Cảnh Lộ Quan Đồ

Đỗ Long dưới ánh mắt khuyên bảo của Mã Quang Minh cuối cùng đã thừa nhận sự thật, hắn trở về nhà thu dọn đồ đạc, buổi tối Thẩm Băng Thanh và Hoàng Kiệt Hào vui vẻ đưa tiễn xuống đến Trường Đảng, sau đó thì bắt đầu cuộc sống Trường Đảng của hắn.

Đỗ Long là người cuối cùng đến ký túc xá này, mọi người trong khi đang giúp đỡ Đỗ Long trải giường cũng đồng thời làm quen với nhau, người cùng ký túc xá ngoại trừ Đỗ Long ra đều đến từ rất nhiều ngành béo bở, ví dụ như thuế vụ, các loại kiểm toán gì đó.

Nghe Đỗ Long nói là một cảnh sát hình sự, mọi người đều không khỏi có chút khinh miệt. Cảnh sát hình sự có thể chả là nghề béo bở gì, đương nhiên đó là đối với những ngành như thuế vụ, tuy nhiên mọi người cũng không hề lạnh nhạt với Đỗ Long, bởi vì ai cũng khó nói ngày nào đó sẽ có chỗ dùng đến mạng lưới quan hệ này. Đỗ Long gần đây nhất rất có uy danh ở giới cảnh sát, sau này có một lực lượng bạn bè ở cục cảnh sát vẫn là không tệ lắm.

Những tên nhóc con đó đều là kẻ lõi đời trong các cục, có rất nhiều câu chuyện và truyện cười chui ra từ miệng bọn họ, đương nhiên cũng không thiếu thiền ngoài miệng và miệng đầy lời chửi mắng người khác, về mặt này của Đỗ Long ngược lại cũng không thua gì bọn chúng, những câu chuyện và truyện cười kia của hắn đều đã là hạ bút thành văn, nhất là truyện cười của một số cảnh sát và bệnh viện, đó càng là kinh điển trong kinh điển.

Người học thức uyên bác ở nơi nào cũng không thiếu thính giả. Phùng Vi Ngũ nhìn thấy Đỗ Long dễ dàng trổ hết tài nghệ ở trong ký túc xá, đã trở thành trung tâm chú ý của mọi người, trong lòng không khỏi lại có chút ghen tỵ, về mặt này gã thật sự không có cách nào so sánh được.

Tuy rằng Trường Đảng mười một giờ thì sẽ tắt đèn, thế nhưng mọi người trò chuyện đến nửa đêm đều ngủ không được, bởi vì mọi người đều là lũ cú đêm. Dù sao công việc nhẹ nhàng tiền đến cũng dễ, mọi người bình thường buổi tối không lên mạng chơi điện tử thì cùng bạn bè đi ra ngoài chơi giải trí vui đùa náo nhiệt một chút, hay là đi tìm các em đến sáng sớm…

Đỗ Long cũng không tài nào ngủ được, từ lúc sau khi bị người ta tiêm một mũi thuốc trợ tim hắn phát hiện mình đã mắc phải chứng mất ngủ. Cũng may chứng mất ngủ cũng không ảnh hưởng đến tinh thần của hắn lắm. Hắn mỗi ngày chỉ cần nhắm mắt suy nghĩ một giờ sẽ có thể khôi phục lại tinh thần.

Sau khi mọi người đều đã đi ngủ, Đỗ Long đi ra khỏi phòng, đi đến sân tập thể dục trước lầu nhỏ của ký túc xá, phát hiện trên bãi tập lại có người đang tập luyện từng chiêu từng thức.

Đỗ Long ở bên cạnh nhìn một chút liền ngồi xổm ở một góc sau đó trung bình tấn, một lát sau người kia thở hồng hộc mà thu dọn đồ đạc đi đến phòng giặt quần áo và tắm. Đỗ Long không để ý đến, hắn tiếp tục đứng ở đó, cảm thụ nguyên khí của đất trời từ lỗ chân lông tiến nhập vào cơ thể hắn, một dòng nước ấm từ đan điền của hắn theo kinh mạch đi khắp cơ thể, sau khi hấp thu nguyên khí dần dần mà lớn mạnh lên.

Đỗ Long trước kia chưa bao giờ có cảm giác rõ ràng như thế này. Là ngày đó ở nhà của Hạ Hồng Quân hắn ngủ không được, khi hắn lên trên ban công tu luyện thì phát hiện ra. Khi hắn bị tra tấn bức cung vận công phản chấn, chẳng những chấn thương đến nội tạng của hắn, dường như cũng đã lật đổ những ràng buộc hạn chế công lực của hắn phát triển. Nội lực phản chấn đã giống như hồng thủy làm vỡ kinh mạch toàn thân hắn. Cho nên lúc hắn hộc máu đồng thời còn xuất huyết với hình thái đáng sợ.

Cũng may mà nội lực không hiểu ra sao được luyện ra xem cuốn Hòang Thư kia, rất nhanh đã chữa trị thân thể của hắn, rãnh nước nhỏ biến thành cống lớn, nội lực vận hành ở trong đầu cảm giác hiển nhiên khác hẳn.


Trời đã sáng, căn tin cung cấp bữa ăn sáng chỉ có bánh bao, bánh quẩy, sữa đậu nành, cháo loãng, tuy nhiên hương vị cũng không tệ lắm. Đỗ Long dùng khay đựng cơm mang về từ Trường cảnh sát đựng sữa đậu nành ngâm bánh quẩy, lại them hai cái bânh bao, ngời xổm trước lầu nhỏ nhìn người ta chơi bóng ở sân thể dục, ăn một cách rất ngon miệng, Phùng Vi Ngũ tự nhiên bu lại nói:

- Đỗ Long, tối hôm qua tôi thấy anh đi ra ngoài, sáng sớm trở về ngủ, không phải là chuồn ra ngoài hẹn hò cùng với gái đẹp chứ?

Đỗ Long hỏi ngược lại:

- Tôi ngủ không được, ra ngoài lòng vòng một chút, tối hôm qua anh ngủ như thế nào?

Phùng Vi Ngũ lắc đầu:

- Mới nửa năm không ở ký túc xa, không ngờ cảm giác có chút không quen rồi. Tối hôm qua tôi ngủ không ngon, tôi cũng muốn giống như anh đeo kính che đi đôi mắt gấu trúc của tôi.

Đỗ Long đột nhiên nhìn thấy người luyện quyền ở sân thể dục tối hôm qua, hắn tiện tay chỉ, hỏi:

- Anh nhận ra tên đó không?

Phùng Vi Ngũ nhìn thoáng qua, nói:

- Anh ta, hình như tên là Lý Bằng Huy, là một cán bộ phó phòng của Cục tài chính. Khoảng thời gian trước không biết tại sao anh ta lại dám đánh lãnh đạo, cán bộ dám đánh lãnh đạo rất hiếm có, cho nên đã từng nổi danh một thời trước đó, không ngờ anh lại chưa nghe nói qua?


Đỗ Long nói:

- Tôi mỗi ngày đều tập trung pha án, làm gì có thời gian lo chuyện vớ vẩn. Anh ta dám đánh lãnh đạo, rất có gan đó.

Phùng Vi Ngũ cười lạnh nhạt nói:

- Một tay lỗ mãng mà thôi, tuy nhiên dừng như cũng có chút hậu đài. Đánh lãnh đạo không ngờ cũng chỉ chịu xử phạt cảnh cáo, hơn nữa sau sự việc tay lãnh đạo bị đánh kia không ngờ lại còn bị bắt.

Đỗ Long cười nói:

- Đây là bản lãnh của người ta, đổi lại là anh anh có dám đánh lãnh đạo không?

Phùng Vi Ngũ lắc đầu, tuy rằng bác trai của anh ta là Phó chủ tịch thành phố, thế nhưng anh ta cũng không có lá gan đó.

Có lẽ do Đỗ Long nhìn chằm chằm Lý Bằng Huy lâu rồi, nên Lý Bằng Huy đang nhìn trái bóng rổ đột nhiên quay đầu lại, hướng về phía bên này nhìn một cái, Đỗ Long nhoẻn miệng cười với anh ta, nói:

- Anh đánh khá lắm.


Lý Bằng Huy tung tung trái bóng rổ, hỏi:

- Muốn chơi không?

Đỗ Long vỗ cái bụng no căng, cười nói:

- Buổi chiều trước khi ăn cơm có thể chơi một chút, bây giờ vừa mới ăn no không thể vận động quá mạnh.

Lý Bằng Huy không miễn cưỡng, anh ta mặc áo trở về ký túc xá. Khi đi ngang qua Đỗ Long anh ta noi:

- Tôi tên là Lý Bằng Huy, người của Cục tài chính. Tối hôm qua tôi thấy anh ngồi xuống trung bình tấn, có phải đang luyện võ? Khi nào rảnh chúng ta bàn luận một chút?

Đỗ Long cười nói:

- Tôi chỉ là luyện cho vui thôi, chơi một chút thì được, anh phải thủ hạ lưu tình đó. Tôi tên là Đỗ Long, người của trung đội cảnh sát hình sự quận Bạch Hoa, rất hân hạnh được quen biết anh.

Lý Bằng Huy kinh ngạc mà liếc Đỗ Long một cái nói:

- Anh chính là Đỗ Long? Tôi có nghe nói về anh, còn xem qua video anh đánh người, anh là cao thủ, tôi bây giờ càng có hứng thú với anh hơn rồi đấy, tối nay sẽ vui chút ở bãi tập nha.

- Được, chúng ta đánh cuộc đi, co chút tiền cược đánh sẽ khá hơn đó.

Đỗ Long cười nói:


- Người nào thua sẽ phải mời cả lớp đi khách sạn Kim Long ăn một bữa, thế nào?

Lý Bằng Huy gật đầu, nói:

- Được, anh chuẩn bị tốt tiền mặt đi.

Nhìn dáng vẻ nghênh ngang rời đi của Lý Bằng Huy, Đỗ Long cười có chút kỳ lạ. Tin tức hai người đánh cuộc nhanh chóng lan truyền. Không lâu Phùng Vi Ngũ chạy đến nói cho Đỗ Long biết có người tổ chức cá cược, Đỗ Long và Lý Bằng Huy tỷ lệ đặt cược phân biệt là 2:1 và 1:2, nhà cái khá xem trọng Đỗ Long.

- Đi thay tôi đặt một trăm ngàn cho Lý Bằng Huy thắng!

Đỗ Long hai mắt sáng lên, hắn không quan tâm đến thắng thua, ngược lại là dáng vẻ của một kẻ tham tiền.

Phùng Vi Ngũ hoảng sợ, nói:

- Người dự thi thì không thể đặt cược đâu, hơn nữa, tất cả mọi người chỉ là chơi cho vui, tiền đặt cược cũng chỉ dừng ở một trăm đồng. Anh cũng quá hiểm đi, lại muốn kiếm không một trăm ngàn. Tôi đã đặt cược cho anh một trăm đồng, anh đừng cố ý nhường!

Đỗ Long nhướn mày, hắn nói:

- Chẳng lẽ anh không nghe nói sao? Một tuần trước tôi bị người ta đánh bị thương phải nhập viện, tì tạng đều bị cắt hết. Thực lực hôm nay của tôi còn chán mới bằng lúc trước, hơi dùng sức một chút là cả ngực đều đau.

Phùng Vi Ngũ xoay người rời đi, miệng nói:

- Tôi lại đi đặt cho Lý Bằng Huy một trăm vậy, thắng được ít thua cũng mất ít…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận