Một buổi cơm xoàng cũng ăn mất hai tiếng. Sau khi bốn người Thạch Húc Minh đi rồi thì mục tiêu của bọn người Chung Lâm Hoa chuyển thành Lý Tùng Lâm, kết quả Lý Tùng Lâm được Đỗ Long dìu lên xe.
- Đồn trưởng Đỗ, buổi tối chúng ta lại tiếp tục.
Chung Lâm Hoa vỗ bả vai Đỗ Long cười nói
Đỗ Long nói:
- Bí thư Chung, hôm nay tôi thật sự uống nhiều quá rồi, với lại tối nay còn phải tiếp đãi người bên công an nữa. Nếu ngài rãnh thì tối mai tôi mời.
Chung Lâm Hoa cười nói:
- Được, cứ như vậy nhé. Cậu bận thì cứ đi, tối mai gặp.
Đỗ Long cũng lên xe, sau đó chiếc xe SUV màu đen chạy hướng về đồn công an.
- Đỗ Long.
Lý Tùng Lâm đang dựa vào ghế thì đột nhiên mở mắt nói với Đỗ Long:
- Cậu về thì tìm lúc nào đó thả bọn người Ngụy Khắc Hùng ra đi, tội của thằng đó rất nghiêm trọng nhưng xử lý thì phiền toái lắm. Bởi vì nó chỉ mua vợ chứ không phải lừa gạt bán người, nếu thật sự đưa ra thành phố Thụy Bảo, viện kiểm sát cũng sẽ không khởi tố vụ này. Những vụ thế này thì nhiều địa phương vẫn rất khó giải quyết, không chỉ ở địa phương mình đâu.
Đỗ Long biết rằng những điều Lý Tùng Lâm nói là sự thật. Về mặt pháp luật chỉ có một tội là mua bán phụ nữ trẻ em nhưng lại không nói rõ là điều phạt như thế nào, cho nên đến nay vẫn khó trị tận gốc hành vi mua bán phụ nữ trẻ em, đây cũng là tình hình chung của cả nước.
- Cục trưởng Lý, tôi hiểu, tuy không bắt được chúng nhưng cũng phải giam chúng một thời gian rồi hẵng nói.
Đỗ Long hỏi:
- Cục trưởng Lý, ba tên dùng súng phi pháp thì xử lý như thế nào?
Lý Tùng Lâm nói:
- Theo thông lệ trước đây thì nộp phạt năm trăm tệ sau đó thì thả ra. Xã Mãnh Tú thì có ai lại giấu súng trong nhà chứ, mấy lần kiểm tra đột xuất cũng chẳng thu được kết quả là bao. Nếu lấy người thân ra ép buộc, làm không tốt có thể còn gây ra họa lớn.
Đỗ Long cau mày nói:
- Như thế chẳng phải là công sức đổ sông đổ biển rồi sao? Mọi người ở xã Mãnh Tú đều sẽ chê cười tôi.
Lý Tùng Lâm nói:
- Cũng không còn cách nào khác, tất cả cũng chỉ vì ổn định xã hội thôi…
Đỗ Long suy nghĩ một chút, nói:
- Được, tôi có thể thả người, tất cả vì một xã hội ổn định. Nhưng tôi không thể thả ngay lập tức, ít nhất phải giam chúng vài ngày.
Lý Tùng Lâm nói:
- Ba tên mang súng tôi sẽ mang về thành phố Thụy Bảo giam mười lăm ngày. Về phần cháu họ của Chủ tịch Ngụy thì mau thả ra, nhiều nhất… không nên quá ba ngày.
Đỗ Long yên lặng gật đầu, Lý Tùng Lâm biết trong lòng của hắn không thoải mái, vỗ bả vai hắn nói:
- Đỗ Long, còn nhiều thời gian, không nên so đo được mất lúc này, thép có tốt thì đao mới sắc, cậu hiểu rõ chưa?
Đỗ Long lại gật đầu một cái, một lát sau, hắn đột nhiên hỏi:
- Cục trưởng Lý, nếu tôi bắt được kẻ hại Đồn trưởng Cao thì cũng sẽ không dễ dàng mà thả thế này đúng không?
Lý Tùng Lâm nói:
- Nếu có chứng cứ chính xác thì hung thủ nhất định bị tử hình, điểm này cậu yên tâm!
Đỗ Long gật đầu mạnh một cái, nói:
- Được, vậy tôi sẽ đi xử chúng nó!
Lý Tùng Lâm đã điều tra lý lịch của Đỗ Long, y biết hắn rất có bản lĩnh phá án và cũng rất hy vọng ở hắn. Tuy nhiên, y vẫn rất lo lắng nói:
- Đỗ Long, chỉ cần cậu bắt tay vào điều tra vụ án này cậu nhất định sẽ thành cái gai trong mắt kẻ khác. Cậu nhất định phải chú ý an toàn, điều này mới là quan trọng nhất!
Đỗ Long cười nói:
- Tôi muốn chúng đánh lén tôi lâu rồi, nhưng…Cục trưởng Lý, nếu tôi không cẩn thận lúc đánh trả xử luôn vài tên thì đến lúc đó sẽ như thế nào?
Lý Tùng Lâm nói:
- Đương nhiên là phòng thủ chính đáng, đương nhiên có thể không đánh người thì cố đừng đánh, dù sao bắt sống càng có sức thuyết phục.
Xe dừng ở trước cửa đồn công an, Đỗ Long trả lời một tiếng rồi mới xuống xe. Sau khi vào đồn công an, hắn lập tức sai người bắt ba tên mang theo súng phi pháp đưa lên xe cảnh sát. Ba tên đó cũng phải nộp súng làm tang vật giao cho Lý Tùng Lâm.
Lý Tùng Lâm lúc rời đi vẫy tay nói với Đỗ Long:
- Đỗ Long, nhớ những lời tôi nói, lùi một bước trời cao đất rộng!
Đỗ Long chào đáp lễ Lý Tùng Lâm, xe cũng từ từ rời khỏi, Tông Lập Phong đứng bên cạnh Đỗ Long nhìn xe rời khỏi rồi nói:
- Đồn trưởng Đỗ, mấy cái đó sao không để cục trưởng mang đi? Đồn công an chúng ta nhỏ như thế làm sao chứa nổi mấy vị lớn này.
Đỗ Long kêu lên một tiếng trầm đục, xoay người tiến vào đồn công an, quát:
- Đóng cửa, mọi người cùng nhau đến phòng học họp!
Đây là cuộc họp đầu tiên khi Đỗ Long nhậm chức, cũng là lần đầu tiên trong đời đứng ra mở một cuộc họp. Tham dự tổng cộng có sáu người, ngoài Đỗ Long ra còn có chỉ đạo viên Hoàng Thế Thù và Tông Lập Phong, Triệu Huy. Thực tế đồn công an xã Mãnh Tú có mười hai người, trong đó Thẩm Băng Thanh chưa đến, hai người được cử đi ổn định tiểu tổ, còn có ba người khác đang trực đêm hoặc đang nghỉ phép nên không tham gia cuộc họp.
Trong mười hai nhân viên cảnh sát, trừ công an hộ tịch kiêm nhân viên tiếp tân Triệu Huy và chỉ đạo viên Hoàng chỉ biết động mồm mép không biết làm việc thì còn đúng mười người. Trong mười người này có người thì năng lực kém, có người thì như Tông Lập Phong dù ngoài sáng hay trong tối cũng không nghe lời. Có thể nói đồn công an xã Mãnh Tú hiện giờ chính là năm bè bảy mảng, nhiệm vụ quan trọng của Đỗ Long chính là phải đem năm bè bảy mảng này thống nhất lại thành một tập thể.
Mọi người ai tâm trạng nấy đến phòng học ngồi họp, gần đến giờ thì họ xếp bàn học lại thành bàn hội nghị để ngồi họp. Đỗ Long ngồi ở vị trí đầu, hắn ngước nhìn thần sắc năm người rồi nói:
- Bây giờ trước tiên chúng ta điểm danh, tôi không biết hết mọi người… Trước tiên là chỉ đạo viên Hoàng Thế Thù…
Hoàng Thế Thù hô lên một tiếng xem như là trả lời. Đồn công an ở nơi thế này khá đặc thù, chỉ đạo viên chẳng có bao nhiêu quyền huống chi là Đỗ Long được cục trưởng đích thân dẫn đến. Hoàng Thế Thù tuy hận Đỗ Long thấu xương nhưng lại không dám biểu hiện ra bên ngoài.
- Tông Lập Phong... Triệu Huy... Lã Á Vĩ... Ngô Thăng Hạo... Tần Tuấn... Đơn Đan Thanh... Phạm Cát Căn... Đới Khai Hâm... Thạch Siêu Vũ...
Đỗ Long rất nhanh đã điểm danh xong. Lã Á Vĩ, Tần Tuấn, Phạm Cát Căn đều là những công an trẻ nhưng so với Đỗ Long thì không trẻ bằng. Trải qua hơn hai tiếng trầm lắng, những chấn động Đỗ Long mang đến cho họ đã giảm rất nhiều. Họ bắt đầu lưu ý đến tuổi của Đỗ Long, bắt đầu hoài nghi năng lực của hắn. Làm cảnh sát chỉ biết đánh nhau cũng không đủ.
- Tôi mới đến, xin mọi người sau này chiếu cố nhiều hơn. Tôi chưa quen thuộc xã Mãnh Tú, cũng chưa biết thành tích và năng lực của mọi người. Bây giờ xin mời phó đồn trưởng Tông tự giới thiệu một chút… Phó đồn trưởng Tông, cậu lên đây nói đi.
Tông Lập Phong ho khan một tiếng, nói:
- Đồn trưởng Đỗ bảo tôi nói, tôi sẽ nói đơn giản một chút. Đồn công an xã Mãnh Tú tổng cộng có mười hai người, những nơi cần quản lý có đến vài chục kilomet vuông, chín thôn tự nhiên…
Những chuyện Tông Lập Phong nói cũng giống như những gì Đỗ Long biết, y không hề phóng đại cũng không hề che dấu vấn đề. Tình hình xã Minh Tú rất phức tạp mà công an thì năng lực có hạn, cơ hồ như một cảnh sát phụ trách một thôn. Từ khi Cao Thụy và một cảnh sát tuần tra bị ám sát thì công việc hằng ngày ở đồn công an gần như bị tê liệt. Chiếc xe cản sát duy nhất cũng bị hung thủ đẩy xuống sườn núi phá hư hết, đến nay vẫn chưa sửa xong.
Lúc đầu, Đỗ Long nói chuyện cùng với vị Đồn trưởng nào đó của đồn công an ở ngoại ô thành phố Ngọc Minh cũng cảm thấy công tác ở đồn công an rất phức tạp. Hôm nay hắn mới phát hiện thì ra vị Đồn trưởng công an kia thoải mái như thế, bởi vì những việc hắn cần phải lo thì nhiều lại càng nhiều…