Cảnh Lộ Quan Đồ

Lời của Đa Ôn Hãn khiến mọi người rơi vào sự trầm tư. Một lát sau, Thụy Bảo Lai mới nói một cách do dự:

- Vậy cũng phải để dành đủ tiền rồi hãy nói?

Đa Ôn Hãn hỏi ngược lại:

- Cho con đi học đại học và mua nhà cần bao nhiêu tiền? Cần bao nhiêu tiền mới gọi là đủ? Năm triệu hay mười triệu? Có lẽ mọi người đều vượt quá con số này đúng không?

Mọi người lại trầm tư. Em trai Đa Ôn Hãn nói:

- Anh, lời của anh thật có lý, nhưng chúng ta cứ ngồi không thì núi vàng cũng hết, nếu không làm việc này chúng ta dựa vào cái gì để kiếm tiền đây?

Đa Ôn Hãn nói:

- Trước đây anh cũng nghĩ đến vấn đề này, đến khi có con rồi anh dự định vào thành phố mua ngôi nhà, sau đó chuyển hộ khẩu vào đó rồi cho con trai học tại ngôi trường tốt nhất, còn mình thì kinh doanh buôn bán nhỏ...

Lời của Đỗ Long giống như đốm lửa giữa cánh đồng hoang khiến cho hỏa trong lòng Đa Ôn Hãn hừng hực khí thế, chỉ cần bản thân mình có năng lực thì không ai chịu để con cái của mình tiếp tục trải qua những tháng ngày vất vả. Đỗ Long đã khéo léo phân tích ở điểm này, đủ để Đa Ôn Hãn suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này. Tuy nhiên muốn họ phải thay đổi hoàn toàn còn cần nhiều sự trợ giúp bên ngoài hơn nữa, nhưng ít nhất bọn họ nghĩ như vậy cũng là một tiến bộ lớn rồi.


Đến ngày họp chọ phiên hai mươi chín tháng hai, bọn Đỗ Long đoạt lại thành công tổng cộng mười khẩu súng lục các kiểu. Tuy số lượng không được coi là nhiều nhưng đây cũng là một thắng lợi lớn, trước đó không có một vị trưởng đồn công an nào chỉ có dựa vào lực lượng của đồn công an mà một mình làm được điều này. Đỗ Long đã thành công trong việc tạo nên một hình tượng cứng rắn mạnh mẽ hơn nữa còn rất thông hiểu trong lòng toàn thể nhân viên ở xã Mãnh Tú. Đỗ Long tin sau này sẽ không còn nhiều người dám tùy tiện mang súng đến xã Mãnh Tú chơi nữa.

Qua một thời gian, mỗi lần đến dịp họp chợ phiên Đỗ Long lại tự mình dẫn người chia nhau đi điều tra ở bên ngoài, sau đó hắn còn tự mình đi tuần tra trong xã và liên tiếp thu lại được vài khẩu súng. Có một vài người giấu súng rất kỹ nhưng cũng phải sửng sốt vì bị hắn điều tra ra. Tên tuổi của gã có phép hỏa nhãn kim tinh liền nhanh chóng lan truyền, dần dần không còn ai dám mang súng bước vào xã Mãnh Tú nữa. Đỗ Long cũng bước đầu đạt được mục đích của mình.

Kế tiếp Đỗ Long dự định giải quyết vấn đề từ căn bản, nhưng việc này không thể làm xong trong một sớm một chiều mà hắn đang đợi thời cơ. Hắn đang tìm cơ hội, nhưng công việc thường ngày của đồn công an hắn cũng không thể buông lỏng, và còn rất nhiều công việc ngoài dự đoán khiến hắn gặp rất nhiều khó khăn.

Nhưng không, Đỗ Long đang dùng di động liên lạc với Lâm Nhã Hân. Bên ngoài đồn công an đột nhiên có hai người đang hùng hổ chạy đến, vừa bước vào liền kêu to:

- Đồn trưởng Đỗ, Đồn trưởng Đỗ có ở đây không?

Đỗ Long lên tiếng hỏi:

- Xảy ra chuyện gì? Tôi ở đây.

Chỉ thấy Phó chủ nhiệm phòng Kế hoạch hóa gia đình Phùng Hướng Vĩ cùng với một phụ nữ vừa lùn vừa mập bước vào. Người phụ nữ nói:

- Đồn trưởng Đỗ, tôi là Lý Lệ Mai, Chủ nhiệm phòng Kế hoạch hóa gia đình của xã. Chúng tôi nhận được tin thôn Nhị Lang có một phụ nữ mang thai lần thứ ba, chúng ta phải nghĩ cách đưa cô ta đến bệnh viện nhân dân thành phố Thụy Bảo để phá thai, có khả năng sẽ gặp phải sự phản kháng nên cần đến sự chi viện của đồn công an.


Kế hoạch hóa gia đình là quốc sách cơ bản, vì thế Lý Lệ Mai mới nói cần sự chi viện của đồn công an. Bắt phụ nữ mang thai giống thế này là việc khiến người dân đem lòng hận, phiền phức của Đỗ Long đã nhiều lắm rồi. Quan hệ giữa đồn công an và thôn Nhị Lang cũng khá tốt, hắn thật không muốn vì chuyện bắt một phụ nữ mang bầu mà phá hỏng mối quan hệ này.

Thế là Đỗ Long mượn cớ từ chối:

- Chủ nhiệm Phùng, anh cũng thấy rồi đấy, người của đồn công an chúng tôi không đủ, ngay cả Phó Đồn trưởng Tông cũng phải trực ở ngoài, không lâu sau đó tôi cũng phải ra ngoài làm việc, chúng tôi thật sự không còn cách nào khác.

Phùng Hướng Vĩ tỏ vẻ đau khổ nói với Đỗ Long:

- Đồn trưởng Đỗ, xin anh hãy giúp tôi, năm trước Kế hoạch hóa gia đình xã Mãnh Tú vượt chỉ tiêu nghiêm trọng, tôi và Chủ nhiệm Lý đều bị phê bình trước mọi người. Nếu năm nay lại như thế nữa, chúng tôi không chỉ dừng lại ở việc bị phê bình không đâu.

Tên Phùng Hướng Vĩ này lúc đầu đã từng giúp đỡ Đỗ Long, sau việc đó Đỗ Long đã mời hắn ăn cơm xem như trả nợ, vì thế Đỗ Long không ngần ngại nói:

- Phó chủ nhiệm Phùng, không phải tôi không chịu giúp mà thực sự là không có người, chỉ một Tư lệnh tay không là tôi đi với hai người thì có ích gì chứ?

Phùng Hướng Vĩ nói:

- Đồn trưởng Đỗ, một mình anh có thể chống lại mười người, chỉ cần anh có mặt ở đấy, tôi cam đoan người của thôn Nhị Lang không dám làm gì cả đâu. Đồn trưởng Đỗ, xin hãy giúp tôi lần này, phòng Kế hoạch hóa gia đình của chúng ta còn có chút quan hệ với chín thôn ở dưới nữa, mọi người giúp đỡ lẫn nhau, công việc sau này cũng sẽ nhẹ nhàng hơn. Người phụ nữ mang bầu đó trốn rất kỹ, không dễ gì mới phát hiện ra được, cô ta mang thai đã hơn hai tháng, nếu không phá bây giờ thì sẽ không thể phá được nữa.


Đỗ Long nhất thời động lòng, hắn cố ý chau mày nói:

- Giúp đỡ lẫn nhau là việc nên làm nhưng... Thế này đi, tôi có thể đi cùng các người nhưng tôi không bảo đảm là có thể trấn áp được hiện trường đâu đấy. Tôi chỉ có thể tận lực duy trì trật tự để bảo đảm sự an toàn cho các người, còn các người làm gì và làm như thế nào không liên quan đến tôi.

- Được, quyết định như vậy đi!

Phùng Hướng Vĩ vui mừng nói:

- Đồn trưởng Đỗ, chúng tôi định mau chóng lên đường, khi nào thì anh có thể đi được?

Năm phút sau Đỗ Long liền lái xe bán tải đi theo sau xe của phòng Kế hoạch hóa gia đình đến thôn Nhị Lang. Thôn Nhị Lang và thôn Tây Thủy cách xã Mãnh Tú khá gần, vì thể không có cảnh sát chuyên môn đóng ở đấy. Đỗ Long bảo Thẩm Băng Thanh phụ trách hai thôn này, trước khi rời khỏi xã Mãnh Tú Đỗ Long gọi điện cho Thẩm Băng Thanh. Lúc này Thẩm Băng Thanh đang ở thôn Tây Thủy, Đỗ Long kêu cậu ta đến thôn Nhị Lang, sau khi xong việc có thể thuận đường chở cậu ta về xã Mãnh Tú.

Hai chiếc xe lần lượt đến thôn Nhị Lang. Người của phòng Kế hoạch hóa gia đình đã thăm dò ra chỗ ở của người phụ nữ mang thai kia từ sớm, do đó mục tiêu của bọn họ rất rõ ràng, trực tiếp lái xe đến trước cửa một hộ gia đình, năm người từ trên xe bước xuống, chỉ còn lại mỗi người tài xế ở trên xe.

Khi Đỗ Long de xe thì bọn người Lý Lệ Mai chia làm hai đường, một đi chắn cửa sau, một đến trước cửa ra sức gõ:

- Si Ôn Ngọc, chúng tôi biết cô đang ở bên trong. Kế hoạch hóa gia đình là quốc sách cơ bản, cô đã sinh hai đứa, nếu sinh thêm đứa thứ ba sẽ vi phạm pháp luật. Si Ôn Ngọc, các người mau mở cửa ra, tôi đếm đến ba, nếu còn không mở chúng tôi sẽ xông vào đấy!

Thẩm Băng Thanh cưỡi chiếc xe lấm đầy bùn đến bên cạnh xe tải, anh hỏi:


- Đỗ Long, có chuyện gì thế?

Đỗ Long đáp:

- Phòng Kế hoạch hóa đến bắt bà bầu, tôi đến để giúp họ, cậu để xe ở đằng sau trước đi.

Bọn người Đỗ Long cất xe xong thì Lý Lệ Mai đã phá được cửa nhà người ta, sau đó có người lớn tiếng mắng.

Người dân thôn Nhị Lang cũng đã bao vây xung quanh. Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh cùng với Phùng Hướng Vĩ còn chưa tham gia hành động cùng chặn đám thôn dân lại ở bên ngoài. Phùng Hướng Vĩ lớn tiếng nói:

- Kế hoạch hóa gia đình là quốc sách cơ bản, sinh đẻ vượt kế hoạch là phạm pháp! Bất kì hành vi nào cản trở chấp pháp cũng đều là hành vi phạm pháp! Đồn trưởng Đỗ đang ở đây, ai dám phạm pháp ngay lập tức sẽ bị bắt đem về!

Trưởng thôn Nhị Lang Đao Cương Hãn vội vàng chạy đến. Ông ta nhìn Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh rồi nói bằng vẻ mặt nhăn nhó:

- Đồn trưởng Đỗ, các anh có ý gì vậy? Việc kế hoạch hóa có liên quan gì đến đồn công an?

Đỗ Long sa sầm mặt nói:

- Trưởng thôn, đồn công an có trách nhiệm giữ gìn và ổn định trị an, phòng bị và ngăn chặn những hành vi phạm pháp, đây là chức trách của chỗ chúng tôi, xin ông thứ lỗi cho.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận