Cảnh Lộ Quan Đồ

Ngay lúc Ngụy Khắc Hùng đang bàng hoàng bất an lòng nóng như lửa đốt, Đỗ Long lái xe tải vào đến cửa đồn công an, hắn cầm loa hét lớn:

- Ngụy Khắc Hùng, mau ra đây, bọn họ tìm thấy em gái cậu rồi!

Ngụy Khắc Hùng mừng như điên lao ra khỏi đồn công an, gã lớn tiếng hỏi:

- Đồn trưởng Đỗ, em gái tôi đâu? Nó vẫn khỏe chứ?

Đỗ Long nói:

- Mau lên xe, cô ấy bây giờ đang ở trên quốc lộ gxxx, tôi sẽ đưa cậu tới đó liền.

Ngụy Khắc Hùng mặt mày phấn khởi lên xe Đỗ Long, còi cảnh sát vang lên, xe tải cấp tốc đi tới quốc lộ gxxx. Ở nơi cách trung tâm thành phố Thụy Bảo khoảng hai mươi km, một chiếc Buick màu đen đang đỗ, vài tên cảnh sát đang điều tra, một cô gái nằm trên cáng cứu thương ở bên đường.

- Em gái!

Ngụy Khắc Hùng liếc mắt một cái liền nhận ra em gái mình, cậu ta không đợi xe dừng hẳn đã vội nhảy xuống xe, chạy tới hướng cô bé kia.

Đỗ Long dừng xe ở ven đường, đi tới chỗ cô gái, mang ảnh ra đối chiếu một lát, cô gái đúng là Ngụy Hiểu Tuyền, chỉ có điều còn đang hôn mê, mặc cho Ngụy Khắc Hùng có lay như thế nào cũng không tỉnh.

- Cô ấy đã bị người ta gây mê, tạm thời không tỉnh được đâu.

Một viên cảnh sát đi tới, anh ta nhìn Đỗ Long nói:

- Anh chính là Đỗ Long phải không? Cục trưởng Lý nói cô ấy tạm thời chưa tỉnh được, bảo tôi nói với anh một tiếng.

Đỗ Long nói:

- Các cậu đã cực khổ rồi, cám ơn các cậu đã kịp thời cản đường, dọa bọn cướp chạy, nếu không cô bé này gặp nguy hiểm rồi.

Viên cảnh sát kia nói:

- Đây là chức trách của chúng tôi, không có gì mà phải cảm ơn. Tôi tên là Trần Đào, đội trưởng đại đội hình sự thành phố Thụy Bảo. Cục trưởng Lý nói cậu phá án rất lành nghề, nhanh như vậy đã tra ra hành tung kẻ bắt cóc quả nhiên rất lợi hại, rảnh rỗi chúng ta trao đổi nhiều chút nhé.

Đỗ Long cười nói:

- Không thành vấn đề! Thay tôi cám ơn mọi người nhé, cám ơn Cục trưởng Lý, tôi còn có chuyện khác, vụ này tôi sẽ không nhúng tay vào nữa.

Trần Đào gật gật đầu, nói:

- Yên tâm đi, chúng tôi cũng không phải là chỉ biết ăn không, chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra, điều tra ra kẻ chủ mưu bắt cóc.

Đỗ Long lên tiếng chào với Ngụy Khắc Hùng, lên xe tải rồi rời khỏi hiện trường.

Thẩm Băng Thanh nói:

- Thật không nghĩ tới nhanh như vậy đã tìm được người, đối phương sau khi bắt cóc Ngụy Hiểu Tuyền cả ngày rồi mà vẫn chưa đưa người đi, việc này có vẻ kỳ lạ quá.

Đỗ Long cười cười, nói:

- Tìm được người bình an vô sự trở về thì A Di Đà Phật rồi, vụ án này chúng ta không cần phải xen vào nữa. Về nhà khách ngủ một giấc thôi, đã một tuần rồi chưa được ngủ đàng hoàng trên giường rồi.

Thẩm Băng Thanh liếc mắt nhìn hắn một cái, nói:

- Cậu xác định là đêm nay cậu thật sự có thời gian nằm xuống sao?

Đỗ Long ha hả cười nói:

- Ôi, tôi đúng thật là số trời sinh vất vả mà.....

Thẩm Băng Thanh cười nhạt đối với lời nói của Đỗ Long. Đỗ Long cũng không thèm để ý đến cậu ta, lái xe được một đoạn thì bên đường đột nhiên xuất hiện hai người, giơ súng vào xe cảnh sát hét lớn:

- Dừng xe! Nếu không sẽ nổ súng!

Đỗ Long dừng xe bên đường đánh C-RK-I-T..T...T..., hai người kia nhanh chóng nhích lại gần, dùng súng uy hiếp Đỗ Long mở cửa xe, sau đó lên xe, một người quát lớn:

- Lái xe! Lái thẳng về phía trước!

Đỗ Long không hề lên tiếng lái xe chạy về phía trước. Thẩm Băng Thanh quay đầu lại nhìn qua hai kẻ đó, một kẻ dùng họng súng hất một cái, đột nhiên nói:

- Nhìn gì mà nhìn, không được quay đầu lại!

Hai kẻ đó trên đầu đều đội mũ khỉ, vốn chẳng nhìn ra được gì, nhưng Thẩm Băng Thanh vẫn cứ cố nhìn xem có nhìn ra chút gì không. Cậu ta cũng không nghe lời mà quay đầu lại, còn tỏ vẻ tươi cười, nói:

- Hồng Quân, cậu không cần phải giả bộ đâu, vừa nhìn thấy ánh mắt của cậu là tôi biết ngay là cậu rồi.

Kẻ cướp đó cười ha hả, gã tháo chiếc mũ khỉ xuống, cười nói:

- Qủa nhiên không lừa được cậu.

Kẻ cướp kia cũng tháo chiếc mũ khỉ xuống, nói:

- Anh Long, việc hôm nay chúng ta làm không tồi chứ?

Người đó đúng là Lý Văn Quân, Thẩm Băng Thanh cũng đã từng gặp cậu ta. Đỗ Long vẫn chưa trả lời, Thẩm Băng Thanh hừ một tiếng nói trước:

- Vụ án bắt cóc quả nhiên là giả, Đỗ Long, không ngờ cậu lừa tôi lâu như vậy.

Đỗ Long cười nói:

- Đây là lừa gạt có ý tốt, cậu vẫn luôn kiên trì nghi ngờ, đây là chuyện tốt, tôi chính là muốn cho người của thôn Nha Tử nếm thử mùi vị việc người thân bị bọn bắt cóc lừa đi, nếu không phải là không rảnh chơi với bọn họ, thật ra nên kéo dài một chút.

Thẩm Băng Thanh nói:

- Vậy cậu cũng không nên để hai cô bé chưa vị thành niên liên lụy vào mà.

Lý Văn Quân nói:

- Anh Thẩm, không nên trách anh Long, hai cô bé đó đều là gieo gió gặt bão, chúng tôi đã điều tra qua rồi. Ngụy Hiểu Tuyền ở trường học thường xuyên ức hiếp người, lúc cái cô Quách Ngạo Kỳ bị nhốt ở nhà cô ta cũng chịu không ít đau khổ, cụ thể tôi cũng không nói nữa, lần này bị dọa đối với cô ta có lẽ cũng tốt. Chúng tôi đã từng gọi điện thoại cho mấy người biết nữ sinh Ngụy Hiểu Tuyền, duy chỉ có Dịch Bân nhận giúp chúng ta lừa Ngụy Hiểu Tuyền ra giáo huấn một trận, đây cũng coi là để giáo huấn cô bé đi.

Xe cảnh sát tiến vào thành phố Thụy Bảo, barie trên đường vẫn chưa mở, nhưng Đỗ Long lái chiếc xe cảnh sát của tỉnh thành nên không ai dám ngăn lại, cho dù có ngăn cản Đỗ Long cũng chẳng sợ, hắn và Thẩm Băng Thanh là loại hàng đáng giá của cảnh sát, ai sẽ hoài nghi bọn họ liên kết với hai kẻ tội phạm bắt cóc cơ chứ?

Lúc xuống xe Thẩm Băng Thanh còn có chút hậm hực, Đỗ Long đi thẳng tới thấp giọng ghé vào tai cậu ta nói:

- Đừng giận nữa, lần sau tôi sẽ lại tặng cho cậu một viên Phỉ Thúy lớn hơn đẹp hơn nhé!

Thẩm Băng Thanh vui vẻ nói:

- Đây chính là cậu nói đấy nhé, lần này tôi muốn màu đỏ đấy!

Phỉ Thúy Phỉ Thúy, màu đỏ là Phỉ màu lục là Thúy, Hồng Phỉ chất lượng tốt quý giá hơn Lục Thúy, vì vậy mấy năm nay giá cả trở nên mắc hơn. Yêu cầu lần này của Thẩm Băng Thanh không thể nói là không cao, cậu ta vừa nói ra, liền lập tức hối hận, cậu ta nói:

- Tôi nói đùa đấy, Phỉ Thúy mắc như vậy, tôi có một viên đã thấy rất thỏa mãn rồi, hay là cậu cứ giữ lấy mà đổi thành tiền sửa đường hoặc là mang đi dụ dỗ mấy em bạn gái của cậu đi.

Đỗ Long khẽ mỉm cười, nói:

- Cá với chân gấu đều không phải là đồ ăn trên bàn của chúng ta sao? Tôi có được thứ gì đó chắc chắn không thể thiếu phần của cậu đâu, Hồng Quân và Văn Quân đều để cậu làm cho lúng túng rồi.

Thẩm Băng Thanh nói:

- Ai bảo cậu không nói sớm cho tôi biết? Điều này rõ ràng chứng minh cậu vẫn chưa đủ tín nhiệm tôi.

- Được rồi được rồi, sẽ không có lần sau nữa đâu, được chưa?

Đỗ Long dụ dỗ nói. Trên mặt Thẩm Băng Thanh cuối cùng cũng lộ ra vẻ tươi cười.

Bọn người Hạ Hồng Quân đã ngồi trong quán ăn vặt chờ được một lúc, thấy hai người đi tới, ánh mắt Hạ Hồng Quân hơi chú ý nhìn lên người của Thẩm Băng Thanh, sau đó cười nói:

- Băng Thanh, cậu dường như có chút thay đổi rồi.

Thẩm Băng Thanh rùng mình, hỏi hắn:

- Tôi thay đổi, thay đổi chỗ nào? Đâu có đâu.

Hạ Hồng Quân cười nói:

- Cậu trở nên hấp dẫn hơn rồi, xem ra nước của xã Mãnh Tú rất biết dưỡng người nhỉ.

- Hồng Quân, đến cậu cũng giễu cợt tôi!

Thẩm Băng Thanh trừng mắt nhìn cậu ta, sau đó nói với Đỗ Long:

- Đỗ Long, cậu giúp tôi cho Hồng Quân say, tôi sẽ không giận cậu nữa.

- Tuân chỉ!

Đỗ Long ha hả cười, giơ tay lên nói:

- Ông chủ, cho hai vại bia!

Hạ Hồng Quân đã được lĩnh giáo qua tửu lượng của Đỗ Long, cậu ta lắc đầu nói:

- Hôm nay tha cho tôi đi, vẫn còn nhiều việc phải làm đây. Đỗ Long, cậu để tôi xử lý ba việc thì tôi đã xử lý xong hai việc rồi, này, đây là chứng minh thư và hộ chiếu mới của Thẩm Băng Thanh.

Đỗ Long kinh ngạc nói:

- Nhanh thế à? Nhìn xem có đẹp không nào.

Thẩm Băng Thanh sửng sốt, nói:

- Chứng minh thư mới của tôi?

Đỗ Long ừ một tiếng, nhận lấy phong bì giấy dai từ Hạ Hồng Quân đưa, nói:

- Tôi thay cậu nhận trước, về sẽ cho cậu xem.

- Tại sao bây giờ tôi không được xem?

Thẩm Băng Thanh nghi ngờ hỏi, Hạ Hồng Quân nhìn thoáng qua Thẩm Băng Thanh mỉm cười, không hề nói gì cả.....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui