Cảnh Lộ Quan Đồ

Sau khi Trương Thừa Hạo nói xong, mấy công nhân trước mặt ngơ ngác nhìn nhau. Mọi người tựa hồ cũng chưa suy nghĩ đến vấn đề này, họ nghe nói đã xảy ra chuyện, lại bị người xúi giục khiến cho tức giận, thế là tìm tới đây luôn.

Rất nhiều người sau khi đến đây mới nghe nói chỉ là một người nào đó trật chân mà thôi, trong lòng đã có chút cảm thấy chuyện bé xé ra to, nhưng đã tới rồi cũng đành đành đâm lao phải theo lao thôi. Hiện tại nghe lời của Trương Thừa Hạo, chỉ cần người có đầu óc một chút sẽ ý thức được sự việc không đúng.

Người âm thầm phá rối này thấy tình thế không ổn. Nếu để Trương Thừa Hạo nói tiếp, chuyện hôm nay chỉ e không cần lãnh đạo thành phố xuất hiện đã bị Trương Thừa Hạo giải quyết xong rồi.

Có người hô to một tiếng:

- Anh ta nói dối đấy! Mọi người đừng bị lừa!

Nói xong, một viên gạch đột nhiên bay tới chỗ Trương Thừa Hạo. Trương Thừa Hạo là tổng kĩ sư của Công ty quặng Bình Sơn, bình thường vận động não là nhiều, vận động thân thể ít, hiện tại lại đang quì trên mặt đất. Nhìn viên gạch đột nhiên bay tới, y theo bản năng lắc đầu, nhưng vẫn bị viên gạch ném vào ngực.

Có người phát ra tiếng kêu. Mắt thấy Trương Thừa Hạo sắp bị gạch ném vào, Đỗ Long bước nhanh đến phía trước, giơ tay vững vàng bắt lấy cục gạch. Đỗ Long tiện tay bóp vỡ cục gạch thành hai mảnh, hắn lớn tiếng nói:

- Nói không lại Trương kỹ sư là bắt đầu động võ sao? Là ai ném gạch, có gan thì đứng ra!

Có người ở một bên mắng to:

- Đồ chó ghẻ mau cút đi, chỗ này không có chỗ cho mi nói chuyện!

Đỗ Long nhướn mày, hắn nói:


- Anh Trương, đứng dậy đi. Bọn chúng không ra cũng không lo, chúng ta không phải có máy quay lại sao? Tìm trong video rồi in ra cho mọi người xem, xem cái tên dám làm không dám nhận kia đến tột cùng là ai!

Trương Thừa Hạo đứng lên nói:

- Vâng, tôi đi gọi người lấy ra ngay, mọi người chờ một chút.

Có người lại hét lên:

- Bọn họ muốn kéo dài thời gian, mọi người đừng mắc mưu!

Đỗ Long lần này dùng mắt bắt gặp tên kia, tay hắn chỉ đến tên kia, nói:

- Cậu đi ra cho tôi, trốn trong đám người gây thị phi thì có bản lãnh gì? Đừng trốn nữa, chính là cậu! Chuyện ngày hôm hay rất kỳ lạ, mọi người đừng dễ dàng mắc mưu kẻ xấu, mọi người nhìn kĩ một chút, xem hắn là người của công đoạn nào!

 Tên bị Đỗ Long chỉ tay cúi người nấp vào, Đỗ Long cũng không có cách nào đi xuống bắt hắn, đành lớn tiếng khuyên giải, nhắc nhở mọi người đừng để tên xấu xa đó lừa.

Nhưng bị động như vậy chung qui cũng không phải cách, một miệng của hắn nói không lại nhiều người như vậy. May là rất nhanh đã nhìn thấy rất nhiều xe từ phía xa xuất hiện, viện binh rốt cục cũng kéo đến rồi.

Nhưng Đỗ Long vừa mới thở nhẹ một hơi, đột nhiên phía sau đám người trở nên hỗn loạn. Ngay sau đó tinh thần quần chúng bị kích thích, tập thể mấy ngàn thợ mỏ náo loạn hẳn lên. Không ai biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Đỗ Long lại là người đầu tiên nhắc mọi người chuẩn bị tốt công tác phòng chống.


Một lát sau, rốt cục tiếng ồn ào truyền tới. Thính lực của Đỗ Long rất tốt, hắn nghe rõ điều những người kia nói đầu tiên. Chỉ nghe những người đó rõ ràng đang hét:

- Chết người rồi! Mạnh Bằng bị cảnh sát đánh chết rồi!

Tâm Đỗ Long trầm xuống, đúng là càng sợ cái gì thì nó càng đến. Mạnh Bằng đột nhiên chết lúc này, mùi vị âm mưu trong cuộc bạo loạn hôm nay ngày càng đậm rồi.

Nghe nói Mạnh Bằng chết rồi, hơn nữa lại còn là bị cảnh sát đánh chết. Dưới sự tức giận lúc này của đám người, bất kỳ lời nói nào cũng đều là vô dụng. Mọi người ùa lên, liều mạng lao đến tòa nhà. Mấy người đằng trước vẫn coi như còn lý trí nháy mắt bị đám người bao phủ, thậm chí cũng không tự chủ được bị đẩy lên.

Đám người xông lên trước bị hàng cách li do đội bảo vệ mỏ tạo ra ngăn lại, nhưng người nhiều sức lớn, những vật chắn kia không ngăn lại được bao lâu. Bọn Đỗ Long cầm lấy tấm chắn đi về phía trước cản trở đám người, chỉ nghe có người hét to:

- Đánh chết lũ chó má này đi!

Sau đó một đống gạch bị ném về phía bọn Đỗ Long.

- Cẩn thận phía trên! Theo sát tôi!

Đỗ Long nói với Phùng Vi Ngũ. Hắn xông lên đằng trước, cúi đầu xuống, để bả vai tì vào tấm chắn, che ở chỗ lỗ hổng. Đám người đánh mạnh vào tấm chắn, Đỗ Long sau đó liền cảm thấy một sức mạnh như núi đè tới.

Sức của mình Đỗ Long cũng không ngăn nổi dòng thác tập trung toàn người là người này, chỉ ngăn cản được chút xíu liền bị lui về phía sau liên tiếp. Mọi người có ý đồ ngăn cản đều ngăn cản không nổi cỗ sức mạnh đằng trước, không ngừng lùi về sau.


Tận khi phạm vi phòng ngự thu nhỏ đến cửa lớn, bọn Đỗ Long cũng tạo thành mấy tầng phòng ngự, lúc này mới miễn cưỡng chặn được đám người ào đến.

Cảnh sát đến tiếp viện và cảnh sát có vũ trang đến trước đó thấy tình huống nguy cấp, bọn họ mau chóng đuổi tới,vây quanh những thợ mỏ của mỏ quặng Bình Sơn, hình thành cục diện giằng co. Ở rất xa dường như có lãnh đạo đang kêu gọi đầu hàng, khuyên bảo mọi người về nhà, tuy nhiên hiệu quả không được tốt cho lắm.

Áp lực của bọn Đỗ Long giảm đi một chút. Đỗ Long vừa thở ra một hơi, điện thoại trong túi bỗng vang lên. Đỗ Long ấn một cái vào tai nghe bluetooth đang đeo trên tai, hỏi:

- Ai vậy? Tôi đang bận.

Trong điện thoại truyền đến tiếng của Thẩm Băng Thanh, y lo lắng hỏi:

- Đỗ Long, cậu thế nào rồi? Tình hình bên trong thế nào?

Đỗ Long nói:

- Cũng được, không có người nào bị thương nặng. Đáng lẽ đã khống chế được cục diện một chút rồi, đột nhiên vì một tiếng kêu thợ mỏ tên Mạnh Bằng chết mà mọi người hỗn loạn lên, các cậu ở vòng ngoài hả? Mau nói cho lãnh đạo thành phố, nhất định phải tìm ra xác của Mạnh Bằng, bảo vệ hiện trường, lần bạo loạn này chắc chắn có nội tình.

Trong điện thoại đột nhiên truyền đến tiếng Phùng Kiếm Văn, hắn nói:

- Đỗ Long, mỏ Bình Sơn rất lớn, chúng ta lại không biết Mạnh Bằng là ai, rất khó để tìm anh ta. Cậu có biết tình hình của Mạnh Bằng không?

Đỗ Long để người khác chắn thay, hắn tìm Trương Thừa Hạo. Trương Thừa Hạo rất nhanh liền tra được tư liệu về Mạnh Bằng. Phùng Kiếm Văn nói:

- Tốt lắm, chúng tôi lập tức đi tìm Mạnh Bằng. Vì không thể động võ nên các cậu có lẽ còn phải cầm chừng một thời gian ngắn nữa, còn ngăn được không vậy?


Đỗ Long nói:

- Tạm thời không thành vấn đề, nếu sớm có tín hiệu thì tốt rồi, không ngờ lại bị bọn họ chặt đứt mất.

Phùng Kiếm Văn nghiêm nghị nói:

- Tín hiệu đã sớm bị cắt đứt từ mấy giờ trước, điều này nói rõ vụ bạo động hôm nay không đơn giản. Sau vụ này nhất định phải điều tra ra manh mối! Đỗ Long, các cậu cố giữ vững, tôi sẽ mau chóng nghĩ cách bình ổn sự việc.

Đỗ Long đi nhanh lên lầu, chỉ thấy Chu Lập Cường đang lo lắng đi lại ở tầng hai. Thấy Đỗ Long đi lên, Chu Lập Cường vội vàng nghênh đón, hỏi:

- Cục trưởng Đỗ, vất vả cho anh rồi, tình hình bên dưới thế nào?

Đỗ long liếc nhìn y một cái, nói:

- Nếu ngăn không được, anh cho là anh có thể nhàn nhã đứng ở chỗ này sao?

Chu Lập Cường mặt cứng đờ. Đỗ Long đi rồi, Chu Lập Cường âm thầm phì một tiếng, nghĩ thầm:

- Trò gì vậy?, tuổi trẻ vậy đã làm cục phó, còn không phải dựa vào quan hệ…

Đỗ Long căn bản lười chú ý loại tiểu nhân như Chu Lập Cường. Hắn tìm một chỗ vắng vẻ, lấy di động gọi điện thoại ra ngoài. Điện thoại rất nhanh đã gọi được, nhưng người bên kia lại không nói gì. Đỗ Long nói:

- Đạo Ly à, có chuyện muốn cậu đi làm. Khu Đại Đồn có một tên lưu manh tên Cẩu Tử. Cậu giúp tôi điều tra hắn, còn nữa, điều tra thêm chuyện ở mỏ Bình Sơn hôm nay là tên nào gây ra, nhanh chóng cho tôi đáp án!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận