Cảnh Lộ Quan Đồ

Đỗ Long cũng đã từng nghi ngờ Vương Đạt Đào muốn lừa bảo vệ, nhưng sau khi tiếp xúc liền cảm thấy ông ta đúng là bàng hoàng bất lực, ông ta thực sự đau lòng.

Với Vương Đạt Đào thì tổn thất một hai trăm triệu tệ không là gì, vì tiền có thể kiếm lại được mà còn dễ kiếm là đằng khác. Nhưng bốn thứ đồ bị mất là vật cấp quốc bảo, có thể thấy nhưng không thể có được, có nhiều tiền đến đâu đi nữa cũng không mua được.

Đỗ Long loại bỏ nghi ngờ với Vương Đạt Đào, hắn vừa an ủi vừa nói:

– Ông chủ Vương, đồ vật sẽ được tìm về thôi, Bây giờ trước tiên tôi hỏi ông một câu.Gần đây ông có đắc tội với ai không?

Vương Đạt Đào lắc đầu nói:

– Làm nghề này thì đâu có chuyện không đắc tội với ai chứ? Nhưng đối thủ buôn bán, thì chắc không làm việc này. Có vài hộ di dời không vừa ý cũng đã từng tuyên bố giết tôi, nhưng bọn họ không thể làm được những việc như thế này. Những người khác…Những người hận i tôi không chết rất nhiều, những người muốn trộm đồ của tôi thì ít. Mốn trút giận, chả bằng giết luôn tôi đi.

Đỗ Long ừ một tiếng, tiếp tục hỏi:

– Vậy ông có từng nghi ngờ ai không…Chỉ là nghi ngờ thôi…Có ai có hứng với những thứ đồ này, còn có khả năng không từ thủ đoạn muốn làm của riêng không?

Vương Đạt Đào cau mày nghĩ một chút nói:

– Có rất nhiều người có hứng thú, người muốn mua cũng không ít, nhưng…Mọi người đều rất có địa vị…Ôi. Cái này cũng khó nói, biết người biết mặt không biết lòng. Tiều Đỗ, tôi thật không chú ý…

Từ trong suy nghĩ của Vương Đạt Đào, Đỗ Long lập tức cảm nhận được vài cái tên. Sau đó hắn cũng giống Vương Đạt Đào, rối như tơ vò.


Khó trách Vương Đạt Đào không muốn nói mấy cái tên này ra. Điều này thực sự là vì mấy người đó lai lịch quá lớn, ông ta không muốn nói ra gây phiền phức.

Đỗ Long ầm thầm nhớ lấy mấy cái tên này, nhưng làm hắn cảm thấy kỳ lạ là trong mấy cái tên này không tìm thấy một người nào có quan hệ với phòng đấu giá Đỉnh Thiên và Tịnh Thủ Môn, Chẳng nhẽ không phải tên đó làm thật sao? Trước nay Đỗ Long vẫn luôn nghi hoặc sư huynh nhà Cổ Nguyệt Hồ.

Đỗ Long không có đủ manh mối từ chỗ Vương Đạt Đào. Hắn an ủi thêm vài câu, Vương Đạt Đào dần lấy lại tinh thần, ông ta nhìn đồng hồ nói:

– Tôi còn chút việc phải làm. Tiểu Đỗ, các cậu cứ làm việc đi, cần gì thì gọi điện cho tôi. Lúc nữa tôi cho thư ký đến, cậu ta sẽ giúp các cậu điều tra.

Vương Đạt Đào vội vàng đi, Đỗ Long cũng đi vào hậu viên. Trong hoa viên xung quanh tòa nhà cất bảo vật Đỗ Long gặp Hoàng Kiệt Hào.

– Các anh tìm gì đấy?

Đỗ Long hỏi

Hoàng Kiệt Hào nói:

– Chúng tôi phát hiên mấy vết màu trắng mới trên tường, có chút giống vết tích lưu lại của các loại móng. Rất có thể là nghi phạm vượt tường vào nhà từ đây, nhưng trên mặt đất lại không tìm thấy vết tích nào đáng nghi.

Đỗ Long nhìn tường vây và mặt đất nói:

– Bùn đất ở đây rất tơi, rất dễ để lại dấu tích. Nếu đã không phát hiện, thì tôi nghĩ nghi phạm không hề đi vào từ đây.

Hoàng Kiệt Hào nói:

– Nhưng chúng tôi đã lục tìm toàn bộ khu vườn, không hề phát hiện manh mối khác.

Đỗ Long nhìn tứ phía nói:

– Đã tìm một lượt rồi sao? Xem ra nghi phạm không phải đi đường thường…Nếu là tôi thì có thể tôi sẽ cắm một dây thép lên tòa nhà cất bảo vật, rồi trượt xuống từ trên cây. Sao Vương Đạt Đào lại trồng cái cây lớn như vậy bên cạnh biệt thự chứ. Nếu như trên cây có cameras hoặc gì đấy, thì cả biệt thự đều nằm trong tầm theo dõi của người ta.

– Điều này là vì ông chủ tin lời một thầy phong thủy, cho rằng trông bốn cây tùng bách quanh vườn có thể bảo vệ sự nghiệp xanh mướt như cây…Một người trung niên gầy yếu, đeo cặp kính gọng vàng tràn đầy phong độ trí thức, khuôn mặt có chút mệt mỏi.

Người này mặc một bộ vét vừa người, cắp một chiếc cặp da đen dưới nách trông giống như một giáo sư đại học phong độ. Nhưng anh ta giơ tay ra với Đỗ Long tự giới thiệu:

– Tôi là Lư Hội Hân, thư ký riêng của Vương tổng. Ông chủ bảo tôi đến đợi bên cảnh sát điều tra, xin hai vị cứ dặn dò.


Đỗ Long bắt tay Lư Hội Hân nói:

– Xin chào. Ở đây có cái thang cao mộtchút không? Tôi muốn trèo lên tường bên ngoài tòa nhà cất bảo bối xem xét.

Lư Hội Hân nói:

– Thang dài như vậy không có, nhưng chúng tôi có thang ngắn thò ra từ cửa phòng khách để dùng lúc rửa tường.

Đỗ Long nói:

– Được, đi lấy cho tôi, tôi lên lầu xem xét trước…Xem ra từ độ cao này …Ừ, khả năng kẻ trộm đi vào từ tầng ba tầng bốn là rất lớn., Đội trưởng Hoàng, tôi đi xem xét một chút.

Hoàng Kiệt Hào nhìn cây to trong vườn, rồi lại nhìn tòa nhà cất bảo bối trong vườn, anh ta gật đầu nói:

– Tôi đi cùng anh.

Đỗ Long cùng Hoàng Kiệt Hào lên nhà. Hoàng Kiệt Hào lần đầu đến những nơi như thế này, cảm giác vô cùng mới lạ. Còn Đỗ Long lại quen đường, đi thẳng lên tầng ba.

Đỗ Long đến bên cửa sổ đối diện mấy cây tùng bách ngoài sân. Chỉ thấy cửa sổ là kiểu dốc xuống, chân tường chỉ cao có khoảng hơn mười mi li mét, bốn bên cửa kính rộng khoảng năm mét rưỡi làm lòng người thoải mái. Trong phòng có lan can inox chặn lại, để tránh có người không cẩn thận đâm phải kính.

Mấy tấm kính lớn dốc xuống đất này đều cố định, có một cửa sổ nhỏ bên góc trái là có thể mở ra. Nhưng khóa cửa là kiểu khóa chống trộm mới, còn có cả thiết bị cảnh báo. Cho dù có mất điện, thì cũng rất khó để mở mà không để lại dấu vết.

Bên ngoài cửa sổ là mái nhà cổxưa, tất cả vẻ ngoài của tòa nhà cất bảo vật đều đậm chất cổ điển. Mặc dù đẹp, nhưng dường như khó làm vệ sinh, còn rất dễ để leo lên.

Đỗ Long dạo một vòng không hề tìm được dấu vết gì trên cửa sổ. Lúc này Lư Hội Hân dẫn theo bảo vệ mang theo một cái thang móc câu đến. Đang định mở cửa sổ, Đỗ Long nói:


– Không cần đâu, tầng này không phát hiện dấu vết bị cậy, lên tầng bốn xem đi.

Đỗ Long lên tầng bốn, đồng thời đến trước cửa sổ sát đất đối diện mấy cây đại thụ. Ánh mắt hắn nhìn thoáng qua trên cửa sổ, chỉ thấy kín kẽ, đồng thời không có dấu vết bị cạy.

Đỗ Long nhíu mày, ánh mắt Đỗ Long quét qua một vòng trên mái hiên ngoài cửa sổ, sau đó ánh mắt nhanh chóng tập trung vào chỗ lõm không đáng để mắt trong mái ngói xi măng giả.

– Mở cửa sổ ra xem.

Đỗ Long nói

Bảo vệ cầm chìa khóa đi mở cửa sổ, tay anh ta không cẩn thận đập phải kính.Bảo vệ không hề để ý, nhưng Đỗ Long lại nhạy cảm cảm thấy cửa kính động nhẹ một cái. Sao cửa kính cố định lại có thể vì việc tiếp xúc nhẹ như vậy mà layđộng chứ?

Bảo vệ đang định mở cửa sổ ra, thì đột nhiên Đỗ Long quát:

– Đừng động!

Bảo vệ sửng sốt quay đầu lại, Đỗ Long nói:

– Để tôi!

Sau khi bảo vệ lùi ra, Đỗ Long cẩn thận mở cửa sổ ra. Lúc cửa mở được một nửa, Đỗ Long đeo gang tay thò tay ra lách ra bên ngoài. Hai tay đè lấy tấm kính, sau đó dùng lực nhấc lên. Chỉ nghe thấy rách một tiếng, cả miếng kính bị Đỗ Long nhấc xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận