Cảnh Lộ Quan Đồ

Mã Quang Minh cũng không hề tỏ vẻ tức giận khi Đỗ Long nói “ăn cháo đá bát”, ông ta vẫn mỉm cười hiền hòa, nói:

- Đỗ Long, châu tự trị Đức Hồng tuy hơi xa một chút, nhưng cậu hãy coi đây là sự quan tâm và thử thách mà tổ chức giành cho cậu, cậu mới chỉ tham gia công tác được hơn nửa năm đã được làm Trưởng đồn công an rồi, người bình thường sao may mắn thế được? Tôi cũng có ý giúp cậu nên mới tạo cơ hội này cho cậu, vì chuyện này đã tranh cãi với rất nhiều người trong thường vụ...

Mã Quang Minh xua xua tay, nói tiếp:

- Nếu cậu không thích, tôi có thể hủy bỏ quyết định này, nhưng làm như vậy có nghĩa là không chấp hành sự điều động của cấp trên, sau này muốn thăng chức cũng khó.

Đỗ Long biết mình chẳng có cách nào để chống lại được sự sắp xếp của Mã Quang Minh, hắn chỉ khẽ hừ một tiếng, nói:

- Đúng là lý do đàng hoàng tử tế, tôi phá bao nhiêu vụ án như vậy, làm giúp ông bao nhiêu việc như vậy, ông lại co chân đá tôi đến cái xó xỉnh đấy. Nguyên nhân bên trong ông không nói tôi cũng biết rõ. Chủ tịch Mã, con người ông quá đỗi hẹp hòi, vì chuyện này mà lại tự hủy tiền đồ của mình, nếu mà ở thời cổ đại, ông xứng đáng bị coi là một kẻ hôn quân.

Mã Quang Minh vẫn mỉm cười:

- Tự hủy tiền đồ? Đỗ Long, cậu quá tự cao rồi đấy, nếu vào thời cổ đại, cậu đã sớm bị lăng trì rồi. Tôi thăng chức cho cậu, đủ thấy tôi rộng lượng bao dung thế nào, chuyện như vậy bất cứ người đàn ông nào cũng không thể chấp nhận nổi.

Đã nói đến nước này, cả hai cũng không còn giấu diếm gì nhau nữa. Đỗ Long cướp người tình của Mã Quang Minh, chuyện này hắn vốn cảm thấy có chút áy náy, nhưng chiêu này của Mã Quang Minh cũng đủ thâm độc, khiến cho cảm giác áy náy của Đỗ Long cũng biến mất nhanh chóng. Bây giờ Đỗ Long đã không còn chút kính sợ Mã Quang Minh, hắn hừ lạnh một tiếng, hỏi:

- Ông biết từ khi nào vậy?

Mã Quang Minh cười lạnh:


- Lưu Dịch Dương sau khi bỏ trốn không lâu đã gửi cho tôi một bức thư, sau đó tôi cho người điều tra, cậu quả nhiên thường xuyên qua đêm ở nhà cô ta, thậm chí có lần hai người còn lái xe BMW đi suốt đêm... Không ngờ cô ta lại quấn cậu đến vậy, có lẽ cậu đủ sức khiến cô ta sung sướng?

Đỗ Long biết quan hệ giữa Mã Quang Minh và Lâm Nhã Hân chỉ giới hạn trong phạm vi phòng ngủ của cô, Lâm Nhã Hân chưa từng đi cùng Mã Quang Minh ra ngoài, căn phòng bí mật đó Mã Quang Minh cũng chưa từng có tư cách bước vào.

Đỗ Long cười lạnh, nói:

- Chủ tịch Mã quả nhiên không hổ là lãnh đạo một thành phố, nhịn nhục giỏi như vậy, chuyện như vậy mà ông cũng nhịn được đến ba tháng, khâm phục, khâm phục...

Thấy Đỗ Long nắm tay lại, tiến lên mấy bước, Mã Quang Minh khẽ biến sắc, nói:

- Cậu định làm gì? Đây là phòng làm việc của Chủ tịch thành phố, cậu đừng có làm càn, chiêu trò cậu dùng với Lâm Diễm và Đổng Kỳ Cương không có tác dụng với tôi đâu!

Đỗ Long ấn hai tay xuống mặt bàn làm việc của Mã Quang Minh, khẽ chồm về phía trước, nhìn Mã Quang Minh cười lạnh:

- Chủ tịch Mã làm quan thanh liên, trừ chuyện nam nữ có chút vấn đề ra, những thứ khác có thể coi như tấm gương mẫu mực, tôi sao dám làm gì Chủ tịch Mã. Càng huống hồ trong phòng làm việc này còn có camera...

Mã Quang Minh lập tức lấy lại vẻ tươi cười, nói:

- Hà hà, cậu biết thì tốt, cậu còn gì muốn nói không? Nếu không còn thì xin mời ra ngoài, tôi còn rất nhiều việc khác.

Đỗ Long nói:

- Tôi cướp người đàn bà của ông, ông làm thế nào với tôi tôi cũng không trách ông, nhưng ông không nên kéo cả bạn tôi vào. Con gái ông lần này thi kết quả cao như vậy, Thẩm Băng Thanh đã bỏ ra bao công sức ông có biết không? Ông là đồ vong ân bội nghĩa!

Mã Quang Minh khẽ nheo mắt lại, vẻ mặt có chút ngạc nhiên:

- Thì ra cậu đã sớm biết rồi, thảo nào vừa rồi cậu không hề kinh ngạc. Cậu nói không sai, tôi cần phải cảm ơn cậu ta, nhưng... nhìn từ góc độ khác, Ngọc Đường chăm chỉ như vậy, phải chăng đã chịu quá nhiều ảnh hưởng của cậu ta? Bởi vậy điều cậu ta đi cùng cậu cũng là lẽ dĩ nhiên, có phải không nào?

Đỗ Long cười lạnh:

- Chủ tịch Mã, ông làm vậy sẽ phải nhận báo ứng, lần sau sẽ không ai cứu ông nữa đâu. Chủ tịch Mã, tôi sắp phải đi rồi, ông không bắt tay tôi, nói mấy lời đẹp đẽ tiễn tôi đi sao?

Mã Quang Minh tươi cười đứng dậy, giơ tay bắt tay Đỗ Long, lắc mạnh một cái, rồi vỗ vai hắn:


- Đỗ Long, lên đường thuận lợi nhé... Ở địa vị công tác mới phải nỗ lực, ở đâu cũng đều vì đất nước, vì nhân dân cả...

Đỗ Long nắm chặt tay Mã Quang Minh, rồi hắn bỏ chiếc kính đen xuống, nhìn chằm chằm Mã Quang Minh một lúc, giống như đang muốn nhìn thấu tâm can ông ta. Mã Quang Minh làm quan to đã lâu, đâu sợ cái nhìn của hắn, trừng mắt nhìn lại. Đỗ Long nhìn một lúc lâu rồi lại đeo kính lên, quay người bước đi, trước khi ra khỏi cửa, hắn mới quay lại nói:

- Chủ tịch Mã, ông vội vàng quá, nếu ông nhịn thêm dăm bữa nửa tháng nữa, có lẽ tôi còn có thể giúp ông giải quyết được một mối phiền phức lớn khác. Đáng tiếc... tất cả đã quá muộn rồi, cho dù ông có tin hay không, tôi rất chờ đợi ngày gặp lại ông ở châu Hồng Đức... Hẹn gặp lại, chú Mã...

Đỗ Long đã đi ra, nhưng Mã Quang Minh vẫn cảm thấy trong lòng có chút thấp thỏm không yên. Ông ta ngồi ngẫm nghĩ một lúc, nhưng vẫn không nghĩ ra gần đây mình có phiền phức gì cần Đỗ Long giúp, bởi vậy liền không thèm nghĩ đến nữa, chỉ coi đó như một lời dọa dẫm vô căn cứ mà thôi.

Đỗ Long rời khỏi phòng làm việc của Mã Quang Minh xong liền lập tức gọi điện cho vợ của Mã Quang Minh.

- Mẹ nuôi, tối nay con muốn đến chúc Tết mẹ, bây giờ xem ra không thích hợp lắm. Có lẽ sau này con không còn cơ hội đến nữa...

Đỗ Long ra vẻ uất ức nói với Tân Mỹ Linh.

Tân Mỹ Linh hỏi:

- Đỗ Long, con bị uất ức gì thế? Nói cho mẹ nghe, mẹ sẽ giúp con.

Đỗ Long nói:

- Con khiến cho chú Mã không vui, chú ấy điều con đến một xó xỉnh ở châu Đức Hồng, sau này cả năm cũng khó mà quay về được một chuyến...

Tân Mỹ Linh ngạc nhiên:

- Sao ông ta có thể làm như vậy được? Không được, mẹ phải hỏi cho ra nhẽ, sao ông ta lại làm như vậy với con. Đỗ Long, con đừng vội, để mẹ nghĩ cách.


Đỗ Long cười khổ nói:

- Không còn cách nào cả, chú Mã đã quyết rồi, lệnh điều động cũng đã có rồi. Nếu con không chấp hành thì sau này sẽ phiền phức to, mẹ nuôi, mẹ có muốn biết tại sao chú Mã lại đối xử với con như vậy không? Đó là vì... chú Mã nghi ngờ con và Lâm Nhã Hân... chú ấy ghen...

Tân Mỹ Linh ngạc nhiên:

- Cái gì? Con và con hồ ly tinh Lâm Nhã Hân... sao con lại hồ đồ như vậy... Chắc chắn là con hồ ly tinh đấy đã mê hoặc con rồi, có đúng không? Hừ, đàn ông các người đúng là không chịu được mê hoặc...

Đỗ Long nói:

- Mẹ nuôi, con xin lỗi, vốn dĩ con định đưa cô ấy đến, gọi mẹ một câu mẹ nuôi...

- Cái gì?

Tân Mỹ Linh dở khóc dở cười, nhưng nghĩ lại cũng thấy khoan khoái, con trai nuôi cướp người tình của chồng mình, con hồ ly tinh đó sau này phải gọi mình là mẹ nuôi... hình như cũng hay ra trò!

Nghĩ vậy, Tân Mỹ Linh liền nói:

- Đỗ Long, hôm nay mới là mùng 4, bố nuôi con không về nhà đâu. Tối con dẫn con hồ ly tinh đó đến đây, mẹ nuôi sẽ làm cơm cho con ăn. Chuyện công việc chúng ta sẽ từ từ nghĩ cách, lão già đáng chết đó không ưa con thì mẹ nuôi sẽ nghĩ cách khác cho con, con có năng lực như vậy, cho dù có bị điều đi thì muốn điều trở lại cũng không khó. Con cứ yên tâm, tối nay nhớ đưa con hồ ly tinh đó đến đây, mẹ nuôi sẽ không ức hiếp cô ta đâu, chỉ muốn nghe cô ta gọi mấy câu mẹ nuôi thôi...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận