Cảnh Lộ Quan Đồ

Đỗ Long buông tay ra, Phó Hồng Tuyết ngã xuống đất, phát ra tiếng kêu đêu đớn. Đỗ Long nhào lên người cô, cắm dao găm bên cạnh tai cô, chừa ra hai tay nắm chặt hai tay Phó Hồng Tuyết, vặn về phía sau lưng.

Phó Hồng Tuyết dù ra sức giãy giụa nhưng Đỗ Long với cơ thể cường tráng khỏe mạnh đã chiếm hết ưu thế. Cả thân mình hắn đè trên người Phó Hồng Tuyết, đầu gối áp trên sống lưng cô.Phó Hồng Tuyết cảm giác cơ thể mềm nhũn ra, gần như nghẹt thở, hai tay nhanh chóng bị Đỗ Long vắt ra sau lưng.

Đỗ Long nắm lấy sợi dây có thòng lọng thắt chặt trên eo Phó Hồng Tuyết, đặt hai tay cô chéo nhau sau mông, sau đó dùng dây thừng quấn vài vòng,trói thành hình chữ thập chắc chắn.

Tiếp theo, Đỗ Long dùng chính sợi dây đó, buộc hai chân Phó Hồng Tuyết vào với nhau. Dây vừa thắt lại, hai chân Phó Hồng Tuyết bị kéo về phía sau, buộc chặt với hai tay. Phó Hồng Tuyết hoàn toàn mất khả năng chống cự, bị trói như ngựa chổng bốn vó trên đất, chỉ có thể ngọ nguậy một cách bất lực.

– Đừng có làm loạn, nếu không tôi sẽ giết cô ta!

Đỗ Long vẫn luôn chú ý tới cử động của Âu Dương Đình. Thấy cô ta giơ súng nhằm bắn, Đỗ Long nâng cơ thể Phó Hồng Tuyết lên chắn trước mặt, quát lớn:

– Ném súng đi!

Âu Dương Đình chỉ còn cách vứt súng đi, ra vẻ tội nghiệp nói:

– Anh đừng làm bừa, đừng làm hại chị ấy.

Đỗ Long đặt Phó Hồng Tuyết xuống, đi tới trói hai tay của Âu Dương Đình lại, lúc ấy mới thả cô xuống. Sau đó, đẩy lưng cô dựa vào một cái cây lớn, thậm chí một còn vòng từng vòng qua người Âu Dương Đình, trói chặt cả người cô trên cây.

Hai nữ hoa khôi cảnh sát đã lần lượt bị bắt, bây giờ là lúc để hưởng thụ. Đỗ Long hết nhìn người này rồi lại nhìn người kia, dường như có chút không biết nên ức hiếp ai trước.Hai mỹ nữ cảnh sát này, một người thì gợi cảm hút hồn, một người thì xinh đẹp dịu dàng. Dù làm với ai trước, thì đêm nay chắc chắn cũng vẫn là một đêm khiến người ta khó quên.

Phó Hồng Tuyết tức giận kêu lên:

– Đồ dâm tặc chết tiệt, mau thả chúng tôi ra, nếu không tôi cho anh chết không có chỗ chôn.


Đỗ Long cười hì hì đi tới, cúi người xuống trước ngực Phó Hồng Tuyết bóp một cái, cô ta lúc này bị trói như ngựa chổng bốn vó ở đó, bộ ngực bị ép vổng lên cao, cực kỳ khiêu khích.

Đỗ Long cười nói:

– Bị bắt rồi còn cứng miệng. Tôi thì lại muốn xem xem cô làm thế nào khiến tôi chết không có chỗ chôn? Khiến tôi lên tiên xuống trần còn tàm tạm! Trông xinh xắn thế này không đi làm vợ bé cho bọn làm quan, lại đi làm cảnh sát gì chứ!

Phó Hồng Tuyết lời lẽ nghiêm nghị nói:

– Anh dám! Tôi khuyên anh mau thả bọn tôi ra, nếu không anh nhất định sẽ hối hận. Đừng mắc thêm sai lầm nữa, chính nghĩa chắc chắn sẽ chiến thắng tà ác, mau đầu hàng đi! Tôi sẽ coi như anh đầu thú!

Đỗ Long bật cười ha hả, hắn nói:

-Cô cũng không nhìn xem tình huống lúc này là gì? Cô nên cầu xin tôi đừng làm hại các cô mới đúng chứ…Hai người các cô đều còn là gái trinh nhỉ, mau cầu xin tôi. Ai có thái độ thành khẩn một chút, tôi sẽ tạm thời tha cho người đó. Còn người có thái độ xấu ấy mà, tôi sẽ lập tức làm thịt cô ta. Mau cầu xin tôi đi!

– Anh nằm mơ, chúng tôi sẽ không khuất phục đâu! Mau thả bọn tôi ra!

Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình thi nhau kêu lên:

– Có ai không, bắt cường đạo mau!

– Shit, các cô đến kêu cứu mạng cũng không chịu kêu, đúng là khiến tôi thất vọng quá!

Đỗ Long đưa tay thò vào trong quần đồng phục của Phó Hồng Tuyết, xé mạnh quần lót của cô. Sau đó, vo thành một nắm nhét vào miệng Phó Hồng Tuyết:


– Tuy tôi rất muốn nghe tiếng kêu êm tai của các cô, nhưng đáng tiếc như thế hình như có chút nguy hiểm, cho nên để các cô trật tự một chút vẫn hơn. Đợi tôi đưa các cô về nhà làm vợ lớn vợ bé cho tôi xong thì cho các cô kêu đủ thì thôi.

Phó Hồng Tuyết không muốn bị thứkia nhét vào miệng, vội quay nghiêng đầu, nói:

– Tôi không kêu nữa là được rồi, đừng nhét thứ đó vào miệng tôi.

Đỗ Long nhìn sang Âu Dương Đình, Âu Dương Đình cũng vội vàng ngậm miệng lại. Đỗ Long đắc ý cười nói:

– Thế mới ngoan chứ. Ừm, tôi nếm thử con cừu non nào trước nhỉ? Hoang dã có mùi vị của hoang dã, dịu dàng có mùi vị của dịu dàng. Thế này có chút làm khó tôi rồi…

Trông thấy Đỗ Long đi về phía Âu Dương Đình, Phó Hồng Tuyết đột ngột nói:

– Đừng làm hại con bé, chỉ cần anh thả con bé ra, anh muốn làm gì tôi cũng được!

Đỗ Long nói:

– Các cô còn có chọn lựa sao? Lúc này tôi đang nắm trong tay vận mệnh của các cô. Tôi muốn làm gì thì làm, dựa vào đâu mà tôi thả cô ta ra để tiếp tục đuổi bắt tôi?

Đỗ Long nói xong đi đến trước mặt Âu Dương Đình, Âu Dương Đình nhổ phì một cái, quay mặt sang một bên, cô ta nói:

– Muốn làm gì thì tùy, tôi sẽ không khuất phục đâu!

Đỗ Long cười hì hì, hắn nói:


– Còn cứng miệng nữa, đợi lát nữa anh đây cho cô em hưởng thụ cảm giác sướng muốn lên tiên, đến lúc ấy các cô em sẽ phải cầu xin anh thôi.

Nói xong, Đỗ Long ấn hai tay trước ngực Âu Dương Đình, đôi ngực bồ câu tuy nhỏ hơn Phó Hồng Tuyết nhiều, nhưng bóp trong tay lại có cái thú vị riêng.

– Đừng chạm vào con bé!

Phó Hồng Tuyết vặn vẹo cơ thể, gọi lớn:

– Không được chạm vào em gái tôi! Anh muốn chơi thì chơi tôi, không được ức hiếp con bé!

Đỗ Long để ngoài tai, cởi hai cúc áo trước ngực Âu Dương Đình ra, thò tay vào trong nắm gọn một bên ngực trái. Âu Dương Đình cúi đầu, mặt quay nghiêng , cố gắng làm ra vẻ bi thương. Nhưng từ thần thái vui mừng của cô nàng ,Đỗ Long đã nhìn thấu tâm ý của cô .

– Bắt đầu từ lúc này, hai cô đều là tài sản riêng của tôi!

Đỗ Long đắc ý tuyên bố:

– Tôi muốn ức hiếp ai thì ức hiếp người đó, cô em còn lôi thôi là tôi để cô em làm vợ bé, hàng ngày bưng nước rửa chân cho tôi!

Phó Hồng Tuyết vẫn đang cố gắng diễn tốt vai diễn của mình, cô nói:

– Anh không thể đưa chúng tôi đi được đâu. Anh thả con bé ra, tôi đảm bảo sẽ nghe lời anh, theo anh về nhà, tuyệt đối không bỏ trốn.

Đỗ Long dường như có chút dao động, Âu Dương Đình vội nói:

– Chị Tuyết, đừng thỏa hiệp với hắn, nếu không hắn sẽ được đằng chân lân đằng đầu đấy.

Đỗ Long véo mạnh Âu Dương Đình một cái, cô ta hít vào một hơi lạnh, mất một lúc không lên tiếng được. Đỗ Long ngoảnh đầu sang phía Phó Hồng Tuyết hỏi:


– Cô nói thật chứ?

Phó Hồng Tuyết đáp:

– Thật, tôi nói lời giữ lời!

Đỗ Long buông Âu Dương Đình ra, nâng Phó Hồng Tuyết lên, mặt đối mặt nói:

-Cái tôi cần không phải chỉ là một cô vợ. Cô phải hoàn toàn nghe lời tôi. Bất kể tôi sai cô làm gì, cô cũng đều phải nghe tôi. Thậm chí bao gồm việc tôi bảo cô giết cô ta, cô cũng phải ngoan ngoãn ra tay. Cô chính là nô lệ của tôi, hiểu chưa?

Phó Hồng Tuyết gật đầu, nói:

– Tôi hứa với anh, chỉ cần anh thả Tiểu Đình ra, tôi sẽ nghe theo anh hết.

Đỗ Long nói:

– Thế thì cô hãy học cách hầu hạn tôi trước đi đã!

Đỗ Long thả Phó Hồng Tuyết xuống đất. Phó Hồng Tuyết do tay chân đang bị trói vào với nhau, đành phải quỳ trước mặt Đỗ Long. Đỗ Long cởi dây lưng, lôi của quý của mình ra ngoài, diễu võ dương oai nói với Phó Hồng Tuyết:

– Ngậm nó cho tôi! Thổi cho tốt, nếu làm đau tôi, tức cô muốn bị ăn đánh!

Phó Hồng Tuyết bất đắc dĩ mở cái miệng nhỏ nhắn ra, cho của quý của Đỗ Long vào miệng….Trò chơi thì trò chơi, nhưng khi thực sự bắt đầu vào việc thì Phó Hồng Tuyết cũng rất hết mình. Đầu lưỡi cô nàng cuốn rất linh hoạt, phục vụ Đỗ Long đến nơi đến chốn.

Nàng cảnh sát gợi cảm xinh đẹp bị trói chặt đang quỳ trước mặt mình, ngoan ngoãn hầu hạ mình, Đỗ Long cố nhịn không để của quý thức dậy. Nhưng hình ảnh tuyệt mỹ tàn khốc trước mặt và cái lưỡi linh hoạt, cái miệng nhỏ bé của Phó Hồng Tuyết đang mút chặt, khiến cho Đỗ Long bị kích thích mạnh. Đàn ông đúng là không chịu nổi sự khiêu khích, Đỗ Long cũng đành chịu để của quý thẳng cứng…

Đỗ Long lại treo Phó Hồng Tuyết lúc này đang khỏa thân một nửa lên trên cây, quần đồng phục đã bị cởi ra. Cặp mông đẫy đà trắng nõn của Phó Hồng Tuyết lõa lồ trên không rất hấp dẫn. Mặc dù mắt đã quen với bóng tối, nhưng Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình chỉ có thể nhìn thấy bóng người mờ mờ. Đỗ Long thì khác, hắn nhìn thấy rất rõ ràng cơ thể phụ nữ xinh đẹp trước mặt, trông thấy cô ta bất lực dang hai chân ra, bộ phận kín đáo nhất trọn vẹn phơi bày trước mặt mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận