Cảnh Lộ Quan Đồ

Thành phố Thụy Bảo cử người đưa Lý Danh Doanh trở về cần thời gian dài, trong khi đó Đỗ Long lại không muốn chạy tới chạy lui, vì thế hắn bèn xin Lục Hồng Quảng cử người thẩm tra Lý Danh Doanh trước. Lý Danh Doanh biết sự việc đã bại lộ, nên nhanh chóng nhận tội.

Đoạn ghi âm thẩm vấn Lý Danh Doanh rất nhanh đã truyền tới điện thoại của Đỗ Long. Đỗ Long nghe cẩn thận một lượt, rồi lại mời trưởng thôn tới. Trưởng thôn sau khi nghe Lý Danh Doanh nói địa điểm giấu xác lập tức nói:

- Tôi biết chỗ đó, chỗ đó có một cái hố trời, sâu không thấy đáy, không ngờ Lý Danh Doanh lại vứt cái xác xuống đó, đúng là nghiệp chướng mà !

Lúc ấy trời đã sắp tối, mọi người đành nghỉ lại ở thôn Lĩnh Thượng, Lâm Nhã Hân không quen với điều kiện thiếu thốn ở nông thôn, cô yêu cầu Đỗ Long đưa cô lên xe nghỉ ngơi, nhưng thật sự lại có dụng ý khác.

Hai người cuối cùng cũng có thời gian riêng tư bên nhau hiếm có, đương nhiên là chơi vui vẻ, sảng khoái. Ngày hôm sau Lâm Nhã Hân dứt khoát không đi cùng với bọn người Đỗ Long, dù sao tìm xác dưới hố trời cũng không phải là chuyện gì hay, Đỗ Long vốn dĩ cũng không muốn cho cô đi.

Dưới sự dẫn dắt của trưởng thôn Từ Cần Phát, mọi người đi hơn một tiếng đồng hồ đường núi, cuối cùng cũng tới được nơi mà Lý Danh Doanh đã nói. Chỉ thấy ở giữa một khe hở lộ ra một cái hang tối om rộng chừng 3 mét, bên cạnh có rất nhiều loại thực vật mọc um tùm, nếu không có trưởng thôn dẫn đường, bọn người Đỗ Long cho dù biết chỗ cũng không tìm được.

Từ Cần Phát giới thiệu:

- Cái hố này không biết đã xuất hiện bao lâu rồi, bên dưới rốt cuộc sâu bao nhiêu cũng không ai biết. Bởi vì thi thoảng lại có động vật rơi xuống, quanh năm đều bốc mùi hôi, vì thế không ai dám mạo hiểm xuống dưới.

Đỗ Long đứng ở một mép hố ngó đầu nhìn xuống thăm dò. Cái hố trời này quả thật cũng không sâu lắm, chừng 50 mét mà thôi. Trong hố dường như có cái gì đó không ngừng ngọ nguậy, khiến người khác nhìn đến ngứa ran người. Vì vách đá hai bên hố trời rất trơn trượt, bên dưới lại liên tiếp thổi lên những đợt gió lạnh buốt, kèm theo những mùi hôi thối khiến người ta buồn nôn, chẳng trách không có ai bằng lòng đi xuống dưới thăm dò.

Đỗ Long cũng không muốn đi xuống, chẳng qua hắn nhìn thấy vẻ mặt cố nén buồn nôn của Thẩm Băng Thanh, còn có Lã Á Vĩ với vẻ mặt u sầu hoặc có thể nói là dè chừng và sợ hãi, thế nên Đỗ Long nói:


- Chuẩn bị cho tôi một sợi dây thừng rắn chắc và một cây đuốc, một con dao rựa, tôi xuống đó xem một chút.

Nghe thấy Đỗ Long muốn đích thân đi xuống, Lã Á Vĩ xấu hổ nói:

- Đồn trưởng Đỗ, tôi…

Đỗ Long xua tay ngắt lời anh ta nó:

- Không cần nói nữa, gặp khó khăn, người làm lãnh đạo vốn dĩ phải xông pha đi đầu, huống hồ loại việc này tôi có kinh nghiệm hơn cậu. Băng Thanh, cậu ra đây với tôi một chút.

Đỗ Long gọi Thẩm Băng Thanh đến bên cạnh, nhỏ giọng nói:

- Băng Thanh, cậu bị bệnh rồi sao? Tại sao đến cái mùi này cũng không chịu nổi vậy?

Thẩm Băng Thanh đau khổ cười nói:

- Tôi không có bệnh, nhưng tôi cũng không biết tại sao lại vô cùng ghê tởm với cái mùi này, trước đây chưa từng như vậy.


Đỗ Long nói:

- Cậu không sao là tốt rồi, nếu đã cảm thấy buồn nôn thì đứng xa một chút đi.

Thẩm Băng Thanh cảm kích nói:

- Đỗ Long, cậu cẩn thận một chút, bên dưới còn chưa biết có gì nguy hiểm.

Đỗ Long nắm lấy bả vai anh ta lắc nhẹ, cười nói:

- Có cái gì nguy hiểm chứ? Hiện tại, điều tôi lo lắng chính là đợi tới khi tôi leo lên lại thì không biết phải đi đâu để tắm rửa đây, sau này chắc tôi phải mua một bao tải chanh để dành trên xe quá, dù sao cái mùi kia cũng khó mà bay đi được.

Khóe miệng Thẩm Băng Thanh lộ ra một nụ cười, anh ta nói:

- Ở đâu mà có nhiều xác người tới vậy để cậu đi thu thập chứ? Yên tâm đi, sau này tôi sẽ thường xuyên chuẩn bị đồ cho cậu.


Đỗ Long cười nói:

- Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Được rồi, tôi chuẩn bị xuống đây.

Thẩm Băng Thanh lại nói:

- Cậu cẩn thận một chút, núi đao biển lửa tôi cũng có thể đi cùng cậu, nhưng lần này xin thứ cho tôi không thể đi theo.

Đỗ Long thay bộ quần áo bình thường vì hắn không muốn làm bẩn bộ trang phục cảnh sát. Trên đỉnh núi Lôi Minh, hắn đã làm hỏng một bộ, nếu bây giờ lại làm rách một bộ nữa thì hắn sẽ không còn đồng phục để mặc đi làm nữa mất.

Trên lưng Đỗ Long thắt chặt một sợi dây thừng, mọi người kiếm một cây rắn chắc buộc sợi dây thừng vào thân cây làm đệm. Đỗ Long một tay cầm dao, một tay giơ đuốc, dưới sự quan sát của mọi người từ từ đi xuống.

Những thứ không ngừng nhúc nhích ở trong hang toàn là chuột, bọn chúng có con thì trèo ở trên vách hang, con thì treo trên dây leo rủ xuống từ trên hố trời, hoặc có con thì bò ở rễ cây, nhưng nói chung gặp chuột so với rắn vẫn còn tốt hơn. Đỗ Long còn thực sự lo lắng bản thân đang lao vào trong hang ổ của rắn Sâm Nạp. Loài Sâm Nạp này chính là chỉ có ở Myanmar, là loài rắn lớn nhất thế giới.

Những con chuột kia có lẽ chưa từng nhìn thấy người, không ngờ lại không hề biết sợ hãi. Đỗ Long nhìn thấy bọn chúng liên tục ngọ nguậy cũng vô cùng buồn nôn, hắn liên tục vung dao chém chết vài con. Những con chuột này còn biết học cách thông minh một chút, chạy trốn vào những chỗ ánh sáng không chiếu tới.

Dần dần Đỗ Long cũng tiếp cận được đáy của cái hố trời kia. Tình trạng bên dưới này quả thật gay go không thể tưởng tượng được. Chỉ thấy bên dưới là một khoảng đất ngổn ngang, bên cạnh có một dòng nước ngầm đang chảy, cơn gió mát nhè nhẹ kia chính là dọc theo mạch nước ngầm này thổi tới.

Trên mặt đất quả nhiên là có không ít xác chết động vật, thậm chí còn có cả xương người. Một túi bao tải to ở trong này có vể còn khá mới, Đỗ Long xem kỹ một chút, phát hiện thi thể bên trong còn rất đầy đủ, chỉ là lúc bị ném xuống thì ở rất nơi nhiều xương cốt đã bị gãy.

Đỗ Long thấy trên cổ tay của thi thể có một chiếc đồng hồ đeo tay đã bị vỡ mất mặt ngoài, chân của nạn nhân thiếu một chiếc giầy, không còn nghi ngờ gì nữa, xem ra người này chính là Bạch Hoành Lợi rồi.


Đỗ Long cũng thầm vui mừng vì bao tải mà Lý Danh Doanh dùng vất xác vẫn còn nguyên vẹn không bị rách. Đỗ Long hiện chỉ cần dùng một sợi dây thừng thứ hai thả xuống để cột lại cái bao tải cho chắc là được rồi.

Đỗ Long không muốn ở đây lâu nữa, hắn nhanh chóng buộc chặt bao tải cho tốt, sau đó dùng sức kéo hai chiếc dây thừng, những người bên trên nhận được tín hiệu, đồng tâm hiệp lực bắt đầu kéo dây thừng đưa bao tải lên.

Đỗ Long dùng con mắt nhìn ban đêm và con mắt xuyên thấu tìm kiếm một lượt dưới đáy hang trong chu vi 10 mét cũng không tìm ra được vị tiên nhân ở ẩn nào hay tiền bạc châu báu, bí kíp võ lâm gì. Sau đó, mang theo chút thất vọng, hắn bị mọi người kéo lên mặt đất.

Thẩm Băng Thanh nói với Đỗ Long:

- Thi thể trong bao tải đã xác nhận đúng là Bạch Hoành Lợi… Đỗ Long, người cậu không có mùi hôi như tưởng tượng!

Đỗ Long miễn cưỡng cười cười, sau đó nói với trưởng thôn Từ Cần Phát:

- Trưởng thôn Từ, gần đây có con suối nào không? Tôi muốn tắm rửa một chút…

Việc tắm rửa này, Đỗ Long muốn làm cho sớm. Sau khi đem bao tải chở về thôn Lĩnh Thượng, bởi Thẩm Băng Thanh luôn cảm thấy buồn nôn, vì thế hắn đành phải một mình tiến hành kiểm nghiệm sơ bộ thi thể. Đây chỉ là cách nói hình thức của những người làm quan, trên thực tế Đỗ Long đã nghiên cứu kỹ thi thể này rồi. Ngoài những vết thương sau khi chết, Đỗ Long xác nhận Bạch Hoành Lợi tử vong do khí quản và động mạch cổ bị cắt đứt, ngoài ra trước đó trên người y không hề bị ngoại thương.

Đỗ Long, Thẩm Băng Thanh và Lã Á Vĩ cùng bàn bạc tình tiết vụ án, Đỗ Long phân tích nói:

- Ngoài vết thương rất sâu trên cổ, trên người Bạch Hoành Lợi không có vết cắt nào khác. Còn những vết bầm tím hay xương bị gãy đều có thể chứng minh là được tạo thành sau khi nạn nhân đã chết. Điều kỳ lạ ở đây chính là một dao trí mạng kia. Bạch Hoành Lợi chết một cách dứt khoát và gọn gàng như vậy, lẽ nào kẻ giết y là một sát thủ chuyên nghiệp hàng đầu hay sao? Sát thủ chuyên nghiệp sẽ được thuê để giết một kẻ không quan trọng như Bạch Hoành Lợi sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận