Cảnh Lộ Quan Đồ

Diệp Vũ Văn vô cùng khiếp sợ trong lòng nhưng nghe giọng điệu Đỗ Long không có vẻ như đang nhạo báng hay châm chọc. Cô ngẩng đầu nói với Đỗ Long:

– Là thế này… Những gì em nói ra đây chỉ là một chuyện tình rất bình thường…

Ngoài kia ánh bình minh đang ló rạng, Đỗ Long thở dài, nhìn Diệp Vũ Văn rồi nói:

– Diệp tiểu thư, đừng đóng kịch nữa, cốc nước tôi vừa uống có vấn đề phải không, thật không ngờ, Diệp Vũ Văn tiếng tăm lừng lẫy mà cũng là sát thủ của Đoàn Kết Xã.

Diệp Vũ Văn theo phản xạ lùi về phía sau, đến khi còn cách Đỗ Long hai mét liền giơ một con dao nhỏ sắc nhọn từ sau lưng đến trước ngực, cảnh giác nhìn chằm chằm Đỗ Long, lo sợ hắn bất thình lình ra tay.

Đỗ Long lắc đầu cảm thán:

– Tôi vốn chỉ hoài nghi, thử thăm dò cô một chút liền lộ chân tướng. Cô Diệp là một sát thủ mà rèn luyện tâm lý lại kém đến vậy.

Diệp Vũ Văn cười khẩy nói:

– Vậy thì đã sao, bữa đêm bữa sáng đều không có vấn đề gì rồi, mau nói lời trăng trối đi, nhìn quanh một lượt rồi nghĩ xem, có thể tôi sẽ thực hiện nguyện vọng của anh.

Đỗ Long cười nói:

– Từ sáng sớm khi đám bọn họ đều bị đi ngoài tôi đã bắt đầu nghi ngờ cô rồi, cô tưởng tôi ngốc mà uống nước cô đưa cho sao?

Diệp Vũ Văn cười nhạt:

– Đừng giả bộ nữa, chính mắt tôi trông thấy anh uống hết, hơn nữa anh càng cố làm ra vẻ tôi càng tin anh đã trúng độc rồi, nếu không với tính cách của anh, anh đã sớm chế ngự tôi một cách hống hách rồi.

Ánh mắt Đỗ Long vượt qua Diệp Vũ Văn, nhìn về hướng đông. Hắn nói:

– Trời sắp sáng rồi, cô không xem cảnh mặt trời mọc cùng biển mây kỳ vĩ sao? Cô sẽ hối hận đấy… Hơn nữa cô đứng sát camera như vậy sẽ bị ghi lại bộ dạng hung ác xấu xí khó coi….

Vẻ điềm tĩnh của Đỗ Long khiến Diệp Vũ Văn có phần hoài nghi phán đoán của mình, cô ta do dự một chút rồi nói:

– Được, cho anh được ngắm mặt trời mọc lần cuối trước khi chết!

Nói xong Diệp Vũ Văn liền lùi ra xa, đứng bên cạnh Đỗ Long nhìn anh chằm chằm. Đỗ Long không nhìn cô lấy một lần, nghiêng dựa vào vách đá, nhìn không chớp mắt về nơi xa.

Diệp Vũ Văn không dám để xảy ra bất kỳ sơ sẩy nào, ánh mắt dán vào Đỗ Long cho đến khi bốn phía đột nhiên sáng lên, tựa như một người từ căn phòng tối được tới vùng đất trống rực rỡ ánh mặt trời. Trong nháy mắt, Diệp Vũ Văn bị luồng sáng mạnh mẽ chiếu thẳng vào mắt.

Cô ta mở to mắt, thích ứng với quầng sáng liền phát hiện Đỗ Long đã mất tích.

Diệu Vũ Văn hốt hoảng, vội quay đầu nhìn về bốn phía, đỉnh núi địa hình phức tạp, Đỗ Long có thể trốn ở bất cứ chỗ nào. Khi ánh mắt lướt qua mặt trời trong biển mây, Diệp Vũ Văn vẫn thấy rung động như ngày ấy. Mấy năm nay cô chụp không ít cảnh nhưng kỳ quan thiên nhiên hùng vĩ tráng lệ như thế thì không gặp nhiều. Cảnh biển mây vàng óng cao thấp cuồn cuộn đẹp như cõi tiên.

Diệp Vũ Văn không còn tâm trạng mà ngắm mặt trời mọc, cô căng thẳng lùi ra phía sau vài bước, mắt cảnh giác nhìn xung quanh, lo sợ Đỗ Long bất ngờ xông tới.

Thời gian dần trôi qua, Diệp Vũ Văn thở phào nhẹ nhõm. Loại thuốc này cô ta rất rõ, Đỗ Long uống không nhiều lắm, nhưng khi thuốc phát tác có sức mấy cũng không kháng cự được. Xem ra hắn nhân lúc mặt trời mọc tìm chỗ trốn, lâu như vậy cũng không có động tĩnh gì, không chừng hắn bị ngất rồi cũng nên.

Diệp Vũ Văn không thể tiếp tục chờ đợi nữa, khi thuốc hết hiệu lực, Đỗ Long tỉnh lại thì phiền to. Cô ta liền quyết định tìm xung quanh đỉnh núi.

Tìm đi tìm lại quanh đỉnh núi mà Diệp Vũ Văn không phát hiện thấy bóng dáng Đỗ Long đâu. Ả ngỡ ngàng, không lẽ Đỗ Long thừa dịp chưa ngất đã chạy xuống núi rồi sao?

Ngay khi Diệp Vũ Văn từ bỏ ý định tìm kiếm mà xuống núi thoát thân, cô quay phắt người lại, thấy Đỗ Long mỉm cười uể oải đứng trước mặt mình.

Diệp Vũ Văn kêu lên một tiếng, lùi về phía sau, tư thế phòng thủ. Đỗ Long mỉm cười nói rằng:

– Thấy cô có vẻ như đang tìm tôi nên tôi mới đi ra, không ngờ khiến cô sợ hãi, xin lỗi nhé.

Diệp Vũ Văn kinh sợ hỏi:

– Anh không trúng độc? Không thể nào!

Đỗ Long cười nói với ả:

– Cô có thể thản nhiên bỏ thuốc xổ vào sữa đậu nành, tôi cũng có thể nhân lúc cô không nhìn thấy mà nôn ra, có gì lạ đâu. Tôi khuyên cô mau đưa tay chịu trói đi, một khi tôi đã ra tay sẽ không nhân từ với bất kỳ ai.

Ánh mắt Diệp Vũ Văn lạnh lẽo, cô hô một tiếng, vung tay đâm một nhát dài về phía Đỗ Long.

Hắn nhanh nhẹn tránh được, còn rảnh rang cười nói:

– Không tồi, thân thủ so với Tiểu Tuyết năm đó còn khá hơn. Không phải những sát thủ xinh đẹp của Đoàn Kết Xã thân thủ đều kém hay sao? Tôi thấy gã mặt sẹo ngày hôm qua cũng không phải là đối thủ của cô đâu.

Diệp Vũ Văn thử mấy chiêu liền biết mình không phải đối thủ của Đỗ Long. Cô xoay người bỏ chạy nhưng tốc độ của Đỗ Long còn nhanh hơn nhiều, liền một bước chắn trước mặt cô. Hắn cười hì hì:

– Định chạy à? Đâu có dễ dàng như vậy.

Diệp Vũ Văn tức giận nói:

– Anh muốn thế nào? Tránh ra!

Đỗ Long cười cười nói:

– Thật kỳ lạ, đầu năm nay kẻ trộm còn kiêu ngạo hơn cảnh sát. Giờ trong mắt tôi cô không phải đại minh tinh, càng không phải bạn gái của Hoa thiếu gia, chớ bày ra dáng vẻ cao ngạo bởi tôi rất rõ cô là loại người gì. Đoàn Kết Xã đào tạo cô, nói dễ nghe thì là công cụ, nói khó nghe thì là nô lệ. Cô biết điều thì ngoan ngoãn bỏ vũ khí xuống đầu hàng, nếu không… Hừm…

Diệp Vũ Văn mấy năm nay quen được nghe những lời ngon ngọt, giờ bị những lời nói như dao nhọn của Đỗ Long cứa vào lòng, xé bỏ đi lớp hào nhoáng bên ngoài để lộ ra trái tim hoang phế. Cô tức giận đến nỗi mặt trắng bệch, lớn tiếng quát:

– Là do anh ép tôi.

Nói xong, Diệp Vũ Văn lấy ra một ống tiêu trúc từ trong túi, tiếng thổi như chim hót. Đỗ Long cười híp mắt nhìn cô, cũng không hề ngăn cản.

Diệp Vũ Văn thổi tiêu xong thì cảnh giác nhìn Đỗ Long. Hắn lắc đầu nói với cô:

– Vô dụng thôi, đây là địa bàn của tôoi, đồng bọn của cô khi lên núi đã bị tiêu diệt cả rồi.

Thần sắc Diệp Vũ Văn thay đổi, cô nổi giận:

– Không thể nào! Anh sao có thể đoán trước sự bố trí của chúng tôi.

Đỗ Long cười khẩy, tiếp tục đả kích cô:

– Thế này đã là gì, ba năm trước lúc tôi nhìn thấy cô đã biết cô là người của Đoàn Kết Xã. Mùi của Đoàn Kết Xã có gột rửa thế nào cũng không sạch. Lúc đó tôi đề nghị cô tới Mãnh Tú Xã quay phim chính là để chờ cô mắc bẫy.

– Không thể nào!

Diệp Vũ Văn kinh ngạc nhìn Đỗ Long, hắn mỉm cười nói tiếp:

– Cô thật sự quá ngây thơ. Cô biết vì sao cố vấn bên người Hoa thiếu gia lại đột nhiên mất tích không? Hắn cũng là người của Đoàn Kết Xã, hơn nữa địa vị lại cao hơn cô nhiều. Phó Hồng Tuyết từng gọi hắn là ông chủ, có lẽ hắn còn hạ lệnh cho cô, bảo cô cố gắng tiếp xúc tôi.

Sắc mặt Diệp Vũ Văn tái nhợt như tờ giấy, cô lắc lắc đầu nói:

– Không thể nào, anh lừa tôi!

Đỗ Long cười khẩy:

– Lừa cô? Có cần thiết không? Cô xem, quân chi viện của cô lâu như vậy còn không hồi đáp, hẳn cô đã rõ.

Diệp Vũ Văn hô hấp dồn dập, dồn sức hét một tiếng lao về phía Đỗ Long:

– Tôi liều mạng với anh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui