Cảnh Lộ Quan Đồ

Xung quanh rất nhanh có một đám người vây lại xem náo nhiệt. Đội cảnh sát trị an thổi còi chen vào đám người quát:

-Sao lại thế này? Vì sao các ngươi đánh nhau ở đây?

Thẩm Băng Thanh tiến lên, đưa thẻ công tác của mình ra, nói:

-Không có gì, chỉ là chút hiểu nhầm.

Viên cảnh sát kia không để mình bị qua mặt, khinh miệt nói:

-Cảnh sát có thể đánh người sao? Các anh theo tôi về đội trị an hết.

Đỗ Long quay mạnh đầu lại, trừng mắt nói:

-Anh không mở to mắt ra nhìn sao? Là mấy người bọn chúng vây đánh tôi. Có muốn tôi gọi điện cho lãnh đạo các anh giúp các anh nhìn rõ chút không?

Viên cảnh sát kia sửng sốt, chỉ thất mấy tên bị đánh lổm ngổm bò dậy. Nham Ôn chỉ Đỗ Long nói:

-Họ Đỗ kia, mày lì lợm lắm. Hãy đợi đấy.

Nói xong, bọn Nham Ôn đỡ nhau xuyên qua đám người rời đi. Đỗ Long hừ một tiếng, nhận khăn tay từ Thẩm Băng Thanh, thấm vết máu trên mặt, sau đó cùng Thẩm Băng Thanh đi sang bên kia. Viên cảnh sát kia bị Đỗ Long mắng cho mất mặt, nhưng gã cũng không ngu, xấu hổ thoáng qua liền phản ứng, nhìn thấy hai bên đương sự đều tự chạy lấy người, gã gân cổ quát:

-Được rồi, hết tro để xem rồi, giải tán!

Kỳ thực không cần gã quát lên, những người khác dĩ nhiên cũng tự tản ra. Bọn Đỗ Long quay lại quầy hàng kia. Chủ quán nhìn thấy bộ dạng mặt mũi bầm dập của Đỗ Long, nói lẩm nhẩm chút gì đấy, rồi cười ha hả hỏi han:

-Anh bạn, các anh đã quay lại à? Như thế nào đây? Tùy thích chọn đi.

Đỗ Long hừ một tiếng, cầm một cục đá trong đống kia lên. Thẩm Băng Thanh đứng bên cạnh bất đắc dĩ nhìn, Đỗ Long cũng không bảo gã giúp đỡ, xem xét cẩn thận một lúc lâu mới chọn ra hai cục nguyên thạch bằng cỡ nắm tay. Sau đó đếm 1000 tệ ném cho ông chủ, cầm đá xoay người rời đi.


-Anh bạn không xẻ ra liền sao?

Ông chủ có chút đau lòng kêu lên, Đỗ Long cũng không quay đầu lại, liền biến mất trong đám đông.

Thẩm Băng Thanh cũng hỏi câu như thế, Đỗ Long giải thích:

-Anh biết không, ở chỗ bán mà xẻ ra, nếu thực có Phỉ thúy, rất nhiều người sẽ theo tôi mà mua, lão chủ kia sẽ càng kiếm được nhiều tiền. Trên cái quầy kia, đá nguyên tảng nhiều, nhưng quặng đá thật sự thì chỉ có mấy cục thôi. Số tôi cầm đây không sai quá 1 phần 3. Lão chủ kia nhất định bây giờ đang khóc không ra nước mắt.

Thẩm Băng Thanh kinh ngạc nói:

-Đỗ Long, hóa ra anh là người thạo nghề cược thạch à? Hại cho tôi còn lo lắng cho anh như vậy.

Đỗ Long cười nói:

-Cũng chưa hẳn là lành nghề, chỉ có điều khi mình biết rằng đến địa phương này hẳn có nhiều Phỉ thúy nên cũng tự tìm hiểu trước. Tuy vẫn không thể cho là lành nghề, nhưng ít ra nguyên thạch giả và nguyên thạch thật vẫn có thể phân biệt được.

Thẩm Băng Thanh gãi gãi đầu nói:

-Anh học thứ này thứ kia thật vui, làm sao tôi lại không thông minh được như thế chứ?

Đỗ Long cười nói:

-Anh cuối cùng cũng thừa nhận bản thân thua kém thiên tài rồi à?

Thẩm Băng Thanh nói:

-Tôi nhất quán vẫn biết mình không thông minh, cho nên học hành rất cố gắng. Tôi có thể chuyên tâm vào một việc, nhưng lại không thể phân tâm, giống như anh cái gì cũng có thể hiểu được, hơn nữa còn khá chuyên nghiệp. Nếu như anh có thể chuyên tâm mà làm một việc thôi, nhất định sẽ rất tốt.

Đỗ Long cười nói:

-Chính là bởi vì tôi học thứ này thứ khác rất nhanh, nên không kể là cái gì, không được bao lâu tôi đại khái có thể hiểu hơn phân nửa, phần còn lại không thấy hứng thú. Anh cũng không cần khuyên tôi, tôi chỉ muốn được vui vẻ chút thôi, để mà đứng đầu một loại nghiên cứu nào đấy, tôi quả thật không thấy hứng thú.

-Anh thực là lãng phí khả năng.

Thẩm Băng Thanh bất đắc dĩ nói.

Đỗ Long cười nói:

-Chẳng lẽ anh muốn tôi từ chức, tiến vào ngành sản xuất cược thạch, khắc khổ nghiên cứu để cuối cùng trở thành một đời đế vương Phỉ thúy?

-Ý tôi không phải vậy...

Thẩm Băng Thanh giải thích, Đỗ Long cười nói:

-Bớt nói nhảm đi, tôi lấy ra 10 ngàn, mới dùng có một ngàn, tôi còn muốn tiếp tục chơi. Loại sự tình này không biết trước kết quả thế nào, quả nhiên rất thích, khó trách người nhiều như vịt xua không hết vậy.

Thẩm Băng Thanh nói:

-Đợi đến lúc anh thua rồi rối tinh rối mù lên cho mà xem.

-Đời này tôi còn chưa thua qua sao...


Đỗ Long cười nhìn rất gian, Thẩm Băng Thanh không kìm nổi hỏi:

-Anh không buồn nữa rồi à?

Đỗ Long sắc mặt trầm xuống, nói:

-Miễn bàn, nhắc đến mất cả hứng...

Đỗ Long lại quay lại quán bán đá nguyên thạch lúc trước. Lúc này chọn một tảng đá cực lớn, một cục phải đến tám trăm tệ, hơn nữa còn không được mặc cả. Đỗ Long lại chọn lấy hai khối, lúc đang định giao tiền, ông chủ kia không vui, nghiêm mặt nói:

-Anh bạn, xem ra anh là người lành nghề, tảng đá kia tôi không bán đâu.

Đỗ Long chớp mắt, cười lạnh nói:

-Tôi có thấy biển ghi không bán cho người lành nghề đâu? Xem ra quán của ông không phải là chuyên bán nguyên thạch, mà là quán chuyên môn lừa gạt thì có.

-Đúng đấy, có cái kiểu kinh doanh vậy sao? Chàng trai, anh xem giúp tôi mấy khối, nếu lão không bán, chúng ta ở đây thay lão quảng cáo chút, xem ai còn mua đồ của lão nữa...

Một bác trai bên cạnh cười ha hả nói.

Đỗ Long hôm nay chỉ sợ người khác không chọc đến hắn. Hắn tiện tay chọn luôn cho bác trai kia mấy cục đá. Bác trai kia hai mắt sáng lên, liếc mắt nhìn Đỗ Long. Ông chủ kia mặt xanh lại giống như muốn liều mạng vì Phỉ thúy vậy.

-Chàng trai rất hiểu về Phỉ thúy đấy...

Ông lão cười nói.

Đỗ Long nói:

-Không đáng kể đâu ạ... Ông chủ, ông bán hay không, không bán để tôi đi.

Ông chủ nhìn Đỗ Long chọn đều là chạm đến những cục đá gã dùng để câu khách, làm sao đồng ý bán giá thấp như vậy. Đang lúc lão định nói không bán, bác trai bên cạnh lơ đãng nhấc áo jacket lên, một chiếc huy chương xanh biếc rõ ràng hiện ra.

Mặt ông chủ biến sắc, thấy rõ ràng hình thức chiếc huy chương, sắc mặt lại thay đổi, miễn cưỡng nói:

-Được rồi, bán cho các anh... Tuy nhiên nhất định là phải xẻ đá ở đây.


Đỗ Long do dự một lúc, nói:

-Được. Tôi sẽ tự xẻ.

Sau khi ông chủ thu tiền, liền đưa ra một máy đánh bóng chạy bằng điện, hỏi:

-Anh bạn, tôi mài hay anh tự mài?

Đỗ Long đĩnh đạc nói:

-Mài gì mà mài, phá liền hai khối đá, tôi không phí thời gian, lấy máy cắt kim loại đến đây, tôi trực tiếp xẻ.

-Hóa ra là thùng nước ngu ngốc.

Ông chủ thầm nhủ, buông cái máy đánh bóng, đưa ra một máy cắt kim loại, sau khi cắm điện, máy cắt kêu vang.

-Có người giải thạch!

Có người hét lên, tiếng máy cắt vang ra, nhanh chóng đám đông vây lại.

Đỗ Long quan sát cục đá trong tay một lúc, rốt cục quyết định bắt đầu cắt từ chỗ nào. Cục đá bị máy cắt cắt vào, mọi người cùng nín thở. Ông chủ cầm ống nước tiểu tưới lên cục đá, hỏi:

-Chuẩn bị xong chưa? Cắt đi.

Đỗ Long đặt ngay ngắn cục đá, gọn gàng mà linh hoạt một dao cắt xuống, tiếng máy sạo sạo, ma sát cực nóng, khiến nước tưới bốc lên như sương mù. Ai cũng không nhìn thấy rốt cuộc có màu xanh hiện ra hay không, đến lúc Đỗ Long cầm nửa viên đá đã bị cắt ra, đứng lên.

Ông chủ đứng gần Đỗ Long nhất, nửa cục đá kia hiện lên màu xanh biếc khiến cả người gã run lên. Gã còn chưa nhìn rõ cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, lại kêu to lên:

-Gặp đá xanh rồi! Cắt trúng rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận