Cảnh Lộ Quan Đồ

Đỗ Long nghênh ngang đi vào phòng, trong tay cầm chiếc camera quay về phía Doãn Văn Minh bấm chụp tách tách liên tục. Doãn Văn Minh sợ hãi thất sắc, vội vàng nắm lấy chăn che lên người, người phụ nữ kia quay lưng lại, bụm mặt không dám nhúc nhích.

– Anh… anh muốn làm gì?

Doãn Văn Minh hô lên

– Anh ở đơn vị nào? Tôi rất thân quen với sếp của các anh đấy, không được làm bậy.

Đỗ Long nói:

– Tổng giám đốc Doãn, người này là vợ ông phải không? Không phải chứ, còn trẻ xinh đẹp như vậy, xem ra vẫn còn là sinh viên Đại học, chưa đến tuổi kết hôn… chẳng lẽ… các cô là gái bán dâm.

Doãn Văn Minh sau khi hoảng loạn bình tĩnh lại, y nhìn Đỗ Long hình như có chút quen quen. Y lấy chăn che khuất mình và cô gái kia nói:

– Anh là ai? Là ai phái anh tới? Các anh muốn gì nào?

Đỗ Long dù bận vẫn ung dung nói:

– Tổng giám đốc Doãn, cách đây năm phút tôi còn nói chuyện với ông qua điện thoại, ông không nhanh quên vậy chứ? Tôi vốn định mặc kệ ông, nhưng ông không coi trọng tôi, tôi đành phải tự mình đến đây làm phục vụ phòng cho ông.

Doãn Văn Minh nghe hắn nói, không kìm nổi cơn giận chán nản nói:

– Anh… anh thật lợi hại, nhanh như vậy đã tìm đến đây… Được, có phải tôi giúp anh điều tra việc kia anh sẽ xóa hết ảnh và giữ bí mật cho tôi chứ?

Đỗ Long cười nói:

– Thông minh, tôi cũng nghĩ như vậy.

Doãn Văn Minh tức giận nói:

– Vậy mời anh đi ra ngoài chờ tôi một chút, tôi mặc quần áo tử tế rồi đi ra.

Đỗ Long còn chưa nói xong đã đi ra đến ngoài hành lang, một lát sau cô gái kia cúi đầu từ trong phòng đi ra, nhanh chóng bỏ đi, Đỗ Long không để ý đến cô ta. Doãn Văn Minh mở cửa, bảo Đỗ Long:

– Vào đi.

Đỗ Long trở lại phòng lần nữa, Doãn Văn Minh ngồi ở bên cạnh bàn trà nhìn kỹ hai mắt nói:

– Hóa ra là anh, tôi nhận ra anh rồi, anh là Phó tổ trưởng tổ chuyên án Đỗ Long.

Đỗ Long cười nói:

– Tôi nghĩ vừa rồi trong điện thoại tôi đã nói rất rõ ràng rồi. Cô gái lúc nãy không tồi chứ, khó trách Tổng giám đốc Doãn không chú ý bên ngoài.

Doãn Văn Minh xấu hổ cười nói:

– Cảnh sát Đỗ, tôi là người không biết thì vô tội, tôi mời anh uống trà nhận lỗi, anh cũng đừng có trách móc tôi nữa.

Đỗ Long ngồi đối diện Doãn Văn Minh hắn cười nói:

– Tổng giám đốc Doãn không cần phải khách khí. Vụ án mạng kia có liên quan đến tính mạng con người, Tổng giám đốc Doãn mau giúp tôi điều tra một người, như vậy còn gì tốt hơn nữa.

Doãn Văn Minh thấy Đỗ Long uống trà mà lão đưa cho, trong lòng thở hắt ra, lão thân thiết hỏi han:

– Sao? Nghiêm trọng vậy sao? Rốt cuộc là vụ án mạng nào? Người kia có gì đặc biệt à?

Đỗ Long một lần nữa giới thiệu một chút nghi phạm đặc biệt. Lúc đó Doãn Văn Minh đi ra ngoài gọi điện thoại, quanh đi quẩn lại mấy vọng một lúc sau cuối cùng điều tra được một tin tức xác thực.

Doãn Văn Minh để điện thoại xuống, nói với Đỗ Long:

– Có một người tên Tôn Lập Vận khá phù hợp với trường hợp này, tên này năm nay khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, mở trang trại nuôi lợn. Về cơ bản mỗi tháng đều phải mua một bình thuốc tê loại này. Cỏ vẻ thuốc tê tên này mua được ngày càng nhiều.

– Việc mua bán của tên đó như thế nào?

– Đỗ Long hỏi.

Doãn Văn Minh nói:

– Chắc là không tệ lắm, nếu không sẽ không mua lượng thuốc tê lớn như vậy.

Đỗ Long biết là hỏi cũng vô ích, hắn đem tài liệu ghi âm của người tên Tôn Lập Vận đặt xuống sau đó nói với Doãn Văn Minh:

– Tổng giám đốc Doãn, cung cấp thực phẩm gây tê để ăn là trái pháp luật đấy, ông không phải không biết chứ?

Doãn Văn Minh cười khổ nói:

– Tất cả ngành sản xuất đều như vậy, tôi không bán bọn họ cũng sẽ tìm mua ở chỗ khác, Tổ trưởng Đỗ, cậu sẽ không bắt tôi chứ?

Đỗ Long thởi dài nói:

– Làm một công dân, phải có ý thức trách nhiệm với xã hội. Tốt rồi, làm phiền Tổng giám đốc Doãn giải trí, thật là ngại quá, có cơ hội mời Tổng giám đốc Doãn ăn bữa cơm chuộc tội, tôi đi trước đây.

Đỗ Long đứng lên bước đi, Doãn Văn Minh vội đi theo nói:

– Đội trưởng Đỗ, bức ảnh, bức ảnh cậu còn chưa xóa.

Đỗ Long xoay người, trực tiếp lấy thẻ nhớ đưa cho Doãn Văn Minh, cười nói:

– Tổng giám đốc Doãn giữ lấy làm kỷ niệm… Tôi cáo từ.

Sau khi Đỗ Long đi Doãn Văn Minh lập tức trở về phòng. Sau khi đem chiếc thẻ nhớ kia cất kỹ đi y cầm lấy điện thoại di động gọi điện cho cô bé kia háo sắc nói:

– Này, tiểu Lệ à, tên kia đi rồi, chúng ta tiếp tục nhé…

………….

Đỗ Long ở trong hành lang gọi điện thoại cho Nhạc Băng Phong, chờ cô ta đi đến dưới lầu. Nhạc Băng Phong đã điều tra rõ ràng người tên là Tôn Lập Vận kia kể lại tỉ mỉ thông tin. Nhạc Băng Phong nhắn thông tin về Tôn Lập Vận vào điện thoại cho Đỗ Long. Đỗ Long vừa thấy liền nói:

– Đúng là nó, cái cằm này hôm nay nhìn thấy cả ngày rồi. Không sai chứ, em nói với đội trưởng Hoàng một tiếng. Giữ mấy người kia để kiểm tra xe, những người khác đều đến trại nuôi heo của Tôn Lập Vận, chuẩn bị bắt người.

Nhạc Băng Phong nói với Đỗ Long:

– Anh tự đi nói với đội trưởng Hoàng đi, vừa rồi không gọi đi.

Đỗ Long cười nói:

– Không gọi, nhưng thật ra chỉ cần vài giây đồng hồ, được, anh sẽ gọi điện thoại cho đội trưởng Hoàng ngay. Hôm nay em cũng mệt rồi, về nghĩ ngơi sớm một chút đi, không cần đi theo bọn anh đến nơi rừng núi hoang vắng bắt người nữa.

Nhạc Băng Phong nói:

– Em không mệt, em không muốn về nhà tắm rửa hoặc là lúc ngủ đột nhiên nhận được điện thoại của anh muốn em giúp anh điều tra cái này cái kia.

Nhạc Băng Phong đang kiếm cớ đây, ai nghe cũng nhận ra, tuy nhiên Đỗ Long cũng không tiện vạch trần phong cảnh của cô, Đỗ Long nói:

– Tốt lắm, chúng ta đánh nhanh thắng nhanh sau đó trở về ngủ cùng nhau.

Nhạc Băng Phong mặt đỏ lên nói:

– Anh nằm mơ à, mau đi về thảo luận kế hoạch hành động với mọi người đi, cũng không thể trực tiếp giết người?

Đỗ Long nói:

– Binh quý thần tốc, đối phó với một hung thủ bình thường, một mình anh là đủ rồi.

Nhạc Băng Phong nói:

– Hay là anh thương lượng với đội trưởng Hoàng một chút đi.

Đỗ Long trực tiếp lái xe trở về, mang tin tức về Tôn Lập Vận trực tiếp đến chỗ Hoàng Kiệt Hào. Hoàng Kiệt Hào nghe nói tên kia muốn dùng đến thuốc tê, hơn nữa bộ dạng lúc chụp được xe giống nhau như đúc, lúc này nói:

– Tám phần chính là nó, mấy người chúng ta ở lại đây, sau khi điều tra xong sẽ kéo về, những người khác đều đến trại nuôi heo bắt người.

Đỗ Long cười nói:

– Không cần họp mọi người thảo luận một chút kế hoạch hành động sao?

Hoàng Kiệt Hào nói:

– Binh quý thần tốc, mục tiêu chỉ là một người, chỉ cần nhanh chóng, trực tiếp ra tay, còn mở họp cái gì nữa.

Đỗ Long đắc ý nhìn Nhạc Băng Phong nói:

– Anh hùng chí lớn gặp nhau nè… Nào chúng ta đi, Băng Thanh, thu dọn đồ đạc, chúng ta phải đi.

Năm chiếc xe đồng thời rời bãi đỗ xe, đi về phía ngoại ô thành phố, đồng thời có hai chiếc xe cảnh sát đi về phía nhà Tôn Lập Vận. Nếu ở bãi đỗ xe không tìm được người, thì lập tức đến nhà nó tìm người.

Tôn Lập Vận thuê một khu đất ở ngoại thành làm trang trại nuôi heo, địa phương ở một góc vắng vẻ. Sau khi đi vào khu vực phụ cận, Đỗ Long yêu cầu mọi người tắt đèn xe, cũng cấm bấm còi. Mọi người biết rằng duy trì im lặng là rất quan trọng. Sau khi đi về phía trước một đoạn đường rừng núi trong bóng đêm. Xa xa xuất hiện một khối đèn nê ông quảng cáo, bên trên viết liên trang trại chăn nuôi, đúng là trang trại chăn nuôi kinh doanh chính của Tôn Lập Vận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui