Cảnh Lộ Quan Đồ

Nhạc Băng Phong nói:

- Còn có rất nhiều số điện thoại tôi không liệt kê vào, bởi vì bọn chúng hơn phân nửa là gọi một chiều, dường như không giá trị. Những người đó có một đặc điểm thống nhất, đó chính là có tiền sử hít thuốc phiện. Nếu như vậy vẫn còn đoán không ra, tôi uổng phí làm cảnh sát lâu như vậy.

Đỗ Long cười nói:

- Cô và tôi cùng tham gia công tác đúng không? Lời nói đó vừa nãy cô lấy đi dọa người khác đi, không ngờ cô có thể tra ra nhiều tin tức như vậy. Nếu có thể thuận lợi đem cái mạng lưới buôn bán thuốc phiện kia một mẻ hốt gọn, công lao của cô là rất lớn đó.

Nhạc Băng Phong nói:

- Công lao gì tôi từ trước đến nay chưa hề chú ý qua, có thể giúp đỡ là được rồi...

Với bối cảnh trong nhà Nhạc Băng Phong, cô ta đích xác không cần chú ý những thứ đó, Đỗ Long thuận miệng nói với cô ta. Trong danh sách đột nhiên nhìn thấy mấy cái tên quen thuộc. Hắn nói:

- Băng Thanh, cô lại giúp tôi tra vị trí hiện tại của mấy cái điện thoại di động này, nếu có thể tra được quỹ tích vận hành bình thường của bọn chúng thì càng tốt.

Nhạc Băng Phong nói:

- Cái này không khó làm, chỉ có điều cần một chút thời gian. Điện thoại di động cho dù không gọi điện thoại, chỉ cần chen vào chip khởi động máy, lúc kết nối vào trạm dữ liệu đều sẽ có ghi chép. Chỉ cần đi vào máy chủ của công ty viễn thông thì có thể tra được ghi chép của điện thoại di động chuyển đổi kết nối ở các trạm dữ liệu. Quỹ tích hành động đại khái của bọn chúng thì có, anh muốn tra những số điện thoại nào?

Đỗ Long đem số điện thoại gửi qua cho Nhạc Băng Phong, cô nói:

- Ghi chép anh muốn tra tương đối nhiều, ở các nơi tín hiệu vô tuyến máy chủ nhảy vòng điều tra, có khả năng cần mấy ngày thời gian mới có thể đạt được kết quả.

Đỗ Long nói:

- Cô từ từ tra, chỉ cần không kinh động nghi phạm là được.

Nhạc Băng Phong nói:


- Tôi đây là tìm kiếm cao cấp nhất, cho dù công ty viễn thông cũng không có quyền hạn được biết tôi rốt cuộc tra thứ gì. Cho nên tuyệt đối sẽ không kinh động nghi phạm.

- Vậy là tốt rồi...

Đỗ Long và Nhạc Băng Phong bắt đầu tán dóc:

- Băng Phong, cô bình thường có sở thích gì? Chơi các loại trò chơi như Ma Thú hay không?

Nhạc Băng Phong nói:

- Tôi không thích chơi những trò chơi cỡ lớn đó, một vài trò chơi thư giãn trên websites thì có thời gian chơi.

Đỗ Long cười nói:

- Vừa vặn tôi gần đây cũng đang chơi một trò chơi nhỏ, cô có thể giúp tôi viết một cái add-on không? Không cần quá biến thái, chỉ cần có thể ổn định online lên level là được. Cô nếu như có thể giúp tôi chơi thì càng tốt.

- Dùng add-on hoặc bảo người khác chơi thay còn gì là thú vị?

Nhạc Băng Phong nói:

Đỗ Long nói:

- Vẫn thú vị chứ, chủ yếu là vì những trò chơi nhỏ đó bắt đầu chơi thì còn mệt hơn so với trò chơi cỡ lớn, luôn luôn phải lên mạng thao tác một chút. Tôi cũng không có nhiều thời giờ nhãn rỗi như vậy, cô nếu như không có thời gian thì thôi.

Nhạc Băng Phong nói:

- Được rồi, tôi tìm thời gian giúp anh treo nick một lúc, tài khoản cà website nói cho tôi biết.


Đỗ Long và Nhạc Băng Phong nói chuyện đến khoảng hai giờ sáng. Nhạc Băng Phong chuyện trò đang nồng, vẫn là Đỗ Long nhắc nhở cô nên sớm nghỉ ngơi. Nhạc Băng Phong giật mình kêu lên một tiếng:

- Muộn như vậy rồi! Tôi muốn ngủ rồi! Bye...

Sau đó liền cúp điện thoại.

Đỗ Long bật cười khanh khách, xem ra sau khi trải qua chuyện đó người đẹp tượng băng ở dưới ánh sáng chiếu rọi của hắn cũng dần dần bắt đầu tan chảy thành cô gái bình thường.

Sáng sớm hôm sau, Đỗ Long tự mình đem Đường Bác Dương đưa đến cục Công an thành phố Thụy Bảo. Lý Tùng Lâm dẫn theo Đỗ Long tìm đến Tổ trưởng tổ chuyên án vụ án 25 Trương Chính Lượng. Đỗ Long đem Đường Bác Dương cùng với lời khai của y và bộ phận manh manh mối tự mình tìm được giao cho Trương Chính Lượng.

Trương Chính Lượng là Đại đội trưởng Đại đội hình sự thành phố Thụy Bảo. Có nhìn được ra y có chút không thoải mái với việc Đỗ Long chen ngang hơn nữa nhanh như vậy tra được đầu mối. Thấy được cảnh này, Đỗ Long thầm tự cảm thấy may mắn rằng mình không đem tất cả chứng cớ đưa ra.

Lý Tùng Lâm nói với Đỗ Long:

- Vụ án này đã có manh mối rồi, vậy đem nó giao cho Đội trưởng Trương đi. Sáng sớm hôm nay tôi đã thương lượng qua với Đội trưởng Trương, chúng ta dùng một vụ án khác đem ba người bọn chúng dẫn ra ngoài tiến hành bắt giữ. Bây giờ lệnh gọi của Tòa án đã phát đến thôn Sa Câu rồi.

Đỗ Long nói:

- Nếu như bọn chúng không đếm xỉa tới thì sao?

Lý Tùng Lâm nói:

- Bọn chúng nếu không đếm xỉa tới, chúng ta liền phái đội nghiệp vụ vào thôn bắt giữ thử nghiệm. Thật sự không được thì ban hành lệnh truy nã, để cho bọn chúng không thể rời khỏi thôn Sa Câu nữa, giống như bỏ tù trá hình.

Đỗ Long im lặng, nói:

- Cái này...Cục trưởng Lý, chúng ta cũng quá yếu đuối đúng không?


Lý Tùng Lâm nói:

- Đây không phải là yếu đuối, mà là vì xã hội và hài hòa đoàn kết dân tộc. Đỗ Long, có một số chuyện thật sự không thể miễn cưỡng...

Đỗ Long nói:

- Tôi biết, trong tay bọn chúng nhiều súng, chính phủ sợ ép bọn chúng đến mức chó cùng rứt giậu.

Lý Tùng Lâm nói:

- Cậu hiểu được thì tốt, yên tâm đi. Bọn chúng sớm hay muộn sẽ không nhịn được rời khỏi thôn. Đến lúc đó chúng ta bắt lấy, những người khác cũng không thể vì ba người bọn chúng phạm tội giết người mà làm lớn chuyện được.

- Vậy được, chuyện này tôi không quản nữa.

Đỗ Long dụi mạnh điếu thuốc vừa mới hút được một nửa, sau đó cực kỳ chuẩn xác đem nó vứt vào thùng rác ngoài 4- 5 mét.

Lý Tùng Lâm khuyên nhủ:

- Khi lần đầu tiên tiếp xúc với loại chuyện này, ai cũng không chịu được. Đỗ Long, nhìn rộng chút, chẳng qua là để bọn chúng tạm thời tiêu dao mà thôi, sớm hay muộn bọn chúng vẫn sẽ bị bắt. Làm Đồn trưởng đồn công an xã Mãnh Tú, cậu phải lưu ý phương hướng của bọn chúng, nói không chừng chuyện bắt được bọn chúng vẫn phải rơi vào tay các cậu.

Sắc mặt của Đỗ Long hơi dễ nhìn một chút, hắn gật gật đầu, nói:

- Được, tôi sẽ lưu ý.

Trương Chính Lượng nói:

- Đỗ Long, mấy cái thôn dưới xã Mãnh Tú buôn lậu thuốc phiện rất nhiều, thôn Sa Câu chẳng qua là vấn đề nghiêm trọng nhất trong đó. Hay là cậu bắt tay vào xử lý mấy cái thôn khác đi.

Đỗ Long cười nói:

- Cảm ơn Đội trưởng Trương chỉ điểm, tôi biết nên làm như thế nào rồi.


Đỗ Long sau khi cáo biệt với hai người xoay người rời đi. Trương Chính Lượng nhìn bóng lưng của Đỗ Long nói:

- Thật là nghé con mới sinh không sợ hổ. Cục trưởng Lý, Đỗ Long này có lai lịch gì, sao trẻ tuổi như vậy liền có thể làm Đồn trưởng? Vẫn là xã Mãnh Tú cái địa phương tình hình phức tạp đó. Nếu như hắn nhất thời kích động lại làm ra chuyện gì thì phiền phức rồi.

Lý Tùng Lâm nói:

- Tên ranh này rất cừ, cậu đừng coi thường hắn. Nói không chừng hắn thật sự có thể làm ra được chút thành quả ở xã Mãnh Tú đấy.

Trương Chính Lượng âm thầm bĩu môi, y mới không tin Đỗ Long cái loại thanh niên choai lỗ mãng này có thể làm ra được chuyện gì lớn. Ngay cả người như Cao Thụy cũng không làm ra được cái gì ở xã Mãnh Tú trái lại còn chết trước. Đỗ Long? Xem thế nào cũng đoán trước là đoản mệnh.

- Chuyện của Đồn trưởng Cao cứ như vậy thôi sao?

Thẩm Băng Thanh sau khi được biết tình hình kinh ngạc nói.

- Vậy cậu nói còn có thể làm như thế nào?

Đỗ Long hỏi ngược lại, Thẩm Băng Thanh cũng không có gì để nói. Đỗ Long nói:

- Thôn Sa Câu có hơn ba trăm thôn dân, tỷ lệ có súng bình quân trên đầu người có thể so sánh với nước Mỹ. Bọn họ nếu như tập thể chống lại pháp luật, triệu tập toàn bộ cảnh sát của thành phố Thụy Bảo tới cũng vô dụng, trừ phi kinh động đến quân đội. Nhưng quân đội làm sao có thể vì bắt mấy tên nghi phạm mà làm to chuyện chứ?

- Mặc kệ nó đi, vấn đề của xã Mãnh Tú rất phức tạp, không phải là ngày một ngày hai có thể giải quyết được. Chúng ta cũng cần phải làm xong chuẩn bị để đánh lâu dài.

Ánh mắt Đỗ Long kiên định nhìn về phía trước, nói:

- Tớ không tin không trị được đám điêu dân này! Không thay đổi hiện trạng của nơi này tớ tuyệt đối không rời đi.

Thẩm Băng Thanh mỉm cười, y nói:

- Cậu chọc giận Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh Thiên Nam, tớ thấy cậu muốn đi cũng đi không được. Cậu thành thật cho tớ ở nơi này làm ổ đi.

Đỗ Long khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười, hắn nói:

- Băng Thanh, cho dù cậu tin hay không tin, kỳ thực tớ thật sự muốn rời khỏi nơi này cũng rất dễ dàng. Tớ chỉ là không muốn bị người khác coi thường mà thôi. Cậu đừng nghĩ khác, tớ không phải là nói xin cha tớ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận