Cảnh Lộ Quan Đồ

Lâm Nhã Hân nhân cơ hội đó nói:

- Đó là điều đương nhiên, thời gian cậu ta ở cùng chủ nhân lâu hơn tôi nhiều, cậu ta với chủ nhân đương nhiên rõ như lòng bàn tay, nhìn bộ dạng cậu ta và chủ nhân thân mật Hân nô có lúc rất ghen tỵ. Cậu ta tuấn tú như thế, chủ nhân, không phải người… thích… cậu ta chứ?

Đỗ Long cười nói:

- Chị không phải người đầu tiên nghi ngờ thế đâu, nhưng chị là người đầu tiên dám hỏi. Đúng thế, tôi thích cậu ta, có điều không phải kiểu mà chị nghĩ đâu. Về mặt tình cảm Băng Thanh có chút hướng nội, giống như một đứa trẻ vậy, tôi đối tốt với cậu ta, cậu ta liền ỷ lại vào tôi. Chị đừng mang chuyện này ra trêu cậu ta, nếu chị khiến trợ thủ đắc lực này của tôi tức mà bỏ đi thì tôi sẽ mệt chết mất.

Đỗ Long giải thích nhưng không thể khiến Lâm Nhã Hân hài lòng, có điều cô ta cũng thức thời, không nhắc lại nữa. Cô ta tin Đỗ Long sẽ nhìn ra, kết hợp với lời nói của Đỗ Long, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Lâm Nhã Hân: “Long không phải cố ý như vậy, dễ dàng để Thẩm Băng Thanh bán mạng không hối tiếc cho hắn.”

- Không phải như chị nghĩ, thật sự là không phải, chị quen biết cậu ta lâu thế chị phải biết rõ chứ…

Đỗ Long giải thích nghiêm túc nhưng có chút văn hoa. Trong đầu Lâm Nhã Hân đầy hoài nghi: “Không phải như tôi nghĩ? Vậy thì là gì? Lẽ nào…”

Một ý nghĩ khác còn khủng khiếp hơn lóe lên, Lâm Nhã Hân tự khiến mình hoảng sợ một phen. Cô ta nói với bản thân mình đó là điều không thể, như thế này mới có thể trấn áp ý nghĩ kia.

Khi hai chiếc xe đi vào thành phố Thụy Bảo trời đã khá muộn, Đỗ Long mặc kệ Ngụy Khắc Hùng lòng đầy lo âu, ân cần tìm khách sạn cho Lâm Nhã Hân, rồi mọi người cùng ăn một bữa. Đợi Lâm Nhã Hân về khách sạn nghỉ ngơi Đỗ Long mới đưa Ngụy Khắc Hùng đi tìm bạn học của em gái cậu ta, mời cô ta cùng đến đồn cảnh sát để lấy lời khai. Kết quả là cô gái kia nhất quyết không tới đồn cảnh sát, Đỗ Long đành lấy lời khai và ghi âm lại theo quy trình chuẩn ngay tại nhà cô ta.

Theo như những gì cô gái đó nói, lúc bọn họ tới phố trang phục ở Thụy Bảo chọn đồ mùa xuân, Ngụy Hiểu Tuyền bỗng không thấy đâu nữa:

- Tôi thử đồ ở trong cửa hàng, lúc đi ra đã không thấy Hiểu Tuyền đâu. Tôi tìm khắp nơi rất lâu nhưng cũng không thấy cô ấy, tôi liền gọi điện thoại cho anh trai Hiểu Tuyền… cũng chính là anh này.

Đỗ Long hỏi:

- Nếu không thấy Ngụy Hiểu Tuyền, cô làm sao biết số điện thoại anh trai cô ấy?

Dịch Bân, bạn học của Ngụy Hiểu Tuyền nói:

- Chúng tôi thường đổi điện thoại chơi, trước đây tôi từng gặp anh trai cô ấy, cho nên trong điện thoại của tôi có số điện thoại của anh trai cô ấy.

Đỗ Long lại hỏi thêm những vấn đề khác hoàn thành bản ghi chép. Lúc bọn Đỗ Long sắp đi đã nhờ Dịch Bân giữ liên lạc, bởi không chừng sẽ còn cần tìm tới cô ta để tìm hiểu sự tình. Dịch Bân tiễn bọn Đỗ Long ra về, hỏi với vẻ quan tâm:

- Chú cảnh sát, Hiểu Tuyền mất tích một ngày rồi, còn có thể tìm về không ?

Đỗ Long đáp:

- Điều này rất khó nói, hiện tại sự mất tích của cô ta còn chưa có tính pháp định, tính chất vụ án bắt cóc và lừa bán người không giống nhau. Tình hình cụ thể, phân tích cụ thể giờ vẫn rất khó nói.

- À…

Dịch Bân nói vẻ quan tâm:

- Hy vọng các chú sớm tìm thấy bạn ấy… Thật đáng sợ, trước giờ chưa từng nghe chuyện như thế này.

Sau khi rời khỏi nhà họ Dịch, Đỗ Long nói với Thẩm Băng Thanh:

- Cậu đi tìm giáo viên của Ngụy Hiểu Tuyền tìm hiểu tình hình một chút, chủ yếu hỏi về tình hình học tập và giao thiệp ở trường học. Ngụy Khắc Hùng, cậu cùng tôi đến đồn cảnh sát địa phương cùng họ phối hợp điều tra.

Thẩm Băng Thanh lấy số điện thoại giáo viên chủ nhiệm của Ngụy Hiểu Tuyền từ chỗ Ngụy Khắc Hùng. Ở trên xe cậu ta gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm thăm dò tình hình của Ngụy Hiểu Tuyền. Giáo viên chủ nhiệm của Ngụy Hiểu Tuyền sau khi biết tin học trò mất tích đã rất bất ngờ, vội vàng nói hết những gì mình biết với Thẩm Băng Thanh.

Thẩm Băng Thanh đã ghi âm lại, do đó không cần ghi chép, lúc cậu ta tắt máy Đỗ Long hỏi:

- Có tin tốt gì không ?

Thẩm Băng Thanh nói:

- Quan hệ của Ngụy Hiểu Tuyền ở trường hình như không được tốt lắm, rất nhiều nữ sinh, trong đó có cả Dịch Bân đều đã từng bị cô ta ức hiếp, rất nhiều người có động cơ, không thể đếm hết được.

Ngụy Khắc Hùng vội nói:

- Tính cách của Hiểu Tuyền hơi mạnh mẽ, không phải nó cố ý ức hiếp người ta, sự thực là đám trẻ con thành thị ức hiếp trẻ con từ thôn quê ra. Hiểu Tuyền nó chỉ tự vệ nên đánh trả, người khác chỉ cần chịu phục nó sẽ kết thành bạn tốt với người ta, giống như Dịch Bân vậy. Cảnh sát Đỗ, học sinh trong trường chắc sẽ không bắt cóc em gái tôi chứ? Trước đây không phải anh nói em gái tôi bị bọn lừa đảo bắt bán sao?

Đỗ Long nói:

- Đấy là cậu tự suy diễn, tôi chưa từng nói em cậu bị bọn lừa đảo bắt cóc. Án mất tích có rất nhiều loại, tôi phải loại trừ từng cái mới có thể có phán đoán cuối cùng, cho nên tôi mới bảo người nhà các người bỏ sức đi tìm người ở các ngõ ngách, trạm xe lửa.

Ngụy Khắc Hùng không nói nữa, cậu ta không ngừng gọi điện thoại đi, phát động mọi người trong thôn Nha Tử giúp cậu ta tìm em gái.

Phố Ánh Sơn là khu phố mua sắm náo nhiệt nhất ở thành phố Thụy Bảo. Trong đồn cảnh sát Ánh Sơn, Ngụy Khắc Hùng tường thuật lại quá trình em gái mình mất tích cho đồn trưởng đồn Ánh Sơn - Lý Triều Huy.

Sau khi nghe xong toàn bộ quá trình, Lý Triều Huy lập tức lệnh cho cấp dưới là Vi Thiếu Hoa tới số 75 phố Ánh Sơn điều tra tình hình. Theo những gì Dịch Bân nói, Ngụy Hiểu Tuyền mất tích ở đó.

Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh cũng đi cùng, trên đường đi cậu ta để ý người đi cùng rồi hỏi nhỏ Đỗ Long:

- Hình như cái cô Dịch Bân đó có vấn đề, cô ta đã từng bị Ngụy Hiểu Tuyền làm cho thảm hại, nhưng tự nhiên lại thay đổi quan hệ, chuyện này có chút nghi vấn.

Đỗ Long nói:

- Tôi đã sớm nhìn ra rồi, Ngụy Hiểu Tuyền mất tích chắc chắn có liên quan đến Dịch Bân. Trong quá trình hỏi thăm Dịch Bân dù tỏ ra rất lo lắng, sốt ruột, nhưng trên thực tế cô ta quan tâm đến tiến độ phá án của chúng ta hơn. Việc cô ta giải thích chuyện biết số điện thoại của anh trai Ngụy Hiểu Tuyền như thế nào cũng khá gượng gạo.

Thẩm Băng Thanh chần chừ một chút, hỏi nhỏ:

- Ngụy Hiểu Tuyền thật sự không phải bị anh giấu à?

Đỗ Long cười nói:

- Tôi bắt cóc cô ta làm gì? Có lợi ích gì cho tôi chứ? Sao cậu lại có suy nghĩ giống anh em Ngụy Khắc Hùng thế nhỉ? Tôi là loại người biết luật mà phạm luật sao?

Thẩm Băng Thanh nói:

- Xem bộ dạng cợt nhả của anh thì chuyện Ngụy Hiểu Tuyền mất tích có liên quan đến anh, anh lại vui sướng khi thấy người ta gặp nạn. Một cô bé mới mười bốn tuổi bất luận là bị bắt cóc hay lừa bán cũng đều là chuyện nghiêm trọng, cho dù người bắt cóc cô ta không làm hại gì đến cô ta thì trong lòng cô ta cũng bị tổn thương vô cùng lớn.

- Tôi biết, không phải tôi đang cố gắng giúp sức điều tra sao?

Đỗ Long nói.

Số 75 phố Ánh Sơn là một cửa hàng nữ trang cao cấp, theo những gì Đỗ Long hiểu về gia đình Dịch Bân thì cô ta là một học sinh trung học, chắc sẽ không có khả năng một mình tới chỗ này mua quần áo. Nhưng Ngụy Hiểu Tuyền thì khác, nhà cô ta có tiền, một cô gái từ trên núi xuống phố học nếu không muốn bị coi khinh thì ngoại trừ có nắm đấm ra, tiền cũng là một nhân tố quan trọng. Thành tích tốt sẽ không bị coi thường? Đó là chuyện quá khứ rồi.

Nhân viên trong cửa hàng quần áo phân làm hai ca, người làm ca ngày hôm qua thì hôm nay vẫn làm ca ngày, như hôm nay bọn họ đã tan ca lâu rồi. Người ca đêm hiện thời thì không rõ hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Cảnh sát Vi Thiếu Hoa nhờ các cô nhân viên liên hệ với người đồng nghiệp làm ca ngày hôm qua, tìm hiểu sự việc xảy ra ngày hôm qua tại cửa hàng qua điện thoại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui