Hành động vô cùng thân thiết của Đỗ Long khiến tâm tình Bạch Nhạc Tiên kích động. Cô “ừ” một tiếng, cầm tay Đỗ Long đưa lên mặt xoa xoa, nghẹn ngào nói:
- Anh lúc nào cũng quật cường như vậy, Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy, Cục trưởng công an rất nghiêm sao? Vì sao anh không cho em về nói với ba em? Chỉ cần em mở miệng, bọn họ sớm đã bị song quy. (hành vi kỷ kuật trong nội bộ đảng, có hiệu lực luật pháp. Song quy khác với bắt giam ở chỗ, nó là hành vi kỷ luật của nội bộ đảng, còn bắt giam là hành vi luật pháp của hệ thống tư pháp)
Đỗ Long cười nói:
- Cái lời trẻ con này không có chứng cớ, thì dựa vào đâu mà song quy người ta? Đợi đến lúc có chứng cứ, em dù không muốn kinh động tới ba, nhưng anh cũng không muốn bỏ qua con đường quanh minh đến thẳng thành Rome, em vội gì?
Ngay lúc hai người chân thành dịu dàng nói chuyện, một bóng người đột nhiên hiện ra trước cửa sổ ở ngoài phòng bệnh. Cô ta vừa hay nhìn thấy hình ảnh Đỗ Long khẽ vuốt khuôn mặt Bạch Nhạc Tiên, nét u ám trên khuôn mặt cô ta nhanh chóng trắng bệch. Đỗ Long dường như cảm thấy được ánh mắt của người ấy, liền quay đầu hướng ra cửa sổ nhìn. Chỉ thấy Kỷ Quân San rưng rưng nhìn hắn, bốn mắt vừa giao nhau, Kỷ Quân San xoay người chạy...
- Quân San...
Đỗ Long hô lên một tiếng, vội vàng muốn xuống giường ngăn Kỷ Quân San lại, nhưng ngực hắn tự dưng nhói một cái, thân thể run lên rồi khuỵu xuống.
Bạch Nhạc Tiên cũng chỉ nhìn thấy Kỷ Quân San chạy đi, cô vội vàng ngăn Đỗ Long lại, nói:
- Yên tâm, em sẽ tìm cô ấy quay lại, giải thích cho cô ấy rõ.
Bạch Nhạc Tiên nhanh chóng bước ra ngoài, đầu Đỗ Long loạn lên, dường như thoáng chốc không nghĩ được gì. Lát sau, cửa mở ra, Kỷ Quân San cúi đầu bị Bạch Nhạc Tiên đẩy vào, tiện thể còn đem túi trái cây và đồ tẩm bổ mang vào.
- Hiểu lầm đã được giải thích rồi, hai người từ từ nói chuyện, tôi đi trước...
Bạch Nhạc Tiên cười hì hì nói, sau đó trong nháy mắt quay đầu đi. Đỗ Long nhìn theo, khuôn mặt Bạch Nhạc Tiên thoáng chút cô đơn...
Kỷ Quân San trầm mặc hồi lâu mới nhẹ nhàng nói:
- Bị thương vì sao không nói cho em? Vì sao không vào bệnh viện Nhân dân?
Đỗ Long khổ sở cười nói:
- Anh không muốn làm cho em lo lắng, mấy người họ đem anh tới đây cho gần, rồi ở đây luôn.
Kỷ Quân San nước mắt từng giọt từng giọt đua nhau chảy xuống, cô nắm tay Đỗ Long, nức nở nói:
- Anh làm sao mà bị thương suốt thế, lần này cắt đến tì tạng, lần sau...
- Nói năng không kiêng kỵ gì hết..
Đỗ Long vội vàng ngắt lời Kỷ Quân San, thấp giọng an ủi:
- Không cắt đâu, bản ghi chép giải phẫu là giả đấy. Việc này là để qua mắt những kẻ muốn hại anh, anh không nghiêm trọng như trí tưởng tượng của em đâu, yên tâm đi.
Kỷ Quân San vén quần áo của Đỗ Long ra, nhìn rồi mới tin lời hắn nói... Tuy nhiên, đau lòng giảm xuống, ghen tuông lại trỗi dậy, cô nước mắt ngắn dài trách cứ Đỗ Long bệnh nặng chưa lành còn cùng mỹ nữ động tay động chân. Đỗ Long bảo rằng hắn và Bạch Nhạc Tiên chỉ là quan hệ bạn bè, Bạch Nhạc Tiên chỉ là một người bạn. Lời này của Đỗ Long và lời giải thích của Bạch Nhạc Tiên giống nhau, nên Kỷ Quân San tin hay không cũng khó nói, ít nhất cô cũng không lập tức phất áo rời đi.
- Vậy... chúng ta có định giảng hòa không?
Đỗ Long cẩn thận tìm một cơ hội, hỏi.
Đang lúc gọt trái táo, Kỷ Quân San sa sầm mặt, nói:
- Không có!
- Vậy em...
Đỗ Long tiếp tục thăm dò, Kỷ Quân San ngắt lời, nói:
- Em ở đây là đãi ngộ tù binh.
Đỗ Long cười khổ nói:
- Suốt đời này anh là tù binh của em...
Kỷ Quân San bĩu môi, không nói gì mà nhét vào miệng Đỗ Long một miếng táo lớn. Tuy rằng thái độ của cô còn có chút khó chịu, nhưng ít nhất cô đã cùng Đỗ Long trò chuyện, không còn là không nghe điện thoại, tin nhắn không hồi âm nữa rồi. Hơn nữa Đỗ Long còn nói là do mình tâm tình không tốt nên mới đi uống rượu, sau đó mới bị hãm hại, Kỷ Quân San rõ ràng đã có chút xiêu lòng.
Kỷ Quân San ngồi ước chừng một giờ mới đi, điều này đối với Đỗ Long mà nói là niềm vui bất ngờ.
Sau khi Kỷ Quân San đi không bao lâu, bố Đỗ Long dẫn theo mẹ hắn mang hai túi lớn vào phòng bệnh.
Thi Vân Cẩm nhìn những vết thương trên người con trai, đau lòng không ngừng rơi lệ. Sau đó mắng té tát người lòng dạ hiểm độc đã dùng hình với Đỗ Long, mãi đến lúc y tá lại nhắc nhở xin nhỏ giọng để tránh ầm ĩ đến người bệnh khác, bà mới nhẹ giọng lại chút. Sau đó bà lại muốn thay mặt Đỗ Long đến Ủy ban nhân dân thành phố đòi lại công bằng...
Tấm lòng người mẹ đau như cắt vì con có thể lý giải. Tuy nhiên hai cha con thân là cảnh sát không thể để bà đến làm náo động cửa thị chính yên tĩnh, như thế là sai lầm...
Khuyên can mãi, Thi Vân Cẩm mới từ bỏ việc đi tìm lãnh đạo bày tỏ quan điểm. Sau đó bà liền cho Đỗ Long ăn uống, rồi bảo chồng đưa bà về nhà, bà muốn làm mấy món bồi bổ cho Đỗ Long. Bà luôn mồm luôn miệng, đến nỗi Đỗ Khang phải nói thẳng, bà đã đến lúc tiền mãn kinh rồi... Đỗ Long lại thấy trong lòng ấm áp dễ chịu, lâu rồi không nghe mẹ lải nhải...
Đỗ Khang cùng vợ con ăn xong bữa trưa liền đi, Thi Vân Cẩm thẳng thắn mắng ông không có lương tâm. Con trai đang đau yếu như vậy, ông cũng không nói chuyện nhiều vào, Đỗ Long đã thay cha nói đỡ lời mẹ:
- Ai bảo cha con chúng con là cảnh sát làm chi.
Bốn giờ rưỡi chiều, Hoàng Kiệt Hào lại tới, còn dẫn theo các thành viên trong tổ, trong phòng bệnh lại náo nhiệt hẳn lên.
Ban đêm có chút buồn tẻ. Đỗ Long nhìn thất mẹ bắt đầu gà gật, liền khuyên bà về nghỉ sớm một chút, dù sao ban đêm cũng không có việc gì. Thi Vân Cầm thấy cũng phải, sau khi dặn dò con trai nghỉ ngơi thật tốt rồi ra về. Đỗ Long chơi máy tính một lúc thì thấy Hạ Hồng Quân mang theo một người trẻ tuổi chưa từng gặp đi vào phòng bệnh.
- Nghe nói là anh bị cắt tì tạng, là chuyện gì vậy?
Hạ Hồng Quân cười ha hả hỏi han, vừa nhìn cũng biết là y có tin tức từ Thẩm Băng Thanh.
Đỗ Long trừng mắt nhìn, nói:
- Anh cười trên nỗi đau của người khác à. Mà vị này là...
Hạ Hồng Quân cười nói:
- Một chiến hữu kiêm đồng hương của tôi, là Lý Văn Quân, tôi đặc biệt dẫn đến đây cho anh gặp.
- Anh Long, anh Hồng Quân thường xuyên nói về anh, nghe nói anh có thể đốn gục cậu ta, chúng tôi đều vô cùng khâm phục anh.
Lý Văn Quân cộc lốc cười nói với Đỗ Long.
Đỗ Long theo thói quen vươn tay, sảng khoái nói:
- Lần sau dạy cho anh hai chiêu, cam đoan anh cũng có thể hạ gục cậu ấy.
Hạ Hồng Quân cười nhạo nói:
- Anh cứ khoác lác, nếu như là cuộc chiến sinh tử, hai chiêu tôi cũng có thể tiêu diệt anh rồi.
Đỗ Long chưa cùng gã tranh luận về đề tài này, và dùng sức nắm lấy tay, Lý Văn Quân cảm giác được luồng lực truyền đến từ tay hắn, gã cũng dùng sức thật mạnh mẽ đáp trả. Đỗ Long vừa chậm rãi tăng lực, vừa quan sát Lý Văn Quân, khi cảm giác được lực trên tay có chút yếu đi, Đỗ Long mới thu lực. Tựa hồ cảm thấy hài lòng về Lý Văn Quân, Đỗ Long nói với Hạ Hồng Quân:
- Không tồi.
Lý Văn Quân thấy Đỗ Long thân thể trọng thương mà còn có nguồn nội lực như thế, lập tức sinh lòng kính nể. Hạ Hồng Quân sau khi nghe Đỗ Long nói, trầm mặc một chút, rồi hỏi:
- Anh vẫn không đổi ý ư?
Đỗ Long cười nói:
- Lại không phải vận động nhiều, chuyện thú vị như vậy sao tôi lại không đi?
Hạ Hồng Quân gật đầu, nói:
- Vậy thì bắt đầu chuẩn bị đi, chỗ kia sau 9 giờ sẽ vắng người, bằng không sẽ khó coi