Cảnh Lộ Quan Đồ

Đỗ Long mượn lời của Lương Thành Tường khiến mọi người cười hi hi, cuối cùng cũng lấy lại tâm trạng bắt tay vào làm việc.

Nguyễn Minh Quân kéo Đỗ Long ra ngoài cửa nói nhỏ:

– Cục trưởng Đỗ, mấy người trẻ tuổi kia đều có lai lịch đấy. Nhất là cô gái bị anh đánh, bố cô ta là bí thư thành ủy Phùng Kiếm Văn.

Vừa rồi Đỗ Long đã biết điều này, hắn cố ý tỏ ra kinh ngạc:

– Vậy sao? Con gái của bí thư Phùng sao lại vậy được, anh không nhầm đấy chứ?

Nguyễn Minh Quân cười khổ nói:

-Tôi không nhìn lầm đâu, chính là cô ta. Cục trưởng Đỗ, lần này anh chuốc họa lớn rồi, cứ cho là anh và người của anh không nói, thì một nam hai nữ vừa rồi nhất định sẽ đem chuyện này nói ra ngoài đấy.

Đỗ Long nói vẻ bất cần:

– Truyền ra ngoài thì truyền, lớn mà không có người dạy bảo. Nếu bí thư Phùng không có thời gian dạy dỗ cô ta vậy thì tôi sẽ cố gắng thay bí thư Phùng quản giáo cô ta. Vừa rồi không phải là đã chụp ảnh lại rồi sao? Chút nữa đi kiểm tra báo cáo chứng minh cô ta hút ma túy, nói không chừng bí thư Phùng còn cảm ơn tôi ấy chứ.

Nguyễn Minh Quân không còn lời nào để nói, lúc sau anh ta mới lên tiếng:

– Có cần thông báo cho bí thư Phùng và ông Lương chủ tịch thành phố không?

Đỗ Long liếc nhìn Nguyễn Minh Quân một cái, nói:

– Không phải từ sớm đã có người thông báo rồi sao? Chắc giờ bọn họ đang trên đường tới rồi. Cục trưởng Nguyễn, tôi không biết lai lịch của Lương Thành Tường, lẽ nào anh cũng không biết?


Nguyễn Minh Quân mặt bỗng đỏ lên, anh ta giải thích:

– Sau khi tới tôi cũng mới bỗng nhớ ra…

Đỗ Long không buồn vạch trần anh ta, hắn ồ một cách lạnh nhạt, sau đó quay lại quát to:

– Tụi mất dịch, để tao nắm được thời gian, nhất định có khách phải tới rồi.

Kỳ thực mọi người đã rất cố gắng rồi, không bao lâu đã có một lượng lớn chứng cứ được phát hiện. Trong đó bao gồm cả cái sọt rác mà Đỗ Long đã chỉ, những thứ phát hiện ra dưới gầm sô pha và dưới đệm ghế sô pha…

Bọn Tạ Ba báo lại:

– Cục trưởng, phát hiện ra năm chiếc bao cao su trong sọt rác, phía sau ghế sô pha có hai chiếc quần lót…

Đỗ Long vung tay lên nói:

– Đánh số rồi mang về kiểm tra DNA.

Rất nhanh sau đó trong phòng ngủ ở biệt thự của Lương Thành Tường càng có thêm nhiều phát hiện. Thẩm Băng Thanh tới bên Đỗ Long với vẻ hơi kích động, nói:

– Trong phòng ngủ phát hiện ra rất nhiều chỗ có vết máu đã được lau qua, đã thu được một lượng lớn chứng cứ.

– Vậy sao?


Đỗ Long chau mày, hắn xoay người đi về hướng phòng ngủ của Lương Thành Tường ở biệt thự. Sau khi tới biệt thự, hắn đeo kính lọc sáng, mọi người tắt nguồn điện, kéo rèm cửa, trong phòng chiếu đèn tia cực tím. Quả nhiên phát hiện ra trên mặt đất có rất nhiều vết máu đã được lau qua, nhưng không phải lau bằng chất hóa học chuyên nghiệp, do đó vẫn có thể nhìn thấy những vệt loang lổ chính là các vết máu.

Ngoại trừ trên nền đất đầy vết máu ra trong phòng còn rất nhiều chỗ khác có những vệt loang lổ. Đây chính là chiến tích huy hoàng của Lương Thành Tường. Một ít dịch nhờn sinh lý không phải được lau sạch bằng giấy vệ sinh, dưới kính lọc sáng và đèn tử ngoại những thứ mà mắt thường không thể nhìn thấy giờ đều trở nên rõ ràng.

Thầm Băng Thanh nói:

– Qua xử lý tẩy rửa đơn giản chúng tôi phát hiện ra chân giường, gầm giường để lại rất nhiều vết máu, đã lấy rất nhiều mẫu rồi.

Đỗ Long ừ một tiếng, cẩn thận nhìn lại những vết máu trên đất. Suy đoán lúc ấy ở đây đã xảy ra chuyện gì mà có thể tạo ra những dấu vết lạ như thế này.

Không có quá nhiều vết máu trên nền, nhưng có rất nhiều chấm máu nhỏ lưu lại, thậm chí có những vết máu như bàn tay dính máu rồi đè xuống nền nhà. Đương nhiên, còn có dấu vết của vật nặng được kéo lê trên nền nhà, chính vệt máu dài này đã làm hỏng hiện trường, khiến quá trình phán đoán của người ta gặp phải chút phiền phức.

Mặc dù gặp chút khó khăn nhưng Đỗ Long vẫn nhanh chóng thấy được không ít manh mối từ vết máu để lại đó. Hắn ngồi xổm xuống gần cửa, trước mặt hắn có bãi máu kích cỡ như nắm tay, bãi máu này giống như vầng mặt trời mà bọn trẻ con vẫn hay vẽ, một vòng tròn ở giữa, xung quanh là các vệt máu đâm ra tám phương bốn hướng. Điều này chứng tỏ máu rớt ra từ một cây búa nhỏ.

Ngoại trừ bãi máu này ra những vệt máu khác đều có hướng nhất định rồi. Thẩm Băng Thanh cũng ngồi xổm xuống, nói:

– Xem ra đây là nơi đầu tiên mục tiêu bắt đầu tấn công.

Đỗ Long nói:

– Ừ, có thể giả thiết một chút. Khi người chết tới mở cửa, bị người đến tìm tấn công. Phía trước trúng một nhát dao, trong lúc sợ ngây người máu đã chảy xuống thành giọt, đồng thời máu tươi cũng dính xuống hai tay của người chết. Nên trên nền nhà để lại dấu bàn tay đầy máu.


Thẩm Băng Thanh nói:

– Đúng, người chết bị tấn công bất ngờ, sau đó cô ta bắt đầu quay người chạy. Hung thủ chạy theo cô ta và đâm thêm một dao lên người cô ta. Chuỗi vết máu kia chắc chắn là chảy xuống từ con dao gây án. Tương ứng với nó chính là những giọt máu này, chắc chắn là phun ra từ vết thương của người chết.

Đỗ Long nhìn vết máu tại hiện trường, gật gật đầu, nói:

– Trong quá trình bỏ chạy người chết đã trúng tổng cộng ba nhát dao, xem ra đều bị ở lưng. Cô ta chạy tới đầu giường rồi tới đuôi giường thì không dậy nổi nữa. Chỉ trong khoảng năm sáu mét, đã lấy đi tính mạng một con người, đủ thấy quyết tâm giết người của hung thủ rất mạnh mẽ, thủ đoạn cũng rất hung tàn.

Thẩm Băng Thanh nói:

– Ngực trước một dao, điều này giống với tư thế bị thương được cho là của người lớn tuổi hơn – Từ Kim Đán.

Đỗ Long nói:

– Không phải là giống, đây chính là hiện trường của vụ án, hiện trường đầu tiên.

Thẩm Băng Thanh kinh ngạc nói:

– Sao có thể thế được? Nghi phạm không phải là Trương Vinh Lương sao? Chẳng lẽ cậu ta đưa mẹ con Từ Kim Đán tới đây mở tiệc sao?

Đỗ Long lắc đầu nói:

– Đối với Trương Vinh Lương mà nói, đưa Hồ Thanh Thanh đi đâu chơi cũng được. Nhưng Từ Kim Đán là bí mật của cậu ta, không thể nói cho người khác biết được.

Thẩm Băng Thanh nghi hoặc nói:

– Vậy làm sao hiện trường lại bay tới nơi này?


Đỗ Long quay đầu lại nhìn, thấy Nguyễn Minh Quân không ở gần, hắn nói nhỏ:

– Cậu chưa từng nghe thấy Càn Khôn Đại Na Di sao? Nếu nhà Trương Vinh Lương sửa lại mới hoàn toàn, dỡ hết đồ mang tới nơi này thì chẳng có gì là lạ cả.

Thẩm Băng Thanh quay đầu lại nhìn, cậu ta nói nhỏ:

– Tên Lương Thành Tường kia sao có thể dùng đồ người khác vứt đi? Cậu ta tình nguyện để người khác hãm hại? Nhà của cậu ta, không thể có chuyện người khác đổi đồ mà không biết được?

Đỗ Long nói:

– Ai biết được? Nói không chừng tên đó đúng là ngu ngốc như vậy thật. Cậu ấm mà, còn không phải đều là một đám gỗ mục sao?

Lúc này Nguyễn Minh Quân mới đi tới, Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh ngừng trao đổi. Nguyễn Minh Huy nói:

– Tình hình thế nào?

Đỗ Long nói:

– Phát hiện ra rất nhiều vết máu lưu lại, đây rất có thể là hiện trường đầu tiên của vụ án. Cần phải phong tỏa hiện trường để điều tra kỹ lưỡng.

Nguyễn Minh Quân nói:

– Như vậy cũng tốt, bí thư Phùng và chủ tịch Lương sắp rồi. Chúng ta đã bắt người, dù sao cũng phải cho họ một lời giải thích.

Những chứng cứ có thể làm Nguyễn Minh Quân yên tâm được tìm ra ngày càng nhiều. Ví dụ như một đống thuốc không rõ nguồn gốc, bao thuốc bột… Đỗ Long nếm thử một chút, xác nhận những thứ đó đa số đều là ma túy, cần phải lấy mẫu toàn bộ đem đi xét nghiệm.

Khi hiện trường bên này điều tra thêm được nhiều đột phá quan trọng, có hai chiếc xe màu đen có rèm che đỗ ở bên cạnh đám xe cảnh sát đang vây quanh biệt thự. Phùng Kiếm Văn và một người đàn ông trung niên thấp béo lần lượt xuống xe, Nguyễn Minh Quân giành đi đón trước, Đỗ Long cũng đi theo ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận