Cảnh Lộ Quan Đồ

Lâm Nhã Hân cũng phát hiện điểm không ổn ở Đỗ Long, cô ta cầm một chiếc quần dài chống đỡ cho hắn, nói:

- Cậu là ông chủ, cậu nói được là được, mau mặc quần áo vào đi, để chúng tôi xem bộ dạng trong thân phận mới của cậu.

Đỗ Long cười hì hì, nói:

- Mọi người chắc chắn sẽ thất vọng tràn trề đấy…

Sau khi Đỗ Long trang điểm xong quả nhiên khiến Lâm Nhã Hân vô cùng thất vọng. Bởi sau khi hóa trang xong Đỗ Long hoàn toàn biến thành người khác, một người đàn ông râu rậm khoảng bốn mươi tuổi, đeo cặp kính tròn đen.

Đỗ Long đắm đuối nhìn Lâm Nhã Hân, nói:

- Thân phận của tôi là chuyên gia giám định ngọc thạch, bà chủ Lâm, khoản đầu tư hai trăm tám mươi triệu của cô đều do tôi hộ tống bảo vệ. Nếu tôi bất cẩn nhìn sai, hì hì….

Lâm Nhã Hân nhất thời còn khó chấp nhận bộ mặt này của hắn. Cô ta trừng mắt nhìn Đỗ Long, nói:

- Chúng ta đã ký hợp đồng, nếu cậu mà làm hỏng, cậu sẽ thảm hơn cả tôi đấy! Được rồi, chúng ta phải đi rồi, vé máy bay tám giờ tối, nếu không kịp thì phiền phức to đấy.

Lần này Lâm Nhã Hân lái chiếc Hummer tới thành phố Thụy Bảo, nghe nói cô ta vẫn chưa trả. Phụ trách lái xe, Đỗ Long rất thích sự mạnh mẽ của chiếc Hummer này, do đó mới đùa rằng chi bằng mua luôn chiếc xe này, lúc hai người đi du lịch thì chiếc Hummer này vẫn tiện lợi hơn.

- Đợi chúng ta kiếm được tiền từ Myanmar về rồi mua một chiếc mới nhé, cải trang kỹ một chút…

Lâm Nhã Hân khao khát nói. Đỗ Long biết suy nghĩ của cô ta, quay đầu mỉm cười với cô. Mặt Lâm Nhã Hân hơi nóng, cầm túi chân gà cay đưa cho Thẩm Băng Thanh nói:

- Băng Thanh, ăn không ? Ngon lắm…

Quãng đường dài đều do Đỗ Long vất vả lái xe, Lâm Nhã Hân và Thẩm Băng Thanh ở phía sau không ngừng ăn đồ ăn vặt và nói chuyện phiếm. Đúng tám giờ đám người Đỗ Long lên máy bay thuận lợi, bình thường khoang thương vụ ít có người hỏi không ngờ đều đã chật người ngồi, bên cạnh Đỗ Long có hai mỹ nữ đi cùng đã khiến không ít người chú ý.

Mọi người xì xào bàn tán, chủ đề bàn luận đa phần đều liên quan đến buổi chào bán công khai ở Myanmar, có rất nhiều người quen biết nhau, đều tự xưng là ông chủ này nọ, xem ra đều là những người trong giới cược thạch.

- Quý tính ông chủ? Các bạn cũng tới Naypyidaw tham gia buổi chào bán công khai mùa xuân à? Tôi họ Lý, gọi là Lý Cương, đây là danh thiếp của tôi…

Người đàn ông đầu cạo trọc ngồi bên phải Đỗ Long chuyển cho hắn một tấm danh thiếp. Người này khoảng ba tư ba lăm tuổi, khuôn mặt lộ vẻ khôn khéo, nhất là đôi mắt lóe sáng lanh lợi kia.

Đỗ Long nhận lấy danh thiếp xem qua rồi cười nói:

- Hóa ra là chủ tịch của công ty châu báu Á Long, ông chủ Lý đúng là tuổi trẻ tài cao.

Lý Cương cười he he nói:

- Quá khen rồi, phần nhiều là nhờ đời cha chú, bằng không tôi sớm đã thua lỗ hết rồi, trò cược thạch này không phải để giỡn chơi.

Đỗ Long cười nói:

- Những người tài giỏi mới dám cược thạch, ông chủ Lý là người phi thường rồi. Tôi họ Chu, tên Dịch Thăng, tôi đi cùng bà chủ của chúng tôi đến Naypyidaw chơi thôi.

- Ồ?

Lý Cương kinh ngạc nhìn Lâm Nhã Hân, cô ta quay đầu lại nhìn anh ta mỉm cười, nói:

- Tôi họ Lâm, nghe nói buổi chào bán công khai rất náo nhiệt cho nên tới góp vui, nhân tiện thăm thú vui chơi một chút.

Lý Cương cười nói:

- Nếu bà chủ Lâm không chê tôi có thể làm hướng dẫn viên du lịch cho các vị, đảm bảo khiến bà chủ Lâm không uổng phí chuyến đi này.

Lâm Nhã Hân cười nói:

- Cái này… Thôi được, vậy làm phiền ông chủ Lý rồi.

Lâm Nhã Hân vốn muốn từ chối, nhưng ánh mắt của Đỗ Long khiến cô thay đổi chủ ý. Ánh mắt đó Lý Cương cũng bắt gặp, ánh mắt có chút kinh ngạc của anh ta lướt qua ba người Đỗ Long. Mặc dù có chút thèm khát vẻ đẹp của Lâm Nhã Hân và Thẩm Băng Thanh nhưng trong tình huống chưa làm rõ được tình hình, anh ta quyết định cứ làm thân với Đỗ Long trước rồi tính.

- Anh Chu làm gì ở công ty của bà chủ Lâm vậy?

Lý Cương cười hỏi.

- Tôi là quân sư riêng của bà chủ Lâm, khi bà chủ Lâm gặp phải vấn đề khó giải quyết, tôi sẽ đưa ra cho cô ấy vài quyết sách.

Đỗ Long cười nói.

Cái tên quân sư này Lý Cương lần đầu tiên nghe thấy, nhưng về mặt ý nghĩa chữ thì có vẻ giống với tham mưu cao cấp, anh ta liền bắt chuyện với Đỗ Long.

Tên Lý Cương này kiến thức rộng rãi, cũng là người hay nói, có anh ta ở bên cạnh nói chuyện sẽ có cảm giác chặng đường không còn quá dài nữa.

Thẩm Băng Thanh lần đầu tiên ngồi máy bay, nên đã chiếm chỗ gần cửa sổ, nhìn xuống phía dưới không chớp mắt, thỉnh thoảnh kêu lên ngạc nhiên rồi nói với Lâm Nhã Hân. Cậu ta không hổ là sinh viên tài năng của đại học chính trị pháp luật Tây Nam, tốc độ nhập vai rất nhanh.

Sau khi máy bay rời khỏi thành phố Thụy Ngọc, phía dưới chỉ còn lại là một mảng tối đen, chẳng có gì đẹp cả. Lâm Nhã Hân nhắm mắt nghỉ ngơi, Thẩm Băng Thanh vẫn có tinh thần ngó đông ngó tây.

Lý Cương cuối cùng không kìm nổi hỏi Đỗ Long:

- Anh Chu, bà chủ Lâm các anh có bạn trai chưa? Cô gái bên cạnh kia có quan hệ thế nào với cô ấy?"

Đỗ Long liếc xéo Lý Cương một cái rồi nói:

- Cô ấy kết hôn rồi, người ngồi bên cạnh là em gái họ cô ấy, cũng có bạn trai rồi, cô ấy rất đanh đá. Tốt nhất anh đừng nên chọc giận cô ấy, cẩn thận bị đánh đấy.

Lý Cương nghe vậy đành lặng lẽ rút lui, hai người lại nói về những tin đồn thú vị xung quanh buổi chào bán công khai. Được một chút bỗng có một người lớn tuổi đi tới, phía sau ông ta còn có mấy vệ sỹ lực lưỡng, người này không phải là thành viên danh dự của hiệp hội ngọc thạch kiêm đại sư điêu khắc Vương Hằng Sinh sao?

- Ông Vương, ông cũng tham gia buổi chào bán công khai ở Myanmar sao?

Người trên máy bay lần lượt đứng lên chào hỏi Vương Hằng Sinh, Lý Cương cũng không ngoại lệ.

Vương Hằng Sinh cười ha ha nói:

- Đúng thế, bị người ta nhờ vả, đi xem một chút, mọi người đều tới tham gia buổi chào bán công khai sao?

Vương Hằng Sinh chào hỏi mọi người, rồi đi tới, so với số người đứng lên chào hỏi Vương Hằng Sinh thì số người trong khoang thương vụ vẫn ngồi lại còn rất ít. Vương Hằng Sinh chỉ liếc mắt quét qua đám người Đỗ Long, mí mắt nhảy dựng lên, sau đó ông ta quay đầu về phía Đỗ Long… Nói chính xác là nhìn về phía Lâm Nhã Hân và Thẩm Băng Thanh, hai mỹ nữ như thế này quả thực là hiếm thấy, hơn nữa lại tụ cùng một nơi thì càng thêm thu hút.

Tránh cũng tránh không thoát, Lâm Nhã Hân kéo Thẩm Băng Thanh đứng lên chào Vương Hằng Sinh, ông ta cười và gật gật đầu với hai người rồi đi qua.

- Anh Chu sao không đứng lên chào ông Vương, nếu có được sự chỉ dẫn của ông già đó thì vụ cược thạch dù không dám nói nắm chắc thì ít nhất cũng có bảy tám phần thắng lợi.

Đỗ Long cười nói:

- Không thân không cố, người ta sao có thể giúp tôi xem đá, anh chưa nghe ông ta nói à? Ông ta nhận sự ủy thác của người khác nên mới tới, thì càng không thể giúp người khác xem đá được.

Lý Cương thở dài nói:

- Nói cũng phải, ôi… không biết là người nào lại có thể mời ông Vương giúp bọn họ xem đá, bỗng chốc bọn họ có thể kiếm lớn rồi.

Đột nhiên phía trước có người nói:

- Vậy cũng chưa chắc, kỹ thuật điêu khắc tạo hình ngọc khí của ông Vương không thể chê được, nhưng con mắt của ông ta trong giới cược thạch chỉ ở mức bình thường. Hơn nữa mọi người cũng không phải toàn đầu đất, xem đi, những viên đá chỉ cần những cao thủ như ông Vương xem qua mọi người sẽ đều liều mạng ra giá, người mời ông ta đến xem đá kia chưa chắc đã kiếm được bao nhiêu tiền.

Người phía trước kia quả là nói rất cặn kẽ, nên mọi người lần lượt phụ họa theo, một lát sau có người đột nhiên hỏi:

- Thị lực của ông Vương nếu coi là bình thường thì trong giới cược thạch này thị lực của ai mới được xếp số một đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui