Cảnh Lộ Quan Đồ

Đỗ Long nói:

-Vậy sao? Buôn lậu thuốc phiện lợi nhuận cao như thế, anh từ bỏ được sao?

Đa Ôn Hãn cười khổ nói:

-Bây giờ nói gì cũng đã muộn. Đồn trưởng Đỗ, xin anh cho bọn đàn em của tôi một cơ hội nữa.

Đỗ Long thản nhiên nhìn gã, nói:

-Cơ hội có lúc lại do chính mình giành lấy. Lần này các người buôn lậu thuốc phiện khối lượng lớn. Trong tình hình ấy ăn đạn là chuyện bình thường. Tuy nhiên, nếu các anh thật tâm muốn sửa đổi, cơ hội cho các anh cũng chưa hẳn là không thể...

Đa Ôn Hãn kích động nói:

-Đồn trưởng Đỗ, có thật không vậy? Anh nói đi, chỉ cần có thể giữ được mạng sống, chúng tôi cái gì cũng có thể theo ý anh.

-Vì mạng sống, các người gì cũng có thể làm sao?

Đỗ Long cười lạnh nói:

-Đa Ôn Hãn, xem ra tôi đánh giá cao anh rồi. Anh là tên đại ngốc.

Đa Ôn Hãn nghi hoặc nhìn Đỗ Long. Đỗ Long nói:

-Tôi là cảnh sát, tôi có thể làm được gì cho các người? Tôi không cần các người làm nô lệ cho tôi, tôi cần các người đường đường chính chính làm người tốt, tuyệt đối không liên can gì đến bọn buôn lậu nữa. Tôi định tổ chức, thành lập một đội tuần tra chống buôn lậu và thuốc phiện ở xã Mãnh Tú. Nếu thật sự các anh đồng ý sửa đổi, hãy gia nhập đội này đi.

Đa Ôn Hãn cứng họng nhìn Đỗ Long. Yêu cầu này của hắn thật sự rất đơn giản, tuy nhiên muốn thật sự cố gắng làm tốt việc đó, đối với bọn Đa Ôn Hãn mà nói là quá khó khăn... quá khó khăn...


-Suy nghĩ cho kỹ đi, dù sao các anh cũng còn nhiều thời gian mà, thật tâm mà cải tạo đi.

Đỗ Long nói xong liền đứng lên, ném bao thuốc cho hai người áp giải Đa Ôn Hãn về ngục, nói:

-Làm phiền hai anh áp giải y về.

Mấy người Đa Ôn Hãn ở trong trại tạm giam được đặc biệt ưu đãi, hai người cảnh ngục kia cười ha hả nói:

-Khách sáo quá, lời Đồn trưởng Đỗ căn dặn nhất định chúng tôi sẽ nghe theo, đảm bảo khiến cho bọn họ cải tạo tốt.

Đa Ôn Hãn bây giờ mới hiểu, mỗi ngày bọn y được hướng dẫn cải tạo, lại còn nhìn thấy bao nhiêu phim ảnh quảng cáo chống thuốc phiện ghê tởm đến không chịu được, đều là do Đỗ Long chỉ đạo. Đồn trưởng đồn công an nho nhỏ vậy mà cũng có năng lực ảnh hưởng lớn đến vậy sao?

Sau khi Đỗ Long rời trại tạm giam liền lập tức thẳng tiến về xã Mãnh Tú. Hai ba ngày trời không mưa, đường đến xã Mãnh Tú vốn lầy lội đã trở thành bụi đất bay mù mịt, khiến người ta không chịu nổi.

Xe Đỗ Long vừa mới dừng lại trong đồn công an xã Mãnh Tú, mấy người thanh niên vây quanh hai vị tuổi trạc sáu mươi liền xông tới.

Dẫn đầu bọn trẻ tuổi Đỗ Long nhận ra là Mã Tích Kỳ của thôn Mã Câu, còn có bọn Cưu Vinh, Đa Quang Thác v.v.. Đỗ Long xuống xe liền hỏi:

-Mã Tích Kỳ, vì sao các cậu tới đây, hai vị này là...

Mã Tích Kỳ nói:

-Đồn trưởng Đỗ, họ là cha mẹ của Đa Quang Thác, cũng là cha mẹ của Đa Ôn Hãn. Gần đây trong thôn tôi có nhiều thanh niên mất tích, chúng tôi tới đây báo án.

Đỗ Long cười nhạo nói:

-Mất tích? Cậu cũng đề cao bọn họ quá, nói thật với các cậu nha, mấy tên kia đi buôn lậu thuốc phiện bị bắt, tang vật thu được cũng vài tấn thuốc phiện, đủ giết bọn họ mấy trăm lần rồi.


Người đến từ thôn Mã Câu mặt tái đi, Đỗ Long tiếp tục nói:

-Buôn lậu thuốc phiện là cầm chắc cái chết rồi. Các cậu đi tìm người ta cũng vô dụng thôi, nên nhanh chóng đên trại tạm giam thành phố Thụy Bảo mà gặp bọn họ mấy lần cuối đi.

Đỗ Long xoay người rời đi, người tên Cưu Vinh kia lên tiếng hỏi:

-Đồn trưởng Đỗ, mấy người Ôn đại ca là bị bắt như thế nào? Anh có tham gia bắt giữ không?

Đỗ Long xoay người nói:

-Đúng là tôi tự mình đi bắt bọn họ. Về quá trình bắt, cũng không nhất thiết phải nói với các cậu. Tôi chuẩn bị thành lập đội tuần tra buôn lậu xã Mãnh Tú, hoan nghênh mọi người đăng ký tham gia.

-Tôi thèm vào!

Đa Quang Thác cả giận nói:

-Họ Đỗ kia, anh chờ đó cho tôi, anh sẽ không kiêu ngạo được lâu đâu.

-Câm miệng!

Cha của Đa Quang Thác hét một tiếng, sau đó lạnh lùng nói với Đỗ Long:

-Đồn trưởng Đỗ, con trai tôi không hiểu chuyện, xin anh đừng để ý.

Đỗ Long mỉm cười nói:


-Tôi không để ý đâu. Buôn lậu thuốc phiện là tự rước cái chết. Chúng tôi làm cảnh sát bất kỳ lúc nào cũng có tự giác phải chịu áp lực, cậu ấy không phải là người duy nhất uy hiếp tôi, cũng không phải là người cuối cùng. Bác theo dõi cậu ấy cẩn thận, đừng để cho cậu ấy đi theo hai anh trai.

-Cảm ơn Đồn trưởng Đỗ nhắc nhở, tôi sẽ để ý đến nó.

Ông ta ranh mãnh liếc Đỗ Long một cái, kéo con trai đi. Mấy người thôn Mã Câu quăng cho Đỗ Long ánh mắt lạnh như băng, sau đó cũng kéo nhau đi.

Tông Lập Phong đi tới, nói:

-Đồn trưởng Đỗ, anh đừng khiêu khích bọn họ, lần này thì hay rồi, sau này không ai dám đi thôn Mã Câu nữa đâu.

Đỗ Long cười nói:

-Anh Tông sợ đám thanh niên ấy mới là lạ. Tôi cũng không để bụng gì. Tôi hơi đói rồi, tôi mời anh đi uống rượu.

Đỗ Long kéo Tông Lập Phong vào quán Uyên Ương Đao, vừa ăn vừa uống. Đỗ Long giới thiệu cho Đỗ Long biết:

-Hai vợ chồng vừa rồi không đơn giản đâu. Cha Đa Ôn Hãn nghe nói có tài thiện xạ, săn lợn rừng chỉ cần dùng một mắt. Vợ lão cũng cùng nhóm buôn lậu năm đó với lão, cũng là một tay súng có hạng. Hiện giờ hai con họ bị bắt, nếu anh là người khởi xướng động đến, anh không thể không đề phòng.

Đỗ Long cười nói:

-Tôi sợ quái gì lão, dám chọc tôi, ông bắt luôn cả nhà lão, đến lúc đó bắn cả ổ, đảm bảo chấn động cả nước.

Tông Lập Phong lắc lắc đầu nói:

-Bỏ đi, coi như tôi nói vô ích...

Hai người đang nói chuyện thì Đao Nguyệt Nga bĩu môi bưng khay đầy cơm ra, nặng nề đặt lên bàn, hỏi:

-Đồn trưởng Đỗ, tiểu Thẩm khi nào quay về? Lâu không thấy anh ấy đến quán chúng tôi ăn cơm.


Đỗ Long và Tông Lập Phong liếc nhau một cái, Đỗ Long cười nói:

-Cô Đao, tiểu Thẩm gần đây bận rộn đi tìm bạn gái. Đợi cậu ta rảnh rỗi, tôi nhất định cùng cậu ta đến quán nhà cô ăn cơm.

Đao Nguyệt Nga sững sờ, sau đó sắc mặt trắng bệch ra, khóe miệng thoáng cong lên, xoay người bụm miệng chạy. Tôn Lập Phong thở dài:

-Đồn trưởng Đỗ sao lại khổ như thế chứ? Tiểu Thẩm còn chưa có bạn gái mà? Tôi thấy cô bé này cũng không tệ đâu...

Đỗ Long lắc đầu nói:

-Cô ấy không phải mẫu người Thẩm Băng Thanh thích, cứ dây dưa không bằng cự tuyệt thẳng điều cô ấy muốn, tránh hiểu lầm. Lão Tông, anh không vì cô ấy có thể giảm giá cho anh mà anh bán rẻ Băng Thanh chứ?

Tông Lập Phong rõ ràng cười nói:

-Không có chuyện đó, không có chuyện đó. Tôi chỉ là thuận nước đẩy thuyền thôi, nếu Tiểu Thẩm không thích, thì bỏ đi.

Đỗ Long nói:

-Lão Tông, mấy ngày nữa tôi cùng Tiểu Thẩm dẫn một vị khách đi loanh quanh dạo tí, có khả năng vài ba ngày ở lại trong núi, công tác ở đồn công an phiền anh vậy.

Tôn Lập Phong cười nói:

-Lại là bà chủ Lâm xinh đẹp kia à? Cũng không biết cô ấy nhìn thấy bảo bối gì ở xã Mãnh Tú chúng ta, nên mới quay lại thế. Đồn trưởng Đỗ định sắp xếp hành trình như thế nào rồi? Nếu không tiện thì không nói, tuy nhiên tốt nhất nên nói cho người tin cẩn biết lịch trình, nhỡ ra...

Đỗ Long cười nói:

-Tôi có không tin người khác thì cũng không thể không tin Lão Tông anh được. Hiện tại chưa quyết định lịch trình, bao giờ quyết định, tôi sẽ thông báo cho anh.

Trong mắt Tông Lập Phong chợt lóe lên một tia kỳ lạ, gã từ chối nói:

-Gần đây tôi cũng không muốn vào núi. Đồn trưởng Đỗ báo lịch trình cho người khác biết đi, tránh việc nhỡ ra có tình huống như thế nào thì đỡ phiền toái... Phì... Phì... Coi như miệng tôi thối, Đồn trưởng Đỗ nhất định sẽ gặp may mắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận