Cảnh Lộ Quan Đồ

Khi Bạch Nhạc Tiên đau đớn kêu một tiếng, đột nhiên nhiệt tình lại sôi tròng, nụ hôn của Đỗ Long hoàn toàn kích phát dục hỏa bị nước lạnh không chế, dục hỏa lại bốc lên, hai cái lưỡi quấn vào nhau, trong đầu Đỗ Long chỉ có một âm thanh vang lên, hắn theo bản năng ôm thật chặt Bạch Nhạc Tiên vào lòng, tham lam hôn cô.

Bạch Nhạc Tiên cũng ôm chặt lấy hắn, ngẩng mặt lên hôn Đỗ Long nồng nhiệt, đồng thời thân thể cô càng không ngừng cọ sát vào người Đỗ Long, giống như vừa nãy gặp liệt hỏa khó có thể tiêu trừ.

Hai người vô tình ngã xuống giường, trang phục cảnh sát, dây lưng trên người Đỗ Long đều bị tháo bỏ, quần áo trên thân thể Bạch Nhạc Tiên lại trở nên lộn xộn. Thời điểm sắp thấy hai thân thể lõa thể hợp lại, bên tai Đỗ Long đột nhiên vang lên tiếng rên rỉ đau đớn, Ngô Duệ đã sắp tỉnh lại!

Tiếng kêu rên rỉ này không làm Bạch Nhạc Tiên thần trí mơ hồ tỉnh lại, song lại giống gáo nước lạnh dội lên đầu Đỗ Long. Đỗ Long âm thầm kinh hãi, trước tiên tung một cú thật mạnh đánh ngất xỉu Ngô Duệ mới tỉnh lại, sau đó nhìn thân thể trần trụi của Bạch Nhạc Tiên bị mình đè lên, nghĩ Bạch Nhạc Tiên sau khi tỉnh lại không chịu bỏ qua, sợ Bí thư Đảng ủy Công an nổi trận lôi đình… Dù có đẹp đến mấy Đỗ Long cũng không dám nổi tâm sắc đối với mỹ nữ trước mắt.

Đỗ Long lui lại phía sau, nhưng Bạch Nhạc Tiên không thuận theo, bất luận sau khi cô tỉnh táo có chấp nhận hay không, hiện tại trong lòng cô nóng như lửa đốt, không còn giống cô thiếu nữ ham chơi kia, mà một Bạch Nhạc Tiên hoàn toàn khác, cô cũng theo Đỗ Long bò lên. Ngay khi Đỗ Long chuẩn bị kéo quần nhỏ lên lần nữa, Bạch Nhạc Tiên nhào tới ôm chặt lấy hắn, kiều nữ đẹp như tiên nữ áp chặt vào người hắn ôm hôn thắm thiết, trong phút chốc xúc động tới bộ vị nào đó của Đỗ Long. Toàn thân Đỗ Long chấn động, kích thích mãnh liệt khiến hắn trong nháy mắt ném nhân nghĩa đạo đức sang một bên, cứ như vậy đứng trên giường, híp hai mắt lại, hưởng thụ con gái xinh đẹp của Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh hầu hạ…

Bạch Nhạc Tiên tựa như tìm được món đồ chơi tốt nhất, cô không chút do dự xé tan nội y che đậy nó, sau cùng cầm nó giống như cầm vật chí bảo, dùng mặt vuốt ve, dùng miệng khẽ hôn… Động tác vô cùng thuần thục, không hề thua kém cảnh trong phim 18 .

Đây chính là con gái của Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh mà! Đỗ Long cúi đầu nhìn Bạch Nhạc Tiên bận rộn hoan hỉ, hắn rốt cuộc không áp chế nổi tâm niệm của chính mình. Sau một màn rên rỉ đi qua, tất thảy trở về sự yên tĩnh, Đỗ Long và Bạch Nhạc Tiên ôm chặt lấy nhau, nằm bên cạnh lão quỷ háo sắc Ngô Duệ, bên cạnh chân giường còn có Tiểu Hồng bị chấn động đang nằm ở đó. . .

Bị thuốc giày vò mệt mỏi tới cực điểm, rốt cuộc Bạch Nhạc Tiên hỗn loạn ngủ say như chết. Đỗ Long cầm lấy di động của Ngô Duệ, trong điện thoại của Ngô Duệ rốt cuộc tìm được cái tên Bạch Tùng Tiết. Trong điện thoại di động có mấy lần Bạch Tùng Tiết gọi tới bị đưa vào danh sách hạn chế, Đỗ Long xóa bỏ danh sách hạn chế, sau đó gọi lại.


- Ngô Duệ! Mày là tên rác rưởi, tao sẽ không chịu thua, nếu như mày dám đụng tới một sợi tóc của con gái tao, tao cam đoan mày tuyệt đối không có kết cục tốt!

Điện thoại vừa gọi liền vang lên thanh âm rống giận.

Đỗ Long nghe được đầu điện bên kia ngoài tiếng thở dốc ồ ồ, còn có tiếng mẹ của Bạch Nhạc Tiên Triệu Tuệ Anh khóc nức nở, Đỗ Long khụ khụ một tiếng, nói:

- Bạch bí thư, chào ngài, tôi là Đỗ Long, con gái của ngài hiện tại rất an toàn, cô ấy ổn lắm… không bị thương tổn gì hết… Ngô Duệ đã bị tôi chế phục, hiện tại chúng tôi đang ở khách sạn tại nông trang Nam Hoa ngoại ô phía tây thành phố Ngọc Minh. Công anh thành phố Ngọc Minh đã phái người tới, tuy nhiên vừa nãy tôi nhận được một cú điện thoại báo tới cho Ngô Duệ, ngài đoán là ai gọi tới?

Bạch Tùng Tiết đang lo lắng đột nhiên sửng sốt một hồi, y hỏi ngược lại:

- Anh là Đỗ Long?

Triệu Tuệ Anh nghe được cái tên Đỗ Long, nhanh chóng lao đến túm lấy điện thoại, hỏi:

- Đỗ Long? Anh là Đỗ Long? Tiên Nhi hiện tại thế nào? Nó ở bên cạnh anh sao?


Đỗ Long trả lời:

- Đúng vậy, cô Triệu, tôi là Đỗ Long, Tiên nhi hiện tại rất tốt, thời điểm Ngô Duệ còn chưa trở lại thành phố Ngọc Minh tôi đã vào nơi này cứu Tiên Nhi. Bây giờ Ngô Duệ đang trong tay tôi, người của Ngô Duệ còn chưa phát hiện, địa chỉ của chúng tôi là…

Bạch Tùng Tiết sau khi nghe Đỗ Long nói xong đã xốc lại tinh thần, y lại cầm điện thoại, nói:

- Đỗ Long, tôi đã nhớ rõ địa chỉ, anh phải bảo vệ Tiên Nhi thật tốt, chúng tôi sẽ mau chóng tới đó… Vừa nãy anh nói hình như có người gọi điện cảnh báo cho Ngô Duệ, là người nào dám to gan như vậy? Loại con sâu làm rầu nồi canh này nhất định phải nhanh chóng thanh trừ!

Đỗ Long than nhẹ trong lòng, nói ra tên của Liễu Công Toàn. Trước buổi tối ngày hôm nay Liễu Công Toàn chính là tấm gương sáng trong lòng Đỗ Long, đáng tiếc, y về già lại khó giữ được khí tiết…

Đỗ Long không cần đổi điện thoại cũng có thể bấm số gọi điện cho Hoàng Kiệt Hào. Hoàng Kiệt Hào dường như đang lái xe, tín hiệu rấtchập chờn, Đỗ Long lại không thể nói lớn, chỉ miễn cưỡng nói cho Hoàng Kiệt Hào biết chính mình đang an toàn, sau đó Đỗ Long liền cúp máy.

Ngô Duệ vừa yếu ớt tỉnh lại, phát hiện chính mình bị khăn trải giường bao trùm lên, bên ngoài còn tấm vải buộc lại mấy vòng không biết xé từ chỗ nào, y giống như đứa trẻ lớn tướng bị nhét đồ vật vào miệng, lại bị mảnh vải ghìm chặt. Y gắng sức vùng vẫy, phát hiện căn bản không có cơ hội thoát, liền thôi vùng vẫy, tròng mắt đảo nhìn tứ phía.


Đỗ Long lại đứng trước mặt Ngô Duệ lần nữa, hắn cười tủm tỉm nói:

- Ông có phải rất khó hiểu vì sao trong phòng vệ sinh có một cô gái đi ra?

Ngô Duệ gật đầu, Đỗ Long chuyển ánh mắt về phía bên phải y, Ngô Duệ lập tức nhìn tới Tiểu Hồng bất động nằm trên mặt đất, lúc này Đỗ Long nói:

- Cô gái từ trong phòng vệ sinh đi ra đó mới chính là con gái Bạch Nhạc Tiên của Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh, ông vừa nãy bị ông dùng sức hãm hiếp chính là người ông đã quen biết tên Tiểu Hồng, nghe nói ông chưa từng cảm thấy hứng thú với cô ấy, vừa rồi lại làm rất hăng hái. . .

Một chút hi vọng cuối cùng trong lòng Ngô Duệ cũng đã tan vỡ, y phẫn nộ giãy dụa, trừng mắt hung hăng với Đỗ Long. Đỗ Long tháo kính mắt xuống, mắt trái của hắn không ngờ phát ra hào quang xanh biếc, chăm chú nhìn ánh mắt kinh ngạc của Ngô Duệ nói:

- Ông chủ Ngô, chúng ta tiếp tục chơi trò hỏi đáp thôi, không thành thực vậy đừng trách tôi làm ông đau!

Nhìn ánh mắt xanh biếc của Đỗ Long, Ngô Duệ theo bản năng gật đầu, sau đó bắt đầu chơi hỏi đáp, bất cứ điều gì Ngô Duệ đều nói ra.

Bốn giờ sáng, rốt cuộc đội đặc công đã đuổi tới. Công an lặng lẽ bao vây khách sạn tại nông trang Hoa Nam, tại hiện trường chỉ huy ra lệnh một tiếng, cảnh sát từ bốn phía đột nhập vào nông trang, giống như thần binh từ trên trời giáng xuống khiến thủ hạ của Ngô Duệ trở tay không kịp, ngay tức khắc tất cả bị bắt. Khi đội đặc công đi tới nửa cầu thang tầng ba, Đỗ Long dù bận vẫn ung dung đứng trên đầu bậc thang lầu bốn, dưới chân hắn có hai người đang nằm, đó chính là Ngô Duệ và Tiểu Hồng, hiện giờ hai người bọn họ đang hôn mê nằm kề sát nhau, còn bị ga trải giường phủ lên.

Đỗ Long giơ cao hai tay nói:


- Tôi là Đỗ Long, đây là nghi phạm Ngô Duệ và tình nhân của y Tiểu Hồng, cô Bạch đang trong phòng nghỉ ngơi, cha mẹ của cô ấy đang đuổi tới đây, mọi người không nên quấy rầy cô ấy.

Đội đặc công nhanh chóng kiểm tra hai người, xác nhận thân phận của Ngô Duệ, còn về phần Tiểu Hồng không đáng quan tâm. Hoàng Kiệt Hào và Thẩm Băng Thanh bước nhanh lên lầu, sau khi trông thấy Đỗ Long bình yên vô sự, hai người đều thở phào nhẹ nhõm.

Hoàng Kiệt Hào hỏi:

- Đỗ Long, tình hình cô Bạch thế nào?

Thẩm Băng Thanh hỏi:

- Đỗ Long, anh không bị thương chứ?

Nghe thấy hai người ân cần thăm hỏi, Đỗ Long khẽ cười rộ lên, cuối cùng hạ hai tay xuống, nói:

- Tôi và cô Bạch đều tốt, không hề phát sinh chuyện gì.

Lời này Đỗ Long nói có chút chột dạ, tuy nhiên Hoàng Kiệt Hào và Thẩm Băng Thanh có thể không tưởng tượng được phương diện kia. Nghe nói hai người không việc gì, Hoàng Kiệt Hào và Thẩm Băng Thanh hoàn toàn yên lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận