Cảnh Lộ Quan Đồ

Từ cuộc nói chuyện mà Đỗ Long biết được ông Vương là do Triệu Ngọc Hoa mời tới. Ông ta đã lâu rồi không cược thạch, thế nên trước đó đã đến giới cược thạch thành phố Thụy Bảo làm quen lại, không ngờ hai lần đều gặp Đỗ Long.

Bên dưới tập đoàn Thiên Nguyên còn có công ty châu báu. Hiện giờ nguyên liệu phỉ thúy ngày càng ít, những công ty có thực lực đều phải tham gia buổi chào bán công khai ở Myanmar. Nếu không căn bản không thể chuyển nguyên liệu vào, tự nhiên sẽ không thể tiếp tục kinh doanh, nên tập đoàn Thiên Nguyên cũng cử người tới tham gia cược thạch. Đương nhiên bọn họ cũng có chuyên gia chuyên phụ trách cược thạch, Triệu Ngọc Hoa và Lý Cương giống nhau, nhưng là đến du sơn ngoạn thủy góp vui mà thôi.

Tập đoàn Linh Phong không kinh doanh châu báu, sở dĩ Tô Linh Vân tới đây cùng Triệu Ngọc Hoa hoàn toàn vì áp lực gia đình. Quan hệ của trưởng bối Triệu gia và Tô gia rất tốt, năm đó đã từng có hôn ước, trưởng bối hai nhà đều muốn tác hợp cho bọn trẻ, nhưng Tô Linh Vân luôn không cho Triệu Ngọc Hoa cơ hội. Lần này các bậc trưởng bối lại cố gắng thêm một lần nữa.

Chớp mắt đã rạng sáng, Tô Linh Vân, và Lâm Nhã Hân lần lượt đề xuất về khách sạn nghỉ ngơi, nên mọi người giải tán. Trước khi về mọi người hẹn ngày mai cùng nhau hành động, để tiếp ứng cho nhau.

8 giờ sáng ngày 26 tháng 3, buổi chào bán công khai mùa xuân tại Naypyidaw Myanmar long trọng bắt đầu phiên giao dịch đầu tiên. Những người có thư mời trong tay lần lượt chờ tại tầng trệt khách sạn. Tám giờ ba mươi phút, xe bus theo sự sắp xếp của ban tổ chức buổi chào bán công khai phỉ thúy Myanmar lần lượt đi vào, đỗ tại tầng trệt các khách sạn. Rất nhiều sỹ quan quân đội Myanmar mang vũ khí đứng tại cửa lên xuống của xe bus, chỉ những người xuất trình được giấy mời mới được lên xe tham gia buổi chào bán phỉ thúy.

Trước kia thư mời là chính phủ Myanmar gửi tới cho chủ mỏ phỉ thúy, các công ty thương mại kinh doanh phỉ thúy. Sau này phía Myanmar phát hiện ra thì không còn gửi thư nữa. Hàng năm số người tham gia càng tăng lên, nên bọn họ thống nhất thư mời do chính phủ phát, mỗi tấm thư mời có giá năm nghìn Euro, đó chỉ là vé vào cửa. Mỗi năm chính phủ Myanmar có thể thu được khoản thu nhập gần một trăm triệu Euro.

Những người Trung Quốc thích phỉ thúy thực sự có rất nhiều, không biết đâu vào đâu nhưng mọi người cũng phải cố chen lấn lên. Dù sao cũng mỡ nó rán nó, đem phỉ thúy về bán đắt hơn một chút là được.

Vì số lượng người không hạn chế, ai cũng có thể mua phiếu của chính phủ Myanmar trước, nên không có người đầu cơ phiếu. Nếu không cửa bán vé này đã hét giá trên trời rồi, bọn đầu cơ Trung Quốc có một lực lượng lớn mạnh đến cả chính phủ Mỹ cũng phải đau đầu.

Đám người Đỗ Long đều đã lên xe, những chiếc xe bus này đều là xe mới, rộng rãi, sạch sẽ, còn có cả điều hòa. Cuối tháng ba rồi, nhiệt độ ở Myanmar đã gần ba mươi độ, nếu không bật điều hòa sẽ có cảm giác oi bức ẩm ướt khiến người ta rất khó chịu.

Lý Cương lại chen đến ngồi cạnh Đỗ Long, anh ta rút ra chiếc khăn tay lau mồ hôi trên trán rồi nói:

- Cuối cùng cũng lên được xe rồi, cũng may người Myanmar dời đô rồi, tất cả đều mới cả. Mấy năm trước tôi cùng cha tôi tới tham gia buổi chào bán, lúc đó là ở Ngưỡng Quang… Đó thật sự là một cơn ác mộng…

Câu chuyện của Lý Cương đã được không ít người trên xe phụ họa thêm, mọi người đều là người từng trải. Tình trạng cố đô Ngưỡng Quang của Myanmar thực sự là quá tồi tệ, quả thật giống như quay lại thời trước giải phóng! Nhiệt độ thời tiết sắp lên tới bốn mươi độ, đi taxi đến cái điều hòa cũng không có …

Mọi người đều bàn luận sự khác biệt của thủ đô cũ và mới, đều cảm thấy Myanmar có sự chuyển biến rất nhanh, đây là do sự phong tỏa của cộng đồng quốc tế với Myanmar dần được loại bỏ. Đương nhiên, điều then chốt đó là Trung Hoa vì chiến lược nên mới trợ giúp Myanmar mạnh mẽ.

Nhưng Naypyidaw do quá mới nên cũng đánh mất rất nhiều truyền thống đặc sắc Myanmar. Người Myanmar nghèo khổ lạc hậu quá lâu, bọn họ vì muốn đẩy mạnh nâng cao mức sống nên kêu gọi, thời khắc này vẫn chưa ý thức được điều đó.

Xe bus chạy ổn định trên đường, nghe nói, con đường này cũng do đội kiến trúc Trung Quốc và dân công tu sửa. Từng chiếc xe bus nối đuôi nhau, thành một con rồng dài trên đường quốc lộ, phía trước và sau đều có xe quân đội. Hình ảnh này khiến không ít người đi đường dừng chân quan sát.

Sau nửa giờ đồng hồ xe bus đã tới địa điểm tổ chức buổi chào bán công khai Myanmar —— Trung tâm giao dịch đá thô Myanmar. Mảng xi măng cốt thép lớn được xây dựa vào núi, khiến nơi này trông giống một đập nước lớn, và lối vào là tấm sắt lớn chống đỡ, binh lính đã sẵn sàng. Còn có một chiếc xe tăng đỗ bên cạnh, “Đập nước” hiện ra một loạt súng máy… khiến nơi này giống như một căn cứ quân sự lớn.

Xe bus tiến vào, lần lượt đỗ tại bãi đỗ xe, người trên xe lần lượt bước xuống. Sau đó ào đi giao tiền, làm thủ tục. Sau khi giao tiền và lấy được thẻ số thứ tự, mỗi người nhận được một quyển thuyết minh về giao dịch trong buổi chào bán công khai bằng ba thứ tiếng Trung – Anh - Myanmar, rồi mới có thể tiến vào hội trường xem đá.

Theo thuyết minh Đỗ Long phát hiện ra buổi chào bán mùa xuân năm nay có mười một nghìn năm trăm năm mươi bảy mục phỉ thúy thô. Trong đó mười nghìn tám trăm tám mươi bảy mục đấu giá ngầm, sáu trăm bảy mươi mục đấu giá công khai. Thời hạn đấu giá ngầm là sau mười ngày, sự khác biệt lớn nhất giữ đấu giá ngầm và công khai là ở bên đấu giá ngầm có phong bì kín, và bên đấu giá công khai dùng bút mực đen ghi chú số thự tự và trọng lượng trên bề mặt, còn đấu giá ngầm dùng bút mực đỏ ghi chú số thứ tự và trọng lượng. Số thứ tự đấu giá công khai bắt đầu từ số 1, còn đấu giá ngầm bắt đầu từ 671.

Ban tổ chức cho mọi người một buổi sáng xem các sản phẩm đấu giá công khai, sau đó từ một giờ chiều bắt đầu bán đấu giá sản phẩm đầu tiên. Bình thường mỗi lần chỉ chào bán một sản phẩm, nhưng nếu tốc độ phát mại không theo kịp tiến độ thì cùng lúc sẽ phát mại nhiều sản phẩm. Tóm lại, cần kết thúc phiên đấu giá công khai trước mười bảy giờ ba mươi phút ngày hôm sau.

Lúc Đỗ Long cẩn thận nghiên cứu bản thuyết minh, Lý Cương và Triệu Ngọc Hoa, Tô Linh Vân lần lượt tới, bọn họ đều là cậu ấm của công ty, đương nhiên không cần vội vàng chạy tới xem đá. Mặc dù Đỗ Long không muốn hai tên sói đói này thường xuyên tiếp xúc với người phụ nữ của mình nhưng giờ hắn đang bận xem đá nên cũng không rảnh để quan tâm bọn họ nữa.

Sau khi Đỗ Long chạy đi xem đá, Lý Cương và Triệu Ngọc Hoa chẳng những không thấy kỳ lạ mà còn thoải mái. Đỗ Long vô tình gây áp lực lớn cho họ, chỉ cần Đỗ Long không ở bên cạnh thì cơ hội tiếp xúc với hai người đẹp này sẽ tăng lên. Nhưng bọn họ không ngờ được rằng trước khi rời đi Đỗ Long đã lần lượt dặn dò Lâm Nhã Hân và Thẩm Băng Thanh, với độ nghe lời Đỗ Long của hai người này, lại thêm khả năng võ thuật của Thẩm Băng Thanh thì hai tên sói đói đó về cơ bản sẽ chẳng có cơ hội gì cả.

- Thẩm tiểu thư sao không đi chọn đá thô?

Triệu Ngọc Hoa cười ha ha nói:

- Vận may của Thẩm tiểu thư tốt như thế tùy tiện mua một viên chắc chắn cũng có thể kiếm lớn.

Thẩm Băng Thanh khẽ cười:

- May mắn là thứ không nhìn thấy, không sờ được, đá ở đây lại không giống ở thành phố Thụy Bảo, nếu là vài trăm tệ một viên tôi không dám tùy tiện…

Triệu Ngọc Hoa cười nói:

- Đá ở khu đấu giá công khai dù gì cũng không đắt, hay là thế này đi, Thẩm tiểu thư đi chọn lấy một viên, tôi trả tiền, khi mở đá ra nếu được chúng ta chia nhau, nếu hỏng thì coi đó là của tôi là được rồi.

Lời nói của Triệu Ngọc Hoa nhẹ nhàng khéo léo, nhưng ba người đẹp ở đây đều chau mày. Trước mặt bạn gái lại nói những lời này với một cô gái khác thật sự có hơi khiếm nhã. Dù Thẩm Băng Thanh không được Đỗ Long nhắc nhở cũng sẽ không để cho Triệu Ngọc Hoa có cơ hội đùa giỡn mình, cậu ta nói lạnh nhạt:

- Dù tôi không có nhiều tiền như phó tổng Triệu, nhưng mấy chục nghìn đô tôi vẫn có thể trả được. Nếu như chọn được đá tôi sẽ tự ra tay, không cần phó tổng Triệu phải hao tâm tổn sức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui