Cảnh Lộ Quan Đồ

Đỗ Long cầm tay Trần Trung, nói với anh ta. Một hồi lâu Trần Trung cũng không có bất kì phản ứng gì, Đỗ Long đành thất vọng rời đi. Trên thực tế Trần Trung cho dù có tỉnh lại, cũng sẽ không cho hắn bao nhiêu manh mối hữu dụng. Trần Trung là một người bình thường, hơn nữa là một người thật thà yếu đuối, người như vậy trên đời này khó sinh tồn.

Đỗ Long lại đến nhà Trần Trung. Cách hai ngày đã có kết quả kiểm tra máu,AND của Trần Trung và vợ anh ta hoàn toàn ăn khớp.

Nếu như Trần Trung không có khả năng giết người, vậy thì vết máu này chính là vu oan hãm hại. Từ Kim Sáng rốt cục còn sống hay đã chết rất khó nói.

Trong nhà Trần Trung không phát hiện ra manh mối gì mới, Đỗ Long dẫn theo bọn Thẩm Băng Thanh đi thăm dò. Không ngừng cố gắng cuối cùng có người nói đã từng gặp Từ Kim Sáng trong quán rượu, đó là chuyện gần hai năm trước rồi. Do đóđã từng có người nghi ngờ Từ Kim Sáng sống bằng nghề làm gái, đương nhiên là Từ Kim Sáng kiên quyết phủ nhận.

Manh mối không dễ dàng này khiến Đỗ Long lập tức cùng người của hắn đến quán rượu mà người kia nói. Lúc này vẫn sớm, quán rượu vẫn còn vắng. Chỉ có người pha rượu ở trong quầy đang cầm bình rượu lật đi lật lại, tay nghề rất điêu luyện.

Đỗ Long cầm ảnh của Từ Kim Sáng và Hồ Thanh Thanh đưa cho người thanh niên pha rượu đó, hỏi:

– Đã từng gặp hai người này chưa?

Người pha rượu với trang phục hoa rất đẹp chỉ liếc qua, rồi lắc đầu nói:

– Chưa từng thấy.

Đỗ Long nói:

– Nhìn cẩn thận một chút. Nếu biết không báo, anh biết hậu quả rồi đấy!

Người pha rượu kia cuối cùng nghiêm túc nhìn một chút, sau đó vẫn lắc đầu nói:

– Không quen, thật sự chưa từng gặp.

Đỗ Long có chút thất vọng ồ một tiếng. Đang suy nghĩ vấn đề, Thẩm Băng Thanh ở bên cạnh hỏi:

– Anh làm việc ở đây bao lâu rồi?

Người pha rượu kia đáp:

– Chưa đến nửa năm thưa cảnh sát.

Đỗ Long giật mình, hắn nói:

– Khó trách anh chưa từng gặp… Người pha rượu trước kia anh có biết đi đâu rồi không?

Người pha rượu kia đáp:

– Không biết. Tuy nhiên ông chủ của chúng tôi có thể biết, ông ấy tối nào cũng đến đây.

Đỗ Long nói:

– Sao không nói sớm. Mau tìm ông chủ các anh đến đây.

Người pha rượu kia gọi điện thoại cho ông chủ, sau đó nói với bọn Đỗ Long:

– Cảnh sát, muốn uống chút gì không? Ông chủ khả năng phải hơn nửa giờ nữa mới đến, các anh phải đợi một chút.

Đỗ Long nói:

– Trong giờ làm việc không thể uống rượu, chúng tôi ngồi chờ ông ta được rồi.

Bọn Đỗ Long ngồi trong quán rượu thấp giọng nói về tình hình vụ án. Qua khoảng nửa giờ một người trên ba mươi tuổi đi vào, ánh mắt đảo khắp quán rượu. Sau đó liền đi đến chỗ bọn Đỗ Long, tự giới thiệu mình:

– Cảnh sát, chào các vị. Tôi là chủ quán rượu này, tôi tên Dương Hâm. Nghe nói các anh đang tìm người?

Đỗ Long nói:

– Đúng, chúng tôi đang tìm hai người này. Ông nhìn kĩ một chút chắc là đã từng gặp. Bọn họ đã từng chơi một thời gian ngắn trong quán rượu của ông.

Dương Hâm cầm ảnh nhìn kĩ, sau đó nói:

– Cảnh sát, người thanh niên này tôi chưa từng gặp, còn chị này có chút ấn tượng. Hình như rất lâu trước đây cô ta đã từng mấy lần đến uống rượu, sau đó không bao giờ đến nữa.

Dương Hâm nói chính là Từ Kim Sáng, Đỗ Long tinh thần hơi chấn động hỏi:

– Anh có nhớ rõ thời gian cụ thể không? Cô ta đến uống rượu một mình hay là cùng người khác tới?

Dương Hâm bắt đầu nhớ lại. Sau khi suy nghĩ một hồi, ông ta đáp:

– Ừm, khoảng mùa hè năm kia người phụ nữ này bắt đầu đến làm khách quán rượu chúng tôi, cô ta đến một mình. Trang điểm rất đậm, hẳn là đến câu kẻ ngốc đấy. Tuy nhiên có người đến bắt chuyện cô ta, thì cô ta lại không thèm để ý, có thể là mục tiêu khá cao. Có một lần một người say rượu thấy cô ta không thèm để ý đến mình, liền say khướt rồi náo loạn một chút, cho nên tôi nhớ rất rõ.

Đỗ Long tiếp tục hỏi:

– Vậy ông có biết vì sao sau này cô ta lại không đến nữa không?

Dương Hâm bĩu môi nói:

– Chắc là câu được một tên ngốc vừa ý rồi.

Đỗ Long lại hỏi:

– Ông thấy cô ta chủ động bắt chuyện với người nào không?

Dương Hâm lắc đầu nói:

– Không. Mỗi tối quán rượu đều có hàng trăm người đến, cô ta cũng không phải quá thu hút. Tôi không chú ý đến cô ta lắm…Cảnh sát, các cô ấy sao rồi? Bị mất tích à?

Đỗ Long nói:

– Sao ông biết bọn họ mất tích?

Dương Hâm cười ha hả nói:

– Hơn nửa năm nay nhiều người thành phố Song Môn mất tích như vậy. Các anh là cảnh sát tổ chuyên án, tôi đã từng thấy các anh trên ti vi, cho nên mới đoán như vậy.

Đỗ Long nói:

– Rất thông minh. Chúc ông buôn bán phát đạt. Đây là danh thiếp của tôi, nếu nhớ ra chi tiết gì thì gọi điện cho tôi. Nếu phá án, công dân cung cấp manh mối có giá trị chắc sẽ được khen thưởng.

– Được, được.

Dương Hâm vui vẻ nhận lấy danh thiếp. Lúc Đỗ Long đứng dậy rời đi, Dương Hâm vỗ đầu một cái đột nhiên nói:

– Đúng rồi, cảnh sát, tôi nhớ ra rồi. Người phụ nữ này thường đến quán rượu chúng tôi vào thứ hai thứ ba thứ tư, vì ba ngày này quán rượu chúng tôi giảm tám phần trăm. Hình như tôi nhớ có người nói ở quán rượu khác cũng từng gặp bọn họ. Các anh có lẽ nên đến quán rượu khác tìm xem.

Đỗ Long gật gật đầu tỏ vẻ cảm ơn. Sau khi rởi khỏi quán rượu này, Tạ Ba nói:

– Quán rượu nhiều như vậy, người thì không quen, tìm thế nào đây. Cho dù là đi tìm từng quán, người ta cũng chưa chắc nhớ bọn họ.

Đỗ Long nói:

– Khó khăn luôn có, nghĩ cách vượt qua là được, huống chi chúng ta căn bản không cần đi từng quán tìm. Vừa rồi chủ quán rượu kia cung cấp cho chúng ta không ít manh mối rồi. Các anh nghĩ lại xem chủ rượu nói Từ Kim Sáng đang tìm kẻ ngốc, mà chỉ vào thời điểm ngày thứ hai thứ ba thứ tư rượu giảm giá. Rõ ràng lúc ấy cô ta túng quẫn không có cách nào đi đến những quán rượu cao cấp kia. Ngoài điểm này ra một điểm nữa chính là phải náo nhiệt. Câu kẻ ngốc nhất định phải nơi đông người, bằng không còn không bằng đi quảng trường. Thời gian một năm rưỡi không nhiều cũng không ít, mấy quán rượu đóng cửa lại mấy quán rượu mới mở… Ước chừng số quán rượu chúng ta cần đi không quá mười quán, ai không tin thì đánh cuợc với tôi.

Không ai đánh cuợc với Đỗ Long bởi vì qua giải thích như vậy của hắn, chỗ khó trong lòng mọi người đã được giải quyết dễ dàng, ai còn đánh cuợc với hắn đây. Vì thế Đỗ Long bảo Nhạc Băng Phong kiểm tra một chút một năm rưỡi trước ở thành Phố Song Môn những quán rượu mở ra và kinh doanh đến bây giờ có bao nhiêu quán. Sau đó sang lọc đi một số quán cao cấp và vị trí khá chênh lệch, còn lại chỉ có năm quán tương đương với một nửa mà Đỗ Long đoán trước.

Sau khi cầm lấy danh sách và địa chỉ, Đỗ Long lập tức dẫn người lần lượt đi thăm dò. Người pha rượu trong hai quán rượu phía trước đều tỏ vẻ chưa từng gặp Từ Kim Sáng. Ở quán rượu thứ ba cuối cùng cũng có người nhận ra Từ Kim Sáng, nói không khác Dương Hâm lắm, Từ Kim Sáng là tới câu kẻ ngốc. Bình thường đều đến vào những ngày rượu giảm giá. Mục tiêu của cô ta rất cao, những người đàn ông kém một chút cũng không lọt vào mắt cô ta, bởi vậy luôn không tìm được mục tiêu.

– Có một ngày cuối cùng cô ta cũng uống rượu cùng một người đàn ông. Một hồi cô ta say rượu, chính người đàn ông đó đã dìu cô ta đi. Sau đó hai người đó không bao giờ đến nữa.

Người pha rượu nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui