Cảnh Lộ Quan Đồ

Đỗ Long nghi ngờ nói:

– Vết thương của cậu ta không có gì đáng ngại mà, không phải đưa đến bệnh viện rồi sao? Bây giờ đáng nhẽ sắp được ra viện mới đúng. Sao lại đột nhiên không xong là thế nào?

Cổ Nguyệt Hồ nói:

– Có người mật báo tin tức, cảnh sát đột ngột tìm đến bệnh viện. không phân bua nửa lời liền mang Tiểu Tam Tử đi luôn. Không biết họ đã làm những gì, bệnh tình của Tiểu Tam Tử càng thêm trầm trọng. Sau đó bọn họ lại đưa Tiểu Tam Tử trở lại bệnh viện. nhưng tình trạng rất nghiêm trọng, bác sỹ nói họ đã cố gắng hết sức rồi…

Đỗ Long thở dài nói:

– Sao có thể như vậy được…

Cổ Nguyệt Hồ nói giọng đầy bi thương:

– Bất kể thế nào, những kẻ làm tổn hại đến Tiểu Tam Tử tôi sẽ không dung tha chúng. Cho dù chúng có ẩn dấu thâm sâu địa cốc, thế lực sau lưng có mạnh đến mấy đi chăng nữa tôi cũng tuyệt đối không tha cho chúng!

Đỗ Long hỏi:

– Tình trạng Tiểu Tam Tử bây giờ thế nào rồi?

Cổ Nguyệt Hồ nói:

– Vẫn đang hôn mê bất tỉnh, bác sỹ nói có thể cầm cự được bao lâu thì biết chừng đó… trước mắt không ổn rồi…

Đỗ Long cau mày nói:

– Cậu ta bị cảnh sát bắt đi, sau đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Cổ Nguyệt Hồ đau khổ nói:

– Tôi cũng không biết, mấy tên cảnh sát đó tự nhiên làm gì đều không chịu thừa nhận.


Đỗ Long nói:

– Mấy người đã báo án chưa? Đã kiểm nghiệm qua vết thương của Tiểu Tam Tử chưa?

Cổ Nguyệt Hồ ngơ ngạc nhìn Đỗ Long nói:

– Báo án? Tiểu Tam Tử hiện tại vẫn coi như nghi phạm bị giam giữ…

Đỗ Long nói:

– Cứ cho là tội phạm đã kết án, cũng có quyền báo án bảo vệ thân thể chứ. Mấy người quả nhiên chưa báo án, xem ra cũng chưa hề kiểm nghiệm vết thương rồi?

Cổ Nguyệt Hồ ngạc nhiên quay đầu lại nói với Đỗ Long:

– Chúng tôi là những tên ăn trộm mà…

Đỗ Long nói:

– Không phải mấy người là những kẻ trộm rất có nghĩa khí sao? Trộm thì cũng là người mà, cũng có quyền con người chứ, bị đánh sao không báo án? Tiểu Hồ Li à, chẳng lẽ mấy người bên cạnh cô không có một ai đề nghị báo án sao?

Cổ Nguyệt Hồ chần chừ một lát nói:

– Đúng vậy… dường như không có ai nhắc chuyện báo án cả…

Đỗ Long nói:

– Lẽ nào đây là ý đồ của ông cô?

Cổ Nguyệt Hồ cau mày nói:

– Tôi không nói cho ông nội biết, chỉ thương lượng chút ít với Khương sư huynh.


Đỗ Long cười khẩy nói:

– Khương Đỉnh Thiên không đề nghị báo án sao? Tiểu Hồ Ly, Khương sư huynh của cô cũng thật lạ lùng. Với sự hiểu biết của hắn không thể nào đến cái đạo lý đơn giản này cũng không hiểu. Với thực lực của Tịnh Thủ Môn, trong chuyện của Tiểu Tam Tử đã biểu hiện quá mềm yếu. Tốt nhất cô thương lượng với ông nội cô một chút, để tránh hối hận cả đời.

Cổ Nguyệt Hồ do dự, một lát sau mới nói:

– Bỏ đi, không phải y thuật của anh rất lợi hại sao? Anh có muốn đi xem Tiểu Tam Tử một chuyến? nếu có thể cứu sống cậu ấy thì còn gì tốt hơn.

Đỗ Long nói:

– Hôm nay tôi đến tìm cô là vì một chuyện khác. Có điều mạng người quan trọng, đến bệnh viện trước đã. Tiểu Hồ Ly, không báo chuyện này cho ông nội cô cũng là chủ ý của Khương sư huynh sao? Nghe tôi này, trước khi sự việc xoay chuyển, khẩn trương gọi điện cho ông nội cô! Cô không gọi được để tôi gọi, tóm lại chuyện này nhất định phải để ông nội cô biết.

Người lái xe qua gương chiếu hậu trừng mắt nhìn Đỗ Long, nói:

– Tiểu thư, tên cảnh sát này không tốt đẹp gì, hắn định hại cô đấy.

Đỗ Long cười lạnh lùng nói:

– Thật sao? Tôi thấy mấy kẻ lõi đời các ông mới là loại rắp tâm hãm hại người ta đấy. Dừng xe qua một bên cho tôi, Tiểu Hồ Ly, tôi nói đến thế thôi, cô thích làm gì thì tùy, dù sao chuyện của Tịnh Thủ Môn các người cũng chẳng liên quan gì với tôi!

Cổ Nguyệt Hồ do dự khó quyết, mấy tên tài xế lại tiếp tục lầm bầm:

– Cậu là cảnh sát, cậu lại kêu chúng tôi báo cảnh sát, không phải cậu có dụng ý khác sao? Chúng tôi không nên có bất cứ tiếp xúc nào với cảnh sát các cậu!

Đỗ Long không thèm để ý đến gã, đợi xe dừng lại hẳn bên đường, Cổ Nguyệt Hồ yếu ớt nói:

– Đỗ Long, xin lỗi…

Đỗ Long kêu lên một tiếng trầm đục, thân thể đổ về trước, đột nhiên hắn đưa tay túm lấy cổ gã tài xế, quát lớn:


– Không để cho cháu gái làm sai nhận lỗi trước ông nội, các người rốt cuộc muốn làm gì đây!

Cổ Nguyệt Hồ thấy thế hoàn toàn sửng sốt ngây người ra. Tài xế trung niên gần như thở không ra hơi. Gã vội vàng đưa tay lên gỡ tay Đỗ Long ra, nhưng tay của Đỗ Long kiên định như sắt đá. Gã tài xế liền rút ra con dao găm đeo trên người, đâm thẳng vào bụng Đỗ Long.

Đỗ Long khống chế tay của gã ngăn không cho gã thực hiện ý đồ hành hung. Hắn quay đầu nhìn Cổ Nguyệt Hồ nói:

– Tiểu Hồ Ly, đệ tử Tịnh Thủ Môn các người luôn mang theo hung khí cấm trên người sao?

Cổ Nguyệt Hồ cuối cùng lấy lại thần khí, cô nói:

– Anh định làm gì, dừng tay lại!

Đỗ Long nói:

– Tiểu Hồ Ly, tôi thấy cô bị mấy lão già lõi đời này lừa dối đến u mê đầu óc rồi. Cô không gọi điện cho ông cô chứ gì? Vậy tôi sẽ bắt kẻ dùng hung khí hành hung người thi hành công vụ này lại.

Cổ Nguyệt Hồ chậm chạp cầm điện thoại, cô nói:

– Ông nội sẽ mắng chết tôi mất…

Đỗ Long nói:

– Cô biết như vậy là tốt, còn kéo dài nữa thể nào ông nội cũng bị cô làm cho tức chết!

Dưới sự thúc giục của Đỗ Long, cuối cùng Cổ Nguyệt Hồ cũng chịu bấm số máy ông nội cô Cổ Dật Phi. Điện thoại thông suốt, Cổ Nguyệt Hồ liền sợ hãi nói:

– Ông nội, Tiểu Tam Tử xảy ra chuyện rồi…

Cổ Dật Phi nói:

– Thật không? Tiểu Tam Tử sao có thể xảy ra chuyện được? Không phải cậu ta ở cùng cháu sao? Xảy ra chuyện gì rồi?

Cổ Nguyệt Hồ nói hết sự tình cho Cổ Dật Phi nghe, Cổ Dật Phi nói:

– Ý của cháu là, chuyện xảy ra được hơn tuần rồi sao? Sao không nói sớm cho ông biết?


Bộ dạng ấp úng của Cổ Nguyệt Hồ giống như một đứa trẻ phạm lỗi. Hoàn toàn không hề giống phong thái cô gái thần đồng vô địch khoác lác nọ kia. Đỗ Long ở bên cạnh mở miệng nói:

– Mấy người bên cạnh cô ấy đều đồng loạt khuyên cô ấy không được nói chuyện này với ông. Lão Cổ à, tôi thấy chuyện này có vẻ kì lạ, vì bắt cô ấy gọi điện cho ông mà tôi phải đắc tội với tài xế của cô ấy nữa.

Cổ Dật Phi dường như không thấy kì lạ khi Đỗ Long ở bên cạnh Cổ Nguyệt Hồ, ông hừ lên một tiếng, nói:

– Biết ngay là cậu sẽ nhúng tay vào mà, kế hoạch của tôi bị cậu làm rối loạn hết rồi.

Đỗ Long cười ha hả nói:

– Tôi chính là cố ý mà, ông còn không lộ diện, đừng để tôi đem người niêm phong cửa núi Tịnh Thủ Môn các ông lại.

Cổ Dật Phi nói:

– Cậu dám uy hiếp tôi… hừ hừ, nếu cậu đã nhúng tay vào rồi, vậy cậu mau đi xem tình hình Tiểu Tam Tử đi. Lần trước cậu ta là do cậu cứu sống, coi như có duyên với cậu, cậu xem còn cứu sống được không.

Đỗ Long nói:

– Được, tôi đến bệnh viện, vậy còn gã tài xề Lão Đổng gì đó xử lý thế nào? Còn nữa, vụ án nhà Vương Đạt Đào ông thấy thế nào?

Cổ Dật Phi nói:

– Lão Đổng có vấn đề, cậu đánh ngất hắn trước rồi vất sang một bên. Đến bệnh viện tôi sẽ phái người đến xử lý. vụ án của Vương Đạt Đào, gặp cậu nói chuyện sau.

Lời nói Đỗ Long và Cổ Dật Phi khiến Cổ Nguyệt Hồ như rơi vào ma trận. Cổ Dật Phi cúp máy, Cổ Nguyệt Hồ vẫn mơ mơ màng màng nói:

– Đỗ Long, anh và ông nội tôi nói chuyện gì vậy? Sao tôi chẳng hiểu cái quái gì vậy?

Đỗ Long nói:

– Sự thật chứng minh đầu óc cô bị ngâm nước rồi, cô nghĩ là xảy ra chuyện thì có thể giấu được ông cô sao? Ông ta sớm đã biết cả rồi, xem ra nội bộ Tịnh Thủ Môn có vấn đề. Đầu óc đại tỉ cô không xứng đáng với chức trách, ông nội cô đành đích thân ra tay. Có điều xem ra kế hoạch của ông bị tôi làm đảo loạn rồi.

Cổ Nguyệt Hồ vẫn rất mơ hồ, Đỗ Long thở dài nói rõ ràng:

– Tiểu Hồ Ly, có thể cô không ngốc, nhưng chỉ số cảm xúc của cô thực sự rất tệ đấy. Đợi ông nội cô từ từ giải thích với cô vậy, bây giờ tôi phải lái xe đến bệnh viện rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận