Cảnh Lộ Quan Đồ

Vài ngày sau, Đỗ Long quả thật gọi Hoa Nghĩa Cường, giới thiệu làm quen với Hàn Vĩ Quân. Có điều không khác là mấy so với cảnh tượng mà Hàn Vĩ Quân đã tưởng tượng. Bởi vì hôm nay Châu ủy Đức Hồng Châu lấy danh nghĩa Châu ủy cử hành một bữa tiệc. Các cán bộ từ cấp Phó giám đốc sở trở lên mới có thể tham dự. Tuy nhiên Đỗ Long cũng lại đến tham gia, hơn nữa còn mang theo cả Hoa Nghĩa Cường đến cùng.

Bữa tiệc tối nay thực ra là đặc biệt tổ chức cho Hoa Nghĩa Cường. Không ngoài dự kiến, Hoa Nghĩa Cường trở thành tâm điểm mọi sự chú ý trong bữa tiệc. Đến người đi cùng là Đỗ Long cũng có phần bị để ý. Có điều Hoa Nghĩa Cường lại đôi chút buồn rầu có vẻ không vui, hễ có cơ hội liền thúc giục Đỗ Long nghĩ cách nhanh chóng theo đuổi Diệp Vũ Văn.

– Dưa hái xanh không ngọt, anh Hoa à, anh cứ thuận theo tự nhiên đi.

Đỗ Long có chút không để tâm lời thỉnh cầu của Hoa Nghĩa Cường, dưa cũng đã bị hắn hái ăn hết rồi. Hoa Nghĩa Cường chỉ có thể ngồi đó hít không khí thôi.

– Tên khôn kiếp nhà cậu, lừa tôi đến dự tiệc, bây giờ còn nói những lời này, cậu có tin tôi rời khỏi đây ngay lập tức không?

Hoa Nghĩa Cường rất không hài lòng với thái độ của Đỗ Long.

Đỗ Long cười nói:

– Hạnh phúc là phải tự mình theo đuổi, anh Hoa à, anh cũng đã cứng mềm lâu như vậy đều không có hiệu quả gì. Cho thấy có khả năng căn bản Diệp tiểu thư không có cảm giác gì với anh. Tôi thấy hay là anh từ bỏ đi, đương nhiên, nếu anh cần tôi giúp đỡ…thế này đi, tôi sẽ giúp anh một lần…

Đỗ Long nói ra kế hoạch của mình, Hoa Nghĩa Cường cau mày nói:

– Như vậy ổn không?

Đỗ Long cười nói:

– Muốn Diệp tiểu thư có cái nhìn mới về anh, anh phải bỏ chút khổ lao. Tôi chỉ nêu ý tưởng, làm hay không do anh quyết định.

Hoa Nghĩa Cường ngẫm nghĩ một lát, nghiến răng nói:

– Thôi được, vì tiểu Văn, tôi sẽ chịu bất cứ giá nào!

Dứt lời Hoa Nghĩa Cường liền đi theo Mã Quang Minh, Mã Quang Minh là một trọng tâm khác của bữa tiệc. Hoa Nghĩa Cường thì thầm với gã vài câu, Mã Quang minh có chút kinh ngạc, nhưng cũng rất vui vẻ tuyên bố với mọi người:

– Mọi người yên lặng một chút, Hoa tổng có vài lời muốn nói với các vị.

Buổi tiệc lắng xuống, lẳng lặng nhìn theo Hoa Nghĩa Cường. Lồng ngực Hoa Nghĩa Cường phập phồng dữ dội, điều đó cho thấy lòng hắn đang rất kích động, chỉ thấy đằng hắng vài tiếng rồi nói:

– Thật thú vị khi được cùng mọi người trong bầu không khí ấm cúng này. Tôi muốn nhân cơ hội này để tuyên bố một chuyện… Tôi hi vọng có thể trên danh nghĩa cô Diệp Vũ Văn mở một buổi biểu diễn từ thiện tại thành phố Lỗ Tây để lấy tiền cứu tế. Nếu như cô Diệp Vũ Văn đồng ý chủ trì và tham gia biểu diễn trong chương trình, tôi hứa sẽ viện trợ ít nhất mười triệu giúp đỡ trẻ em nghèo ở thành phố Lỗ Tây thoát khỏi nạn mù chứ, không may mắc bệnh hiểm nghèo. Mọi người có mặt ở đây minh chứng! Rất cảm ơn mọi người!

Dứt lời Hoa Nghĩa Cường cúi người cung kính trước mọi người. Cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, nhưng Đỗ Long lại nói:

– Hoa thiếu gia, nếu Diệp tiểu thư không đồng ý thì sao?

Hoa Nghĩa Cường cắn rắng, nói:

– Làm từ thiện không cần bất cứ ai đồng ý. Cứ cho là Diệp tiểu thư không tham gia, buổi biểu diễn lấy tiền cứu tế cũng vẫn được cử hành như đã định. Đồng thời, tôi vẫn sẽ viện trở khoản tiền trên!

Mọi người lại lần nữa nhiệt liệt vỗ tay, rối rít khích lệ nghĩa cử khẳng khái cao đẹp của Hoa Nghĩa Cường. Mã Quang Minh đại diện chính quyền Đức Hồng Châu ủng hộ mạnh mẽ buổi biểu diễn từ thiện. đợi sự việc lắng xuống, Hoa Nghĩa Cường bắt lấy Đỗ Long, hung hăng nói:

– Tiểu tử thối nhà cậu, ngộ nhỡ Tiểu Văn không đến tham gia buổi biểu diễn, tôi sẽ làm thịt cậu!

Trong lúc Hoa Nghĩa Cường đang chiêng trống rùm beng chuẩn bị cho buổi biểu diễn từ thiện để lấy tiền cứu tế, thì Diệp Vũ Văn lại đang vội vàng giải thích với tổ chức nguyên nhân cô làm hỏng chuyện.

– Cái tên khốn Đỗ Long, không đợi tôi hành động liền cưỡng ép tôi… chính mắt tôi nhìn thấy… đội sát thủ cùng phối hợp hành động với tôi phát hiện ý đồ bất thường nên đã tiếp cận giết chết Đỗ Long, nhưng lại bị một mình hắn giải quyết gọn gàng… Cái tên Đỗ Long này không phải người, là cầm thú! Là ma quỷ, không phải người dễ đối phó… Tôi đề nghị từ bỏ kế hoạch thích sát hắn, bằng không chúng ta còn tổn thất thêm nhiều người nữa. Hiện tại hắn đang để ý tôi, tôi đã không còn cơ hội giết hắn nữa rồi.

– Thật sao? Cô cho rằng tổ chức sẽ tin những lời sằng bậy của cô vừa rồi sao?

Trong bóng đêm truyền đến âm thanh uy hiếp sắc lạnh:

– Làm một người chấp hành tối cao hành động thích sát lần này, cô đã không thể xuống tay giết chết Đỗ Long, ngược lại khiến tổ chức tổn thất rất lớn. Cô chắc chắn phải trả giả thê thảm tột cùng đau đớn!

Diệp Vũ Văn quỳ trên giường, cô che mặt nức nở nói:

– Là tôi vô dụng, tôi đồng ý gánh vác hậu quả, nhưng mong tổ chức suy nghĩ một chút tình cảnh của tôi. Cho tôi cơ hội lập công chuộc tội. Ngoài ra tôi sẽ không để xảy ra bất cứ sự tiếp xúc nào với Đỗ Long. Tốt nhất tổ chức cũng đừng phái người đi giết hắn nữa, nếu không sẽ chỉ nhận lại kết cục thảm hại mà thôi!

– To gan!

Giọng người trong bóng tối lạnh lùng nói:

– Tổ chức nên làm gì không phải là chuyện các cô có thể can thiệp vào. Đỗ Long mang lại tổn thất lớn như vậy cho tổ chức, tổ chức sẽ không buông tha cho hắn. Đồng thời, tổ chức cũng sẽ khảo sát hành vi của cô, sau đó tiến hành biện pháp trừng trị đối với cô. Trong thời gian này cô nên tự kiểm điểm hối lỗi đi!

Diệp Vũ Văn thầm thở phào nhẹ nhõm, cô cúi đầu bộ dạng phục tùng nói:

– Vâng, tôi cam tâm tình nguyện tiếp nhận bất cứ hình thức xử phạt nào của tổ chức….

Cái âm thanh đáng sợ kia cũng không còn vang lên nữa. Diệp Vũ Văn chờ đợi thêm vài phút đồng hồ mới nằm ngửa người xuống đất. Chỉ thấy toàn thân khờ dại, mồ hôi nhão nhớt, cô thầm cảnh giác chính mình, sắp tới cần cẩn trọng hơn chút. Trong mơ cũng không được nói sai điều gì, không thì cô sẽ thê thảm mất.

Diệp Vũ Văn lần lượt nhận điện thoại của Hoa Nghĩa Cường và Đỗ Long. Lần đầu tiên cô khéo léo nhưng cự tuyệt đầy kiên quyết Hoa Nghĩa Cường. Nhưng sau khi cô nhận điện thoại của Đỗ Long, cô thay đổi chủ ý, bị Đỗ Long bắt buộc thay đổi suy nghĩ.

Diệp Vũ Văn gọi điện cho Hoa Nghĩa Cường đang cùng cực ảo não, nói với anh ta mình đã thay đổi ý định. Không những một mặt tự mình tham gia, cô ấy còn dùng tầm ảnh hưởng của mình, dốc toàn lực mời thêm nhiều đối tượng nữa đến. mặt khác còn mời thêm nhiều minh tinh đến thành phố Lỗ Tây tham gia buổi biểu diễn từ thiện. Hoa Nghĩa Cường thực sự vui mừng ra mặt, lập tức chuẩn bị tích cực, dùng sức ảnh hưởng của mình cũng có thể lôi kéo được không ít người. Mà chính quyền Đức Hồng Châu và Lỗ Tây lại phối hợp mạnh mẽ, không đến vài ngày đã chuẩn bị xong xuôi cho buổi biểu diễn.

Bắt đầu từ ngày mồng năm tháng ba, minh tinh khắp nơi ùn ùn kéo về, số đông đều tiến về khách sạn Kim Phượng Hoàng. Khách sạn năm sao Kim Phượng Hoàng cuối cùng cũng có đất dụng võ. Tỷ lệ khách đến tăng vọt, giám đốc khách sạn bắt đầu đau đầu về phòng ở quá ít, không đủ để sắp xếp cho từng vì minh tinh qúa lớn.

Cũng may mọi người đều nể mặt Hoa thiếu gia, nên ai nấy cũng không làm khó ban tổ chức. Có một minh tinh không lớn cũng không nhỏ muốn đùa bỡn phái đoàn. Bố trí phòng không thỏa đáng, yêu cầu đổi một phòng khác phù hợp với thân phận của cô ta. Nhân viên phục vụ trong khách sạn khéo léo khuyên bảo thế nào cũng không thuyết phục được cô, ngượi lại bị cô ta cho vài cái bạt tai.

Tin tức nhanh chóng truyền đến tai Đỗ Long. Đỗ Long lập tức liên lạc với Hoa Nghĩa Cường, Hoa Nghĩa Cường nhướn mày nói:

– Tôi biết rồi, kẻ ngu ngốc này ỷ có người che chở, gần đây không lôi kéo được. Nếu cô ta đã không nể mặt tôi, vậy chúng ta cũng không cần giữ thể diện cho ả nữa. Tôi gọi điện thoại trước đã, đợi lát nữa tôi bắt kẻ ngu muội này quỳ dưới chân xin tha thứ với nhân viên phục vụ!

Hoa Nghĩa Cường nói được làm được, cậu ta lập tức gọi điện cho người bạn là ông bầu của cô minh tinh này mắng nhiếc xối xả. Người này chẳng biết đầu cua tai neo ra làm sao, cẩn thận theo sát không khó thám thích được thì ra là rác rưởi từng qua tay mình làm Hoa thiếu gia không vui. Gã ngay tức khắc quyết định giải quyết gọn gàng đống rác kia, cũng đồng thời chịu tội trước Hoa thiếu gia.

Hai tiếng sau khi đánh hai nhân viên phục vụ, cô minh tinh nhỏ nước mắt nước mũi ròng rề, khóc lóc van xin tha thứ. Đồng thời tỏ ý muốn bồi thường mười vạn tệ. Người phục vụ rất rộng lượng biểu thị không cần bồi thường. Chuyện gì qua thì cũng qua rồi, nhưng không phải chuyện gì cũng dễ dàng cho qua được. Cô minh tinh nhỏ nhoi trên trán còn nhăn nhó hơn quả cà chua khóc một mạch trên đường về Bắc Kinh. Từ giờ trở đi sẽ biến mất khỏi tầm nhìn của công chúng. Nghe nói có người từng ở quán rượu hạng ba trong một vài thành phố nhìn thấy cô ta đang nhảy múa thoát y. Kinh doanh cũng không tệ, nhưng những chuyện đó cũng không liên quan gì đến Hoa Nghĩa Cường và Đỗ Long.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui