng Phong, cô cũng đã cởi hết rồi.

Hai người lời nào cũng không cần nói, Đỗ Long hôn hít miệng nhỏ và thân thể của Nhạc Băng Phong, Nhạc Băng Phong cũng tích cực đáp lại. Hai người thân thể dính sát vào nhau, quấn lại với nhau…

Buổi sáng Đỗ Long nhận được thông báo đến phòng Trì Khánh Bân báo cáo. Trì Khánh Bân nói với Đỗ Long chưa bắt được sát thủ đó. Ông ta yêu cầu Đỗ Long tạm thời không được rời khỏi nhà khách. Hôm nay coi như cho hắn nghỉ.

Đỗ Long lại tràn đầy tự tin bày tỏ không muốn nghỉ ngơi. Trì Khánh Bân không lay chuyển được hắn, cuối cùng chỉ đành dặn dò hắn chú ý an toàn. Sau đó cho Đỗ Long một lớp cảnh sát vũ trang cho hắn điều hành, hơn nữa tư thếluôn luôn sẵn sàng. Một khi phát hiện có người muốn gây rối, bọn họ sẽ đầu tiên xông lên chế phục kẻ cướp.

Trước khi Đỗ Long đi điều tra vụ án còn có việc cần làm, đó chính là phải mở cuộc họp báo…

Tin tức tối hôm qua mặc dù phát tin hơi chậm, nhưng tin tức vẫn nhanh chóng truyền ra. Sáng sớm Cục công an đã tụ họp đầy người, so với hai ngày trước còn nhiều hơn. Bọn họ đa số đều là nhận được tin tức đến nhận người nhà không giống như hai ngày trước. Lúc đó bọ họ lòng tràn đầy phẫn nộ bàng hoàng, bây giờ lại tràn đầy chờ mong và vui mừng.


Cửa cục công an mở ra. Dưới sự dẫn dắt của cảnh sát, những người nhà và phóng viên đều lần lượt đi vào phòng họp lớn nhất của Cục công an. Phòng họp to như vậy bị chen lấn chật như nêm cối. Trì Khánh Bân và Trương Văn Diệu, Đỗ Long, Hoàng Kiệt Hào đều ngồi trên đài chủ tịch. Mọi người yên lặng ngồi xuống, cuộc họp báo bắt đầu.

Đầu tiên Trì Khánh Bân lên tiếng, ông ta nhiệt tình biểu dương thành tích công tác của các thành viên tổ chuyên án, sau đó để Đỗ Long giới thiệu tổ chuyên án là thế nào mà điều tra ra được mỏ kia và cứu người thành công.

Đỗ Long dùng máy chiếu giới thiệu quá trình phá án cứu người, đương nhiên trong đó có một số chi tiết đã qua sửa chữa. Hiệu suất công việc và phán đoán chuẩn xác của tổ chuyên án khiến toàn trường từng đợt ngạc nhiên thán phục.

Sau khi Đỗ Long giới thiệu xong, phóng viên bắt đầu đưa ra các câu hỏi. Phóng viên đài trung ương, đài tỉnh, đài xã lần lượt đặt câu hỏi. Các câu hỏi thật ra đều đã đặt ra trước, cho nên Đỗ Long trả lời trôi chảy, biểu hiện đúng mực. Thấy hắn biểu hiện tốt như vậy, Hàn Ỷ Huyên ở dưới ngầm giơ thẳng ngón tay cái cho hắn.

Lúc cuộc họp bên này đang diễn ra, cửa lớn Cục công an tiến vào một loạt tổng cộng năm chiếc xe tải. Trên xe đầu tiên nhảy xuống hai tên lính, sau đó lục tục nhảy xuống gần trăm thanh niên được cứu sống.

Trong phòng họp lớn các câu hỏi của phóng viên nhanh chóng kết thúc. Mặc dù có một vài phóng viên báo chí giơ tay muốn hỏi, nhưng vì trước đó chưa sắp xếp nên Trì Khánh Bân đối với lần này làm như không nhìn thấy. Ông ta tuyên bố phần bốn của buổi họp báo, đó chính là phần mà mọi người đã mong đợi từ lâu, nghi thức chào mừng người thân trở về!

Đầu tiên được đưa vào là anh hùng cảnh quan Lâm Vinh Anh, anh ta vốn đã nhận được đáp án. Sau khi anh ta bị bắt đi, vẫn kiên trì bất khuất. Dưới tình hình chịu nhục, vẫn kiên định bất di. Hơn nữa còn không ngừng khuyên giải an ủi những thanh niên bị bắt cố gắng kiên trì, khiến ý đồ giết gà dọa khỉ của kẻ cướp hoàn toàn bị phá hủy. Anh ta xứng đáng được gọi là anh hùng cảnh quan.

Cha mẹ của Lâm Vinh Anh và Lâm Vinh Anh ôm nhau khóc òa, hiện trường vô cùng cảm động. Nhưng mà cảm động hơn chính là lúc những thanh niên mất tích từng người xuất hiện trên sân khấu, toàn trường đều phấn khích. Mọi người gọi tên đối phương, sau đó thành đoàn tiếng khóc rung trời. Các phóng viên rất hưng phấn, bọn họ chỗ nào cũng quay chụp, phỏng vấn. Đây đều là tài liệu mắt thấy tai nghe!

– Đỗ Long, chúc mừng anh, anh lại lập công lớn! Nào, cho tôi chụp một tấm! Hàn Ỷ Huyên kéo Đỗ Long cười hì hì nói.

Đỗ Long nói:

– Công lao là mọi người. Muốn chụp cô phải chụp một bức ảnh gia đình tổ chuyên án chúng tôi.


Hàn Ỷ Huyên cười nói:

– Không thành vấn đề, tuy nhiên bây giờ không thích hợp chụp toàn gia đình. Lấy mấy người được cứu và người thân họ làm nền tôi chụp cho anh một tấm!

Đỗ Long tiện tay kéo Nhạc Băng Phong và Thẩm Băng Thanh đến bên người nói:

– Chụp cho ba người chúng tôi!

Hàn Ỷ Huyên khen:

– Rất đẹp, nam thanh nữ tú. Chuẩn bị xong chưa? Cạch…

Đỗ Long một tay khoác vai Thẩm Băng Thanh, một tay ôm eo Nhạc Băng Phong trên mặt tràn đầy tự tin mỉm cười. So với hắn, Nhạc Băng Phong và Thẩm Băng Thanh đều có chút không tự nhiên. Một người thì ngượng ngùng, một người thì nhíu mày. Đèn flash chợt lóe, những cái đó đều ngưng lại trong tấm ảnh…

Đại hội nhận thân nhân của Cục công an đã trở thành tin tức chấn động một thời, tuy nhiên những cái đó tựa hồ cũng đã qua đi. Sau cuộc họp báo, Đỗ Long lập tức tiếp tục điều tra vụ án. Hắn và Thẩm Băng Thanh, đám người Nhạc Băng Phong đi đến bệnh viện. Hắn muốn thăm Trần Trung, người xui xẻo bị trúng độc hôn mê đến nay vẫn chưa tỉnh lại. Hoàng Nham mang theo một đội quân, được Đỗ Long sắp xếp đi điều tra một vụ mất tích.

Trần Trung hai mắt nhắm nghiền nằm trên giường bệnh. Bác sĩ nói loại thuốc đó đã làm tổn thương não của anh ta. Cho dù Trần Trung tỉnh lại, chỉ e cũng sẽ trở thành ngớ ngẩn, có thể sẽ không nhớ bất cứ chuyện gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận