Cảnh Lộ Quan Đồ

Thẩm Băng Thanh đứng bên cửa sổ ngoắc tay với Đỗ Long. Hắn đi tới hỏi:

– Có chuyện gì thế?

Thẩm Băng Thanh chỉ chỉ sàn nhà, nói nhỏ:

– Anh xem, dấu vết dính rất mới, chứng tỏ nền nhà này mới được sửa mới lại.

Đỗ Long nói:

– Tôi đã nói từ trước rồi mà, đây là Càn Khôn Đại Na Di đấy. Nếu góc tấm ván gỗ này được cạy ra, chắc chắn có thể nhìn thấy dấu cắt mới tinh. Dù sao phòng của hai người kích thước hoàn toàn khác nhau, không thể nào lắp được vừa vặn như nguyên trạng.

Thẩm Băng Thanh nói:

– Đúng vậy, tôi sẽ đi lấy đồ tới cạy sàn nhà lên.

Đỗ Long nói:

– Đừng, tôi có ý này. Nếu đã có người giúp chúng ta sắp xếp vẹn toàn, vậy thì chúng ta cứ thuận nước đẩy thuyền mà kết thúc vụ án này cho xong việc.

Thẩm Băng Thanh cau mày nói:

– Anh làm sao vậy? Điều này e là không giống những gì anh nói. Lẽ nào anh không định vạch trần chân tướng, bắt hung thủ về quy án?

Đỗ Long nói:

– Đương nhiên phải vạch trần chân tướng, tuy nhiên bây giờ người ta đã thiết kế một kết cục tốt đẹp. Chúng ta muốn phá nó không thể không có chứng cứ rõ ràng. Cậu nghĩ chúng ta chỉ cần đào sàn nhà lên là có thể chứng minh là do Trương Vinh Lương đem tới hay sao?


Thẩm Băng Thanh nói:

– Vậy anh định tính sao?

Đỗ Long nói:

– Đối thủ của chúng ta rất mạnh, cũng rất thông minh. Gã đã bố trí tới ba tháng rồi, sẽ không cho chúng ta cơ hội dễ dàng vạch trần chân tướng đâu. Nếu đã vậy chúng ta đành xuôi theo, giả như không hề phát hiện ra điều gì, đợi thời cơ tới chúng ta sẽ vạch trần chân tướng.

Thẩm Băng Thanh nói:

– Nếu chúng ta không kiên trì, một khi án đã chốt sẽ rất khó sửa sai.

Đỗ Long nói:

– Cậu tin tôi không? Tôi ắt có cách.

Thẩm Băng Thanh nói:

– Đương nhiên tôi tin anh, nhưng…

Đỗ Long cắt ngang lời Thẩm Băng Thanh… nói:

– Không có nhưng, cứ làm như tôi nói đi. Bắt đầu từ bây giờ chúng ta sẽ giả câm giả điếc với vụ án này, cứ để nó tiến triển theo hướng mà người kia đã sắp xếp đi.

Thẩm Băng Thanh bất đắc dĩ nói:

– Được rồi, nhưng anh định thuyết phục những người khác như thế nào? Anh bảo bọn họ phải làm theo suy nghĩ của mình, không thể để đối thủ làm rối kế hoạch.

Đỗ Long nói:

– Điều này thì cậu đừng lo lắng, tôi sẽ giải quyết ổn thỏa.

Bọn Đỗ Long vừa mới thương lượng xong thì Nguyễn Minh Quân đi tới. Thực tế là Nguyễn Minh Quân cố ý đi tới, anh ta hỏi:

– Cục trưởng Đỗ, anh có phát hiện gì sao?

Đỗ Long nói:

– Ừ, chúng ta thương lượng một chút, để hiểu rõ và sâu hơn về vụ án này. Chúng tôi đang nghi vụ án này phức tạp hơn tưởng tượng, chúng tôi cho rằng hung thủ của vụ án này không dừng lại ở một người.

Nguyễn Minh Quân kinh ngạc nói:

– Hả? Hung thủ còn có người khác nữa sao?

Đỗ Long nói:


– Đúng vậy. Đầu tiên chúng tôi giả thiết người chết là hai mẹ con Từ Kim Đán và Hồ Thanh Thanh. Sau đó căn cứ theo những gì chúng tôi phân tích, mặc dù trong phòng có rất nhiều vết máu nhưng về cơ bản đa số là của Từ Kim Đán. Cô ta bị tấn công từ cửa, phần thân trước bị đâm một dao, sau đó trong quá trình quay người chạy thoát thân phần thân sau lại trúng liên tiếp ba nhát dao. Vết máu ở đây, đây, và ở đây đều có thể chứng minh cho phỏng đoán của tôi.

Nguyễn Minh Quân gật gật đầu, kiên nhẫn nghe Đỗ Long nói tiếp:

– Căn cứ theo phân tích của chúng tôi, thời gian tử vong của Hồ Thanh Thanh và Từ Kim Đán rất gần nhau. Rất có khả năng là hai người bị hãm hại cùng một địa điểm. Nếu tại những nơi khác trong biệt thự chúng ta không tìm thấy vết máu vậy thì rất có khả năng Hồ Thanh Thanh cũng bị hại trong chính căn phòng này. Vết máu lưu lại trên chiếc cúp này vừa hay có thể làm bằng chứng cho phỏng đoán này.

Nguyễn Minh Quân nghi hoặc nói:

– Cứ coi như Hồ Thanh Thanh bị hại ở trong căn phòng này đi chăng nữa nhưng từ đâu mà biết hung thủ còn có thêm người khác.

Đỗ Long nói:

– Rất đơn giản, trong quá trình giết người thông thường hung thủ sẽ không đổi hung khí, huống chi chiếc cúp này lại được trưng bày trên kệ. Tôi không nghĩ hung thủ sẽ bỏ dao, đi vòng quanh chiếc giường rộng mét tám này, chạy lại đổi hung khí, trong khi nó lại không phải là thứ hung khí tiện dùng.

Nguyễn Minh Quân tựa như đã bị Đỗ Long thuyết phục, anh ta:

– Anh nói cũng có lý. Vậy thì rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Đỗ Long nói:

– Cái này mà còn phải nói sao? Lúc hung thủ giết người trong phòng còn có một người khác, bất ngờ gặp chuyện như thế này nên sững sờ. Sau đó gã giận tím mặt, nắm lấy thứ đồ gần tay mình nhất, ném qua giường vào đầu hung thủ…

Nghe Đỗ Long nói vậy… Nguyễn Minh Quân đành thôi. Hứa Hải đang điều tra trong căn phòng này bỗng kinh ngạc:

– Lẽ nào là Hồ Thanh Thanh giết mẹ cô ta, rồi sau đó bị…

Tạ Ba kịp thời bịt miệng Hứa Hải lại, nói:

– Bị Lương Thành Tường giết chết?

Đỗ Long nói:


– Bảy tám phần là như thế, chẳng lẽ còn có lời giải thích nào tốt hơn sao?

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không ai có thể đưa ra lời giải thích tốt hơn. Huống hồ Đỗ Long còn tiếp tục có giải thích tỷ mỉ hơn:

– Mặc dù biệt thự lớn, nhưng các phòng lại nhỏ, chiếc giường này đã chiếm gần một nửa diện tích, hung thủ đuổi theo Từ Kim Đán vào đây, sau khi giết người tất nhiên sẽ đối mặt với người thứ ba đang nổi giận. Giống như thế này…. Băng Thanh, cậu ra cửa rồi xông vào, làm giống như Hồ Thanh Thanh đang truy sát mẹ cô ta… Còn tôi, đang ở trên giường đọc sách hoặc làm gì đó… Tạ Ba, cậu vào vai Từ Kim Đán, nhanh lên.

Thẩm Băng Thanh đi tới cửa, nói:

– Bắt đầu nhé… Mở cửa mở cửa!

Tạ Ba cười khổ nói:

– Tại sao tôi lại phải đóng vai Từ Kim Đán chứ… Tôi ra đây…

Tạ Ba cố ý đổi giọng, đi tới làm động tác mở cửa. Thẩm Băng Thanh nắm tay như đang cầm dao, đâm một dao vào bụng Tạ Ba. Tròng mắt Đỗ Long, giờ Thẩm Băng Thanh đã là Hồ Thanh Thanh, Tạ Ba thì trở thành Từ Kim Đán. Nhìn thấy Hồ Thanh Thanh hung hăng xông vào, một dao đâm thẳng vào bụng Từ Kim Đán…

Từ Kim Đán bàng hoàng, cúi mặt nhìn xuống, sau đó phát hiện ra mới thét lên kinh hãi. Cô ta nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của con gái, cảm giác được có chuyện chẳng lành liền quay người bỏ chạy. Hồ Thanh Thanh đuổi theo không chút do dự, liên tiếp đâm thêm ba nhát vào lưng khiến mẹ mình chết ngay bên cạnh giường.

Thảm kịch bỗng xảy ra khiến Trương Vinh Lương hoảng sợ đến ngây người. Lúc này Hồ Thanh Thanh quay người lại, đối mặt với Trương Vinh Lương đang nằm trên giường, cười ngọt ngào và nói:

– Anh yêu, em làm thế là vì anh… Cuối cùng giờ chúng ta cũng có thể ở bên nhau rồi.

Hồ Thanh Thanh cho rằng nụ cười của mình rất ngọt ngào, nhưng lúc này trên người ả dính đầy máu tươi của chính mẹ mình. Trong mắt Trương Vinh Lương ả giống như con yêu quái xấu xí và đáng sợ. Người Trương Vinh Lương yêu là Từ Kim Đán! Để che mắt thế gian, lại thêm Từ Kim Đán muốn trói buộc cậu ta, nên mới đưa con gái mình tới trước mặt Trương Vinh Lương. Cô ta và Trương Vinh Lương không ngờ được rằng sự đố kỵ trong lòng Hồ Thanh Thanh lại lớn đến vậy, vì để cướp đoạt người đàn ông ả không tiếc gì mà còn dám tự tay giết chết mẹ đẻ của mình.

Trương Vinh Lương không hề do dự, cậu ta từ trên giường, vơ lấy thứ vũ khí thuận tay nhất rồi lao xuống khỏi giường, trong chớp mắt đã đập trúng Hồ Thanh Thanh đang còn ngây người. Cậu ta cố ý tới xem Hồ Thanh Thanh đã chết chưa, và ôm lấy Từ Kim Đán, gào lên thương tiếc…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận