Cảnh Lộ Quan Đồ

Sau khi tắt điện thoại, lòng Đỗ Long nhẹ nhõm đi nhiều. Đột nhiên điện thoại lại đổ chuông, Đỗ Long thấy kỳ lạ nhấc điện thoại lên xem, là điện thoại của Uẩn Cảnh Huy.

Uẩn Cảnh Huy nói:

- Đỗ Long, nghe nói cậu xuất viện rồi. Hiện tại không phải là cậu đang trên đường đi tính sổ với tên kia chứ?

Đổi lại nếu là năm phút trước thì hắn sẽ không biết nên trả lời anh ta vấn đề này thế nào, nhưng hiện tại hắn đã có dự liệu trước, nói:

- Uẩn Cảnh Huy, anh có thể quá coi thường tôi rồi, tục ngữ có câu “quân tử báo thù mười năm không muộn”, cái tôi có là lòng kiên trì.

Uẩn Cảnh Huy cười khổ nói:

- Tôi không phải có ý đó, tôi là đang quan tâm cậu thôi. Đám người này nhất định sẽ đặc biệt chú ý đến cậu, nói không chừng sẽ vẫn chờ cậu làm ra chút việc, haizzz… Người ta là con trai của Trưởng ban tuyên giáo Ủy viên thường vụ Thành ủy, chỉ cần y nắm được chút nhược điểm, vậy đã phiền phức lớn rồi.

Đỗ Long nói:

- Cái tầng quan hệ này tôi hiểu rõ, anh yên tâm đi. Tôi mới nhận được điện thoại cần tới sân bay đón bạn, nếu không có việc gì tôi tắt điện thoại nhé…

- Tên nhóc này…


Uẩn Cảnh Huy cười khổ một tiếng, dặn dò nói:

- Cẩn thận an toàn, chơi cho thoải mái hai ngày, tôi sẽ giúp cậu bắt tên hung thủ và kẻ chủ mưu kia nữa.

Đỗ Long không hề đi tới sân bay ngay, Hạ Hồng Quân cũng chưa mua được vé máy bay. Đỗ Long lái xe tới trung tâm văn nghệ thể thao lớn nhất thành phố Ngọc Minh—Hồng Viễn Thương Thành. Bốn tầng đầu tiên cộng với tầng ngầm của toàn cao ốc này đều bán đồ dùng văn hóa và thể dục thể thao. Trước đây Đỗ Long có sở thích đọc sách, chỉ có điều từ khi làm cảnh sát thì không có nhiều thời gian xem sách. Hiếm khi hôm nay không có việc, liền đi dạo trong hội chợ sách, xem có đồ dùng thể dục nào có thể dùng thì cũng có thể mua về.

Hôm nay không phải là hai ngày nghỉ, vì thế người trong hội chợ sách cũng không nhiều. Đỗ Long chậm rãi tìm kiếm hết quầy này sang quầy khác.

Đỗ Long dừng lại khá lâu trước một quầy sách chuyên ngành y học. Trong lúc đang xem rất say sưa, đột nhiên có người từ phía sau lưng tiến lại gần mình, Đỗ Long hơi giật mình. Hắn thấy một chàng trai trẻ tuổi dường như đang dán chặt mình lên giá sách để rút cuốn “Sinh lý học bệnh lý cao cấp”. Đỗ Long thấy bộ dạng trang nghiêm lật xem sách của cậu ta mà không kìm nổi cười, thiên tài trẻ tuổi như vậy thật không nhiều, củi mục ngược lại cũng không ít….

Đúng như dự đoán, dưới sự che giấu của chàng trai trẻ đang đọc sách kia, một bàn tay tội ác đang thò vào túi quần của Đỗ Long…

Đỗ Long không phải cảnh sát nhân dân chống móc túi, nhưng tên móc túi này lại xuất hiện trước mặt mình, cũng chẳng thể không quan tâm được? Vì thế Đỗ Long quyết liệt tóm lấy bàn tay tội ác kia, quay đầu lại quát:

- Ngươi muốn làm trò gì vậy?

Cái tay kia vẫn đang nằm trong túi của Đỗ Long, vì vậy câu hỏi này của Đỗ Long chỉ là dư thừa. Chủ nhân của bàn tay kia sợ hãi muốn rút tay ra bỏ chạy, nhưng tay Đỗ Long giống như gọng kìm kẹp chặt lại y.


Khi bàn tay kia mới bị Đỗ Long tóm lại, cảm giác mềm mại trong tay khiến Đỗ Long giật mình. Sau khi quay đầu nhìn kỹ đối phương lại càng kinh ngạc hơn. Bởi người bị hắn tóm trước mặt là một đứa trẻ, chỉ trạc tuổi với Hồ Hiểu Đông. Tại sao một đứa trẻ lại làm nghề móc túi chứ, chắc chắn là bị người khác ép buộc.

Người thanh niên đang giả bộ đọc sách bên cạnh Đỗ Long buông sách xuống, tay phải thò vào trong ngực, tay trái ấn một bên vai của Đỗ Long, quát:

- Ông anh, anh tóm khiến con tôi bị đau đấy, mau buông tay!

Đỗ Long cười lạnh nói:

- Nó trộm đồ của tôi, không phải là cậu dạy nó đấy chứ?

Người thanh niên kia thấy chủ quán và mấy người đi đường đều đang nhìn y. Trong lòng sốt ruột, y vội rút bàn tay giấu trong ngực ra, một con dao sáng loáng bất ngờ đập vào mắt.

Người thanh niên kia giận dữ chửi mắng, vung tay đâm vào ngực Đỗ Long:

- Tên mắt mù kia, đây là ngươi tự tìm tới cái chết!

Đỗ Long nhanh tay nhanh mắt tóm lấy tay của y. Người thanh niên kia kêu á… một tiếng kinh hãi, con dao trong tay lập tức không còn lực cầm nắm nữa mà rơi leng keng xuống đất. Đỗ Long thả đưa bé kia ra, đứa bé xoay người nhanh chân chạy mất. Đỗ Long cũng không ngăn nó mà vặn ngéo cổ tay người thanh niên kia, y liền kêu a…một tiếng, tay trái vắt lên vai phải, éo thân quỳ xuống. Cảnh sát bắt kẻ xấu quả thật đều như vậy.


Đỗ Long tìm trong ngực y thấy một ví tiền và một vỏ dao. Sau khi gom mấy thứ này cùng với hung khí trên mặt đất, Đỗ Long xốc tên thanh niên kia lên quát:

- Xem ra ngươi chính là tay móc túi rất có kinh nghiệm, mau theo ta về đồn công an ngồi chờ.

Tên móc túi trẻ tuổi kia đau khổ bị Đỗ Long đẩy ra khỏi nhà sách, y thấp giọng nói:

- Đại ca, nước lớn không vượt miếu Long Vương. Tôi không biết anh là người mới đến, xin anh tha cho tôi. Quà biếu đồn công an mỗi tháng chúng tôi đều không thiếu. Anh đại nhân đại lượng tha cho tôi lần này đi.

Đỗ Long cười lạnh nói:

- Hóa ra các ngươi còn hối lộ cả cảnh sát của đồn công an, thảo nào dám to gan như vậy! Tôi phải xem ai dám nhận tiền bất chính của các ngươi, dung túng cho các ngươi làm ác!

Tên móc túi trẻ tuổi kia nghe thấy Đỗ Long không phải là cảnh sát của đồn công an gần đây, con ngươi lập tức xoay chuyển, uy hiếp nói:

- Đại ca, đánh kẻ chạy đi không đánh kẻ chạy lại, đồ anh cũng cầm rồi, thả tôi ra đi, nếu không liều đến mức lưới rách cá chết cũng không biết được đâu.

Đỗ Long dùng lực vặn tay y, cười lạnh nói:

- Chỉ dựa vào ngươi cũng có tư cách liều đánh lưới rách cá chết sao?

Tên móc túi kia đau kêu a…một tiếng rồi khom lưng xuống, toàn thân không có chút lực phản kháng, làm sao còn có thể liều mạng với Đỗ Long chứ? Tuy nhiên, Đỗ Long cũng không hề mất cảnh giác, bởi vì hắn biết những tên móc túi này thường đi thành hội.


Quả nhiên, trong lúc Đỗ Long thúc tên kia mau rời khỏi nhà sách thì, năm tên trẻ tuổi khác dưới sự dẫn dắt của một tên cao to vạm vỡ đã ngăn cản đường đi của Đỗ Long.

Tên cao to vạm vỡ kia khoanh hai tay trước ngực, đĩnh đạc nói:

- Thằng nhãi, thức thời chút rồi thả người cút đi. Nếu không tao cam đoan mày sẽ không có cách nào đững vững mà đi đâu.

Đỗ Long cười lạnh nói:

- Thật không ngờ tôi tiện tay bắt một tên móc túi, ai ngờ lại là cả một tổ ong vò vẽ. Các ngươi đã là huynh đệ tình thâm, vậy thì theo ta cùng vào trại tạm giam luôn đi.

Nói xong, tay phải của Đỗ Long bóp mạnh hết sức lên cổ tên móc túi kia. Tên kia tức thời trợn ngược mắt ngã xuống đất. Mấy tên móc túi kia biết rằng không thể dễ dàng mà bỏ đi, bọn chúng vội lấy dao từ trong ngực ra, quơ quơ lao về phía Đỗ Long.

Sau khi trải qua trận đại chiến một đấu hơn chục người, trận chiến này vốn Đỗ Long không coi trọng, Đỗ Long hừ nhẹ một tiếng, đột nhiên nhảy qua bên trái, sau đó bay lên đá chân vào cổ tay tên trước mặt. Trong lúc con dao trên tay y rơi xuống đất, Đỗ Long vội nhảy tới trước mặt y, nắm áo y đẩy ngã về phía những tên còn lại.

Tên kia ngã ra ngoài, đụng ngã hai tên đồng bọn. Còn sót lại tên cao to vạm vỡ và một tên móc túi khác. Đỗ Long liền hét lớn một tiếng, hai chân đá liên tiếp, con dao trong tay tên cao lớn và tên móc túi kia đều bị đá bay, hai tên đều ôm lấy cổ tay kêu đau. Đỗ Long xông lên đấm tên cao lớn kia ngã ầm xuống đất, va đổ cả một quầy sách bên cạnh.

Còn tên móc túi vẫn đứng kia vội co chân bỏ chạy, một chút nghĩa khí huynh đệ cũng không còn nữa. Ba tên móc túi nằm dưới đất giãy dụa nghĩ cách bò dậy. Đỗ Long đi tới đạp lên lưng mỗi tên một cái, bọn chúng liền nằm rạp trên đất.

Mọi người xung quanh và ông chủ tiệm sách thấy bọn móc túi bị đánh ngã đều vỗ tay hoan hô tán thưởng. Thấy Đỗ Long rút trong túi một chiếc còng tay plastic, còng tay mấy tên trên đất kia lại, lúc này bọn chúng mới bừng tỉnh ngộ nói:

- Hóa ra anh là cảnh sát mặc thường phục, chẳng trách lợi hại như vậy


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận