Cảnh Lộ Quan Đồ

- A…

Ngụy Khắc Hùng bị hai cây côn gỗ cứng của đồng bọn đánh lên trên lưng, y kêu lên một tiếng kêu thảm thiết,thân thể trên không trung đang giãy giũa bỗng nhiên cứng đờ.

Những người xung quanh đều ngây ra, đặc biệt là hai tên đánh Ngụy Khắc Hùng kia, bọn họ cầm cây côn mà đều quên phải tiếp tục tấn công. Đỗ Long ném Ngụy Khắc Hùng về phía hai người kia, hai người không kịp tránh liền bị Ngụy Khắc Hùng đè bẹp đến nỗi lăn lông lốc. Đỗ Long nhanh bước xông lên, động tác vô cùng nhanh nhẹn đạp lên lưng hai người kia, đồng thời trèo lên lưng còng tay hai người lên. Cuối cùng mới đến lượt Ngụy Khắc Hùng, bởi y nhất thời vẫn đau chưa thể phục hồi được.

Trong chớp mắt, ba người vốn nổi tiếng là dũng mãnh trong thôn đều phải bó tay chịu trói, những người bên cạnh lại một lần nữa kinh ngạc tới mức trợn mắt há mồm.

Đỗ Long chân đạp lên Ngụy Khắc Hùng, uy phong lẫm liệt liếc nhìn những người xung quanh. Những người bị hắn đánh ngã trên đất hiện giờ không thể bò dậy, một cảm giác khó lời nào tả được lập tức dấy lên trong lồng ngực mọi người. Không ai dám tiếp tục lỗ mãng ra tay với Đỗ Long.

Đỗ Long uy hiếp quát lớn:

- Ngụy Khắc Hùng bị tình nghi lừa bán phụ nữ, giam giữ phi pháp, ngược đãi, cưỡng hiếp, đánh cảnh sát, hiện đã bị bắt; hai người bọn họ cũng vì đánh cảnh sát mà bị bắt giữ, còn người nào muốn ăn cơm tù thì qua đây!

Trong đám người có người không cam lòng vặn vẹo lưng eo, ánh mắt Đỗ Long sắc bén nhìn hầm hầm về phía y. Tay người kia không khỏi run lên, sau đó liền bị đồng bọn giữ lại, đồng bọn của y thấp giọng nói:

- Đừng hành động thiếu suy nghĩ, chỗ này là ở trong xã!

Đỗ Long thấy không có ai dám xông lên nữa liền lôi bọn ba người Ngụy Khắc Hùng dậy, nhét vào xe cảnh sát, ra hiệu cho tài xế lái xe đi theo mình, còn hắn thì ưỡn ngực hiên ngang bước đi về phía trước.

Dưới khí thế đe dọa, ngạo mạn không chịu nổi của Đỗ Long, người dân thôn Nha Tử đang chặn đường phía trước đều ý thức được mà tránh ra, nhưng vẫn có một số kẻ không chịu tránh đường, Đỗ Long trừng mắt lạnh lùng nhìn tới. Đối phương nếu còn không chịu lui xuống, Đỗ Long liền giơ cao nắm đấm lên, trực tiếp đánh họ tới người ngã ngựa đổ. Sau khi Đỗ Long lại đánh ngã mấy tên lỗ mãng kia thì không có ai dám cản hắn nữa, biểu ngữ kia cũng bị Đỗ Long tóm lấy vò thành một cục ném vào vũng bùn, hung hăng đạp mạnh lên. Hành động mãnh liệt như vậy cảnh sát thôn Nha Tử trước đây chưa từng thấy qua, người dân xã Mãnh Tú cũng chưa từng thấy. Đang trong lúc kinh sợ, Đỗ Long và xe cảnh sát rốt cuộc cũng thoát khỏi đám người vây quanh.

Trong khi xe cảnh sát tăng tốc đi về hướng đồn Công an, có người sau lưng hô to một tiếng nói:


- Cảnh sát đánh người, lại còn bắt người, chúng ta lên Ủy ban xã tố cáo hắn !

Người dân thôn Nha Tử cùng nhau hô ứng, nhao nhao tiến về phía chính quyền xã. Có người còn nhặt cái biểu ngữ ướt sũng kia lên, đi tới Ủy ban xã tố cáo.

Trưởng phòng nhân sự Cục Công an Từ Văn Phi tức giận nói:

- Đỗ Long, cậu tại sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy? Lần này gặp phiền phức lớn rồi.

Đỗ Long lạnh lùng nói:

- Bị bọn họ ngăn cản thì không phiền phức sao? Là do bọn họ ra tay bạo lực đánh cảnh sát trước, cái này gọi là đáng bị đánh mà!

Từ Văn Phi bị Đỗ Long chặn họng, trong lòng có chút khó chịu, nghe Lý Tùng Lâm ở bên cạnh nói:

- Tôi cảm thấy lần này Đỗ Long đánh rất hay, cho thấy oai phong của cảnh sát chúng ta, lũ chó hoang đó cần phải giáo huấn tốt một chút!

Từ Văn Phi nghe thấy liền sửng sốt, anh ta không nghĩ rằng Lý Tùng Lâm lại công khai ủng hộ Đỗ Long như thế, hơn nữa những lời này về căn bản không giống như lời của một Cục trưởng Cục Công an nên nói, mà giống như là… giọng điệu của Ngụy Khắc Hùng kia.

Ba người bọn Ngụy Khắc Hùng ngồi phía sau chiếc SUV nghe được những lời này của Cục trưởng cục Công an, trong lòng họ bắt đầu âm thầm nghi ngờ, lần này bọn họ giống như đá trúng thiết bản thật rồi.

Đỗ Long đem ba người Ngụy Khắc Hùng ném vào trong đồn công an. Lý Tùng Lâm còn chưa kịp giới thiệu Đỗ Long với đám người Phó Đồn trưởng Tông Lập Phong và chỉ đạo viên Hoàng Thế Đặc thì một người từ bên ngoài đồn công an đã hối hả chạy tới, cùng lúc đó điện thoại cũng đột ngột vang lên.


Người béo mập vừa chạy vào còn chưa thở ra hơi đã hét lên:

- Chuyện là thế nào vậy? Các ngươi ai đã đánh người? Người thôn Nha Tử đều chạy tới cửa Ủy ban xã làm loạn rồi!

Đỗ Long hiện đã là Đồn trưởng đồn Công an xã Mãnh Tú, vì thế mới mở miệng hỏi:

- Anh là…

Người béo kia sửng sốt, ánh mắt nhìn một lượt trong phòng công an, anh ta nhanh chóng tìm thấy Tông Lập Phong, ông nói:

- Đồn trưởng Tông, những vị này là…

Tông Lập Phong nói:

- Đây là Trưởng phòng Công an của chúng ta, còn đây là Đồn trưởng Đỗ mới tới… đồn trưởng Đỗ, vị này là cán bộ Ủy ban xã Tiểu Thôi. Tiểu Thôi, tôi là Phó đồn trưởng, mong anh sau này đừng gọi sai, tránh tạo ra hiểu lầm. Cậu có vấn đề gì thì hỏi Đồn trưởng Đỗ của chúng ta nhé!

Người béo mập sửng sốt, ánh mắt cuối cùng nhìn thẳng vào Đỗ Long. Đỗ Long đeo một cặp kính râm, nhìn bộ dạng vô cùng bí hiểm. Người béo mập kia dừng lại một lúc rồi mới ha ha nói:

- Đỗ… Đồn trưởng Đỗ, chào anh, cửa chính của Ủy ban xã bị người dân thôn Nha Tử bao vây rồi, bọn họ nói có cảnh sát đánh người, chuyện này là như thế nào vậy?

Đỗ Long nói:


- Bọn họ là người xấu tới cáo trạng! Đối với loại người này tuyệt đối không được nhân nhượng. Sếp Lý, tôi chuẩn bị bắt mấy tên làm gương, anh thấy thế nào?

Lý Tùng Lâm đang nghe điện thoại liền bịt ống nghe lại, gật đầu nói:

- Cậu đi đi, chỉ cần có lễ có căn cứ thì không cần phải e dè điều gì cả, xã Mãnh Tú này cũng cần phải sửa trị tốt một chút!

Tiểu Thôi nghe được liền trợn mắt há mồm, chỉ thấy Đỗ Long hô lên:

- Phó đồn Tông, chỉ đạo viên Hoàng, Ủy ban xã bị đám côn đồ tấn công, mọi người mang theo trang bị chống bạo động, chúng ta phải ngăn chặn loại hành vi tội ác nghiêm trọng làm cản trở sự ổn định hài hòa này. Nếu cần thiết có thể vận dụng toàn bộ vũ lực, bắt đầu hành động đi!

Đỗ Long oai phong lẫm liệt nói lời động viên trước khi chiến đấu, song một số cảnh sát trong đồn lại không hề phối hợp. Tông Lập Phong cau mày không hề hành động, Hoàng Thế Đặc nhíu mày nói:

- Đồn trưởng Đỗ, tôi cảm thấy chúng ta nên nghĩ cách hướng dẫn, chỉ đạo những người không rõ chân tướng này, mà không nên dùng biện pháp bạo lực này….

- Chính là vì có loại người chỉ biết nhút nhát núp trong nhà vệ sinh để ngửi phân như anh nên xã Mãnh Tú mới bị những tên lưu manh này làm huyên náo tới mức ngột ngạt, tôi không cần loại người như thế này, cút về nhà cho con bú sữa đi!

Lời lẽ mắng chửi của Đỗ Long không hề khách khí khiến sắc mặt chỉ đạo viên Hoàng tái mét. Tuy nhiên tên này thật sự không ra sao, bị chửi như máu chó đổ vào đầu mà vẫn cứ trơ ra.

Lý Tùng Lâm nghe được thầm thấy thoải mái, tuy vậy biểu hiện trên mặt vẫn phải trầm xuống nói:

- Đỗ Long, mọi người đều là đồng nghiệp, là chiến hữu cùng một chiến hào, tại sao cậu có thể nói những lời như vậy chứ?

Đỗ Long không thể không giữ thể diện cho Lý Tùng Lâm, hắn nói:

- Cục trưởng Lý nói rất đúng, nhưng tôi không quen nhìn những người không có khí phách, người chết mặt hướng lên trời, rơi mất đầu cũng chỉ coi là bát sứt, người mà sợ này sợ nọ thì chẳng làm được bất cứ chuyện gì hết.


Lý Tùng Lâm xua tay nói:

- Hiện tại người dân đang nổi lọan tấn công Ủy ban xã, trước hết cậu nên khẩn trương đi đi, nhớ kỹ phải có lý lẽ, chứng cứ, lễ nghĩa, nhưng nếu tiên lễ hậu binh mà gặp phải những kẻ ngoan cố thì sẽ không dùng được, vì thế cậu phải bắt mấy tên làm gương trước!

- Vâng !

Đỗ Long chào kiểu quân đội với Lý Tùng Lâm, sau đó ánh mắt nhìn về phía đám người đang đợi kia, nói:

- Các anh có thể lựa chọn đi hay không đi, người nào đi thi cầm theo trang bị, người nào không đi thì có thể bắt đầu suy nghĩ về việc viết đơn từ chức rồi đó!

Có sự ủng hộ của Cục trưởng, lời của Đỗ Long có hiệu quả vô cùng lớn. Tuy Lý Tùng Lâm không có ý như vậy, nhưng dùng Tông Lập Phong làm kẻ cầm đầu vẫn là lựa chọn thỏa hiệp. Tông Lập Phong mở kho trang bị, lấy tấm chắn phòng chống bạo động, roi điện, mũ bảo hiểm, sau đó mọi người ai nấy bắt đầu tự trang bị cho mình.

Trang bị của đồn Công an xã Mãnh Tú khá đầy đủ, đáng tiếc là những trang thiết bị này dường như chưa từng được sử dụng lần nào. Sau khi mọi người đã trang bị đầy đủ, Đỗ Long nói với Lý Tùng Lâm:

- Cục trưởng, tôi còn cần mượn xe và lái xe của ngài để sử dụng.

Lý Tùng Lâm hiểu ý nói:

- Lấy mà dùng đi, nhớ là đừng làm xước sơn xe.

Đỗ Long gật đầu, vung tay lên nói:

- Mọi người đi theo tôi!

Nói xong, hắn liền làm đầu tầu gương mẫu vọt ra khỏi đồn công an.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận