Cảnh Lộ Quan Đồ

- Lão Từ cậu sợ à? Lần trước Đỗ Long làm ông thiệt thòi không ít, lần này chúng ta sau lưng cũng là có người!

Liễu Truyện Tường trừng mắt nói với Từ Khuê An:

- Vả lại, chúng ta là danh chính ngôn thuận, Đỗ Long hắn phạm tội rồi, chỉ cần chúng ta tìm được bằng chứng bắt hắn về, lão Từ ông sợ trả thù cái gì.

Từ Khuê An chấn động tinh thần, hỏi:

- Đại đội trưởng, rốt cuộc là vị đại thần nào muốn xử Đỗ Long? Anh nói cho chúng tôi biết, cũng xem như cho mọi người uống viên thuốc an thần.

Liễu Truyện Tường làm ra vẻ thần bí nói:

- Là Cục trưởng cục công an thành phố Tôn Quốc Trung đích thân hạ lệnh. Nghe nói đây là ý của phó Chủ tịch thường trực... Còn nữa, khoảng thời gian trước Đỗ Long không phải vừa đánh con trai của Trưởng ban tuyên giáo sao? Tối nay vừa có mấy ký giả của nhật báo Ngọc Minh bị đánh rồi, còn bị đốt xe, cấp trên nghi ngờ là Đỗ Long làm, bảo chúng ta đi bắt người. Chỉ cần tìm được chứng cớ, tường đổ mọi người đẩy thêm, lần này Đỗ Long xong đời là cái chắc rồi.

Nghe thấy Liễu Truyện Tường nói như vậy, Từ Khuê An tinh thần phấn chấn, vung tay nói:

- Vậy chúng ta còn có gì không dám chứ? Nhanh chóng đi bắt người mau!

Chỉ chốc lát dưới sự dẫn đầu của Liễu Truyện Tường, một nhóm đại đội cảnh sát trị an như lang như hổ xông vào hộp đêm Liễu Phong. Khách đang ca hát nhảy múa thấy cảnh sát đến, nhất thời hoảng loạn lên, bảo vệ của hộp đêm vội vàng đi lên trước phát mỗi người bao thuốc. Liễu Truyện Tường lớn tiếng nói:

- Chúng tôi đang chấp hành công vụ, mọi người đừng sợ, các người ai nhìn thấy người này không?


Nhìn thấy tấm ảnh, bảo vệ theo bản năng nhìn về phái quầy bar bên cạnh, Liễu Truyện Tường cũng nhìn theo ánh mắt của họ. Chỉ thấy ba người thanh niên đang ngồi bên quầy bar, bọn họ hình như hoàn toàn không có chú ý tới sự huyên náo hỗn loạn sau lưng, vẫn đang ung dung trò chuyện.

Liễu Truyện Tường dẫn người đi về phía ba người đó, người còn lại lần lượt tránh ra, không lâu bọn họ bao vây xung quanh ba người bên cạnh quầy bar.

Lúc này ba người thanh niên đó cuối cùng cũng quay đầu lại, ngồi ở giữa chính là Đỗ Long.

Từ Khuê An và Đỗ Long là kẻ thù thấy mặt đặc biệt tức giận, y xông lên trước một bước, giơ tay vỗ vào bả vai Đỗ Long nói:

- Đỗ Long, cậu gây chuyện rồi, mời cậu theo chúng tôi về tiếp nhận điều tra.

Lúc này trong hộp đêm cuối cùng yên tĩnh lại, giọng nói của Từ Khuê An phát ra khá lớn, Đỗ Long nhè nhẹ gỡ tay của y, cười lạnh nói:

- Đây không phải là đội trưởng Từ sao? Dám hỏi tôi phạm tội gì? Đáng được các ông hưng sư động chúng chạy đến bắt tôi như vậy?

Liễu Truyện Tường hừ một tiếng, nói:

- Đỗ Long, cậu làm gì tự rõ, tôi là đại đội trưởng đại đội trị an quận Bạch Hoa. Chúng tôi theo lệnh mời cậu về tiếp nhận điều tra. Nếu cậu không phối hợp, chúng tôi đành không khách sáo với cậu.

Đỗ Long lay lay ly coc-tai trong tay, lạnh lùng nói:


- Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi của tôi, tôi có quyền không phối hợp. Nếu như các ông cho rằng tôi có tội, thì mang lệnh bắt đến, nếu không thì miễn bàn!

Liễu Truyện Tường biết Đỗ Long không dễ dàng đối phó như vậy, do đó y sớm nghĩ ra lý do thoái thác. Y thấy Đỗ Long nói như vậy, lập tức lớn tiếng nói:

- Đỗ Long, cậu đừng quên mình cũng là cảnh sát! Cậu có nghĩa vụ bất cứ lúc nào cũng chờ đợi tổ chức điều động. Cậu nói lời như vậy là loại vô tổ chức vô kỷ luật điển hình.

Đỗ Long cười nói:

- Chỉ dựa vào ông cũng có thể đại diện cho tổ chức? Đừng đùa nữa, có thời gian chi bằng đi tìm cấp trên của ông, bảo ông ta viết lệnh bắt người đến...

Xung quanh vang lên một trận cười lớn, sắc mặt của Liễu Truyện Tường bắt đầu có chút thay đổi, Đỗ Long tiếp tục nói:

- Chính vì tôi là cảnh sát, cho nên tôi biết có những lời nói là không thể nói bậy. Các ông vừa đến thì nói tôi phạm tội, không biết các ông có chứng cớ gì có thể chứng minh tôi có tội? Không có chứng cớ nói bậy sẽ xảy ra chuyện. Chẳng lẽ các ông lúc đi học thầy giáo không dạy qua các ông điều đó ư. Đương nhiên, có lẽ với tuổi tác của các ông, các ông hoàn toàn không phải là tốt nghiệp cảnh sát đàng hoàng…

Liễu Truyện Tường thật sự không phải là tốt nghiệp trường cảnh sát chính quy, y có thể vào đội cảnh sát, hơn nữa còn làm đại đội trưởng, hơn phân nửa phải nhờ vào phúc của người ba quá cố. Nhưng từ sau khi ba y qua đời, cái chức đại đội trưởng này không có chuyển đổi nữa. Hôm nay sau khi Tôn Quốc Trung ám chỉ chuyện cơ hội thăng tiến cho y, Liễu Truyện Tường không có cơ hội suy nghĩ gì, trực tiếp dẫn người đến. Nghe thấy lời nói châm chọc của Đỗ Long, Liễu Truyện Tường vẫn cảm thấy nhục nhã vô cùng.

Liễu Truyện Tường đỏ mặt lên, y nghiến răng nghiến lợi nói:

- Đỗ Long, cậu quá ngông cuồng rồi.


Đỗ Long cười hỏi người bên cạnh:

- Tôi ngông cuồng sao? Tôi vẫn chưa say mà, sao có thể giống như chó điên phát cuồng cắn bậy, câu nào của tôi nói là sai? Xin đại đội trưởng chỉ cho, tôi bảo đảm biết sai thì sửa!

- Đúng vậy, không có chứng cớ dựa vào cái gì muốn người ta theo các ông đi về điều tra? Nếu là các ông chơi trò bịt mắt bắt dê, gấp tiền giấy thì thế nào?

Bên cạnh có người lớn tiếng nói, sau đó rất nhiều người bắt đầu phụ họa theo.

Liễu Truyện Tường thấy tình hình nằm ngoài khả năng mình khống chế, không mạnh mẽ xem ra không có cách dẫn Đỗ Long đi. Nghĩ tới lời hứa của Tôn Quốc Trung, y trong lòng mạnh mẽ hơn, bực bội hừ một tiếng, quát:

- Đỗ Long, cậu từ chối không hợp tác còn giảo hoạt cãi chày cãi cối, mê hoặc lòng người, xem ra không cương thì không có cách mời cậu đi. Từ Khuê An, còng tay cậu ta lại!

Từ Khuê An lại lần nữa nhìn thấy ánh mắt khinh miệt tất cả đó trên mặt của Đỗ Long. Đây là uy của kẻ ngồi ở trên cao nhìn xuống dưới, là sự thương hại của kẻ thắng lợi nắm trong tay tất cả đối với người thất bại. Từ Khuê An nếm qua một lần thua thiệt bắt đầu trở nên do dự. Liễu Truyện Tường thấy thế đích thân đi lên móc ra cái còng còng tay phạm nhân quan trọng, rồi định còng tay Đỗ Long lại.

Đỗ Long không có phản kháng, hắn giơ hai tay lên đặc biệt phối hợp để cho Liễu Truyện Tường còng lại. Chỉ là lúc Liễu Truyện Tường còng hắn, Đỗ Long cười lạnh nói:

- Đại đội trưởng, thứ đồ này còng lên rồi muốn tháo xuống thì rất khó. Dùng không được bao lâu, tôi muốn ông phải quỳ xuống cầu xin tôi cho ông mở nó ra.

Liễu Truyện Tường tựa hồ bị Đỗ Long chọc tức muốn ngất, y hừ lạnh một tiếng, nói:

- Vậy chúng ta hãy chờ xem.

Liễu Truyện Tường kéo Đỗ Long đi, đẩy ra ngoài. Đỗ Long quay đầu nói với Hạ Hồng Quân và Thẩm Băng Thanh:


- Tôi không thể uống rượu cùng các cậu rồi, lúc tính tiền cứ tính cho tôi, hôm khác lại mời các cậu uống thật thoải mái.

- Đi đi, mai lại uống.

Hạ Hồng Quân nâng ly cười với Đỗ Long, trong mắt của Thẩm Băng Thanh lại lóe ra đóm lửa tức giận. Nếu không phải Hạ Hồng Quân giữ lấy y, nói không chừng y nhào lên đánh bọn Liễu Truyện Tường một trận nhừ tử rồi.

- Yên tâm, tôi chưa từng thấy qua thằng nhóc Đỗ thật sự thiệt thòi. Thằng nhóc này tinh ranh lắm.

Hạ Hồng Quân nói.

Thẩm Băng Thanh nói:

- Lần này chỉ sợ hắn phải chịu khổ, có lẽ tôi phải đi theo, để bọn họ không dám xuống tay lung tung với Đỗ Long.

Hạ Hồng Quân nói:

- Quan tâm chính là loạn, các cậu là một đám người đánh, nếu cùng xuất hiện trước mặt người đang bị đánh, khó bảo đảm sẽ không gợi lên hồi ức không tốt của người ta.

Dưới sự chăm chú nhìn theo của hai người, đám người đội trị an Liễu Truyện Tường áp giải Đỗ Long ra khỏi hộp đêm. Người vây xem trên đường đều tránh ra nhường đường, đèn flash không ngừng chớp chớp. Đầu năm nay di động đều có thể chụp hình quay phim, bên cạnh xảy ra chuyện này, mọi người tất nhiên phải nắm bắt chụp sau đó đăng lên blog, youtu, không chừng rất nhanh sẽ nổi tiếng.

Lúc bọn Liễu Truyện Tường tới trước cửa hộp đêm, một bóng người đứng ở giữa đường, ngăn cản đường đi của bọn Liễu Truyện Tường. Người đó hai tay chắp sau lưng, ngửa mặt nhìn lên trời, một luồng khí thế không giận mà uy chợt đè áp tới làm bọ Liễu Truyện Tường đột ngột dừng bước, nín thở. Sau khi Từ Khuê An thấy bóng dáng quen thuộc đó không khỏi bật thốt kêu lên:

- Trưởng… Trưởng phòng Uẩn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận