Cảnh Lộ Quan Đồ

Tuy cắt từ giữa có thể làm tổn hại đến khối phỉ thúy bên trong, nhưng đó là cách duy nhất có thể nhanh chóng thấy được diện mạo thực sự của khối nguyên liệu thô này. Nếu từ từ mài thì chắc phải mài tới ba đến năm ngày cũng chưa chắc có thể thấy rõ được.

Vì thế sư phụ Trương đành bất chấp khó khăn. Cùng với tiếng sào sạt vang lên từ máy cắt đá, khối nguyên liệu thô kia dần dần mở ra. Sư phụ Trương cắt một lúc lại dừng một lúc, dùng nước rửa trôi những mảnh vụn bên trong, sắc mặt càng ngày càng khó coi. Đột nhiên một tiếng “cách” vang lên, khối nguyên liệu thô bị gãy ra từ giữa, một nửa rơi từ độ cao hơn một mét rơi xuống nền xi măng choang một tiếng, không ngờ lại vỡ làm đôi.

Những người đứng xem xôn xao, bọn họ lớn tiếng nói:

- Lỗ vốn rồi, ngoài xanh trong xám. Hoàn toàn lỗ vốn rồi, Tiêu Vương giá hơn 5.000.000€ không ngờ lại không đáng một đồng!

Mọi người ùa lên xem xét ba khối đá bị vỡ kia, chỉ thấy trong một khối đá lớn có một lớp phỉ thúy dầy chưa tới một tấc, còn lại tất cả đều là bụi, hơn thế lại còn rất dày đặc, căn bản là không có giá trị gì hết, Tiêu Vương* của đợt bán đấu giá Minh Tiêu* kia hiển nhiên là hoàn toàn bị lỗ lớn rồi.

*Minh Tiêu: đợt bán đấu giá những khối nguyên liệu thô (đổ thạch) một cách công khai, người mua cạnh tranh trực tiếp ngay tại phiên đấu giá.

*Tiêu Vương: khối đổ thạch có giá cao nhất trong đợt bán đấu giá.

Triệu Ngọc Hoa giống như bị xe tải đụng trúng, sắc mặt y tái mét chạy đến trước máy cắt đá, nhìn khối nguyên liệu thô bị vỡ thành ba khối nhỏ kia, y lớn tiếng kêu to:

- Tiếp tục cắt, cắt đến khi nào tăng giá mới thôi!

Tâm tư sư phụ Trương cũng đã nguội lạnh, ông ta biết có tiếp tục cắt đi nữa cũng sẽ không có chuyển biến tốt gì, nhưng Triệu Ngọc Hoa là ông chủ, ông ta đành phải cố định lại nửa khối đá còn sót lại, tiếp tục cắt. Kết quả không còn nghi ngờ gì, lỗ vốn rồi.

Triệu Ngọc Hoa nhìn tảng đá bị vỡ đứng im không nhúc nhích như bị hóa đá, Tô Linh Vân đi lên khuyên nhủ nói:

- Anh Ngọc Hoa, đổ thạch là như vậy, có thắng có thua, anh đừng có buồn phiền nữa, vẫn còn có đợt bán Ám Tiêu* nữa mà, chúng ta nhất định có thể kiếm lại.


*Ám Tiêu: đây là đợt bán đấu giá nguyên liệu thô (đổ thạch) mà ở đó người ta viết giá vào phiếu rồi bỏ vào thùng cho từng khối nguyên liệu, người mua sẽ không biết những người khác ra giá bao nhiêu cho khối nguyên liệu mà mình muốn mua. Sau khi hết giờ thì người phụ trách sẽ kiểm phiếu, ai giá cao nhất thì sẽ mua được khối nguyên liệu đó.

Nếu là lúc bình thường, Triệu Ngọc Hoa nghe được Tô Linh Vân nói hai từ chúng ta thì gã nhất định sẽ vui mừng hớn hở, nhưng hôm nay trong lòng gã đang phát điên vì thua mất hơn năm mươi triệu*. Từ lúc gã sinh ra tới giờ, vẫn chưa hề có trong tay số tiền lớn như vậy, không ngờ hôm nay chỉ trong chớp mắt đã thua hết sạch!

*ở đây tác giả dùng cả hai hệ thống tiền tệ, một là đồng €, hai là đồng NDT. Quy đổi tạm tính là 10NDT = 1€.

Triệu Ngọc Hoa tóm mạnh lấy áo của sư phụ Trương, giận giữ hét lớn:

- Họ Trương kia, không phải ông nói khối đá kia nắm chắc phần thắng sao?

Sư phụ Trương vội vàng nói:

- Tôi đâu có nói chắc chắn sẽ thắng, đến thần tiên cũng không đoán được tấc ngọc, chẳng ai có thể bảo đảm sẽ chắc chắn thắng, tôi chỉ nói là có thể đánh cược…

- Tôi mặc kệ! Nếu có thể đánh cược thì nhất định phải thắng!

Triệu Ngọc Hoa xoay người lại, tiếp tục dùng giọng chất vấn hỏi Vương Hằng Sinh:

- Ông Vương, ông là cao thủ đổ thạch, làm sao ông lại có thể nhìn nhầm chứ?

Vương Hằng Sinh than nhẹ một tiếng rồi nói:

- Đến cả ông Vua Phỉ Thúy cũng không dám đảm bảo mình sẽ chắc chắn thắng, lão già tôi cũng chỉ là người có chút kinh nghiệm nhiều một chút mà thôi. Nếu như tổng giám đốc Triệu cảm thấy tôi hại cậu phải bồi thường tiền, vậy tốt thôi, tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho ba cậu, công việc này tôi không làm nữa, cậu cần tôi bồi thường bao nhiêu tôi sẽ bồi thường bấy nhiêu.


Tô Linh Vân vội nói:

- Ông Vương, anh Ngọc Hoa không phải có ý vậy, ông đừng tức giận. Anh Ngọc Hoa, anh còn không mau xin lỗi ông Vương và sư phụ Trương!

Sắc mặt nghiêm nghị của Tô Linh Vân tới giờ vẫn còn khiến Triệu Ngọc Hoa sợ hãi, gã bình tĩnh lại, thấp giọng nói xin lỗi với Vương Hằng Sinh, những người bên cạnh kêu lên:

- Các người có cắt tiếp hay không vậy, không cắt thì cũng đừng chiếm hố xí để giữ phân chứ.

- Cắt, đương nhiên là cắt chứ. Băng Thanh, đến lượt cậu, lần này cắt khối này.

Đỗ Long chỉ vào khối đá mang số hiệu 216 đang nằm giữa một đống nguyên liệu ở đằng kia. Thẩm Băng Thanh tràn đầy tự tin cúi người ôm lấy khối đá đó, đi về hướng máy cắt.

- Oa, mỹ nữ này có sức mạnh thật lớn…

Mọi người đều kinh ngạc hô lên. Ở bên này, Lý Cương lại lo lắng nói với Đỗ Long:

- Ông anh, hai triệu hai trăm ngàn, khối phỉ thúy này anh để cho tôi đi.

Đỗ Long nói:

- Hiện giờ giá phỉ thúy tăng lên vùn vụt, ông chủ chúng tôi lại không thiếu tiền, thứ đồ này chỉ cần giữ lại nửa năm tới một năm là kiếm lại gấp bội cũng không có gì kỳ lạ, anh không có ba triệu thì đừng mơ mà lấy được.


Đỗ Long nói rất đúng, hiện giờ giá phỉ thúy tăng rất nhanh, giá mà ông Vương đưa ra quả thật hơi thấp một chút, đó đều là giá thị trường năm trước rồi. Đỗ Long ra giá ba triệu cũng không phải là hét giá trên trời.

Lý Cương vò đầu bứt tai một lúc, cuối cùng cắn răng nói:

- Được, ba triệu thì ba triệu, đưa số tài khoản cho tôi, tôi sẽ gửi tiền ngay cho anh!

Đỗ Long cho y số tài khoản. Lý Cương vừa mới đem tiền chuyển vào tài khoản của công ty Lâm Nhã Hân liền nghe thấy bên phía máy cắt đá lại có người hét lớn:

- Tăng giá rồi! Tăng giá rồi !

Lý Cương vội vàng quay đầu lại, thấy Thẩm Băng Thanh một dao đã cắt non nửa khối nguyên liệu kia ra thành một mặt phẳng, cả hai phần đều nhìn thấy màu xanh biếc, nhưng một bên là thiên đường, một bên là địa ngục. Phỉ thúy bên này đông cứng giống như sáp, nhìn như trong suốt mà lại không phải vậy, so với Băng Chủng hay Thủy Chủng thì nó mang lại cảm giác mềm mại hơn, rõ ràng là phỉ thúy Nhu Để Dương, so với thứ rác rưởi bên kia vốn không đáng nhắc đến!

Có người lớn tiếng nói:

- Người đẹp, tôi ra giá hai triệu, khối nguyên liệu thô này tôi mua.

Vương Hằng Sinh rất có thiện cảm với Thẩm Băng Thanh. Thẩm Băng Thanh mời ông tới, ông liền đi tới, sau khi xem xong liền nói:

- Đây là phỉ thúy Nhu Để Dương, dày khoảng năm sáu tấc. Thật không thể tưởng tượng được, thứ chất liệu này tôi cũng được xem qua…

Vương Hằng Sinh lắc đầu, xúc động nói:

- Cái này gọi là thần tiên khó đoán tấc ngọc, khối nguyên liệu này không kém so với khối nguyên liệu vừa nãy, giá cả cũng không kém bao nhiêu đâu.

Lý Cương vô cùng cấp bách, y vội nói:

- Ông anh, khối nguyên liệu này tôi cũng muốn mua, vẫn là giá ba triệu phải khong? Ông Vương cũng nói là không khác nhau lắm mà!


Đỗ Long cười nói:

- Được rồi, lời cho anh rồi, ba triệu, tiền trao cháo múc.

Lý Cương vội vàng chuyển khoản, Thẩm Băng Thanh nghi ngờ ôm khối nguyên liệu thô trở về, nói:

- Tại sao không cắt hết ra toàn bộ? Khối ngọc bên trong ắt hẳn sẽ nhiều hơn hai tấc so với lời ông Vương nói.

Lý Cương vừa nghe thấy lòng thầm vui mừng, y vội nói:

- Ông anh, chúng ta đã thỏa thuận xong, ba triệu, khối nguyên liệu thô là của tôi rồi đấy nhé, đừng thất hứa đấy.

Đỗ Long cười nói:

- Tôi thấy anh một câu “ông anh”, hai câu “ông anh” nên mới để cho anh kiếm chút tiền thôi. Sau này tham gia đấu giá Ám Tiêu tôi sẽ kêu Thẩm Băng Thanh tới giúp anh chọn vài khối, đảm bảo anh lời chứ không lỗ.

Trong lòng Lý Cương chưa chắc đã hoàn toàn tin tưởng, nhưng mặt ngoài y lại tỏ ra rất bản lĩnh, mở miệng không ngừng nói cảm ơn. Lúc này, Thẩm Băng Thanh nói với Triệu Ngoc Hoa:

- Tổng giám đốc Triệu, thật ngại quá, chúng tôi lại dẫn đầu rồi, giờ đến lượt các anh!

Tô Linh Vân nghe xong khẽ nhíu mày, bắt đầu cảm thấy Thẩm Băng Thanh hơi khinh người quá đáng. Nhưng khi cô quay lại nhìn thấy khuôn mặt xanh mét, méo mó của Triệu Ngọc Hoa thì cô lại nghi ngờ rằng có phải gã đã làm chuyện gì đặc biệt khiến người ta chán ghét không. Nếu không, với những gì mà cô mới hiểu về Thẩm Băng Thanh thì đây là một cô gái tính cách cởi mở, không phải dạng hay ức hiếp người khác như vậy.

Lần này Vương Hằng Sinh tự chọn cho mình một khối đá, gọi sư phụ Trương và sư phụ Lưu cùng mang đến máy cắt đá. Khối đá vừa cắt một nhát xuống thì kết quả liền tăng giá rồi, bên trong xuất hiện một khối phỉ thúy Thủy Chủng, kích cỡ khoảng chừng một chai bia. Tuy nhiên, màu sắc khối phỉ thúy này có chút pha tạp nên sẽ ảnh hưởng tới giá trị. Vương Hằng Sinh định giá 800.000€, lập tức không thể so sánh với khối đá tổng giá trị 400.000€ của hai người Đỗ Long được.

Sắc mặt Triệu Ngọc Hoa đỡ hơn chút. Những người hiểu biết về đánh cược nhìn thấy bên phía Triệu Ngọc Hoa còn có hơn mười khối nguyên liệu thô, trong khi đó bên phía Đỗ Long chỉ còn lại hai khối, biểu hiện cũng không có gì đặc biệt, đều cảm thấy bọn Đỗ Long hầu như là không thể thắng được, trừ phi….

Thẩm Băng Thanh lại ra trận, trước khi anh ta hạ một đao còn quay sang cười ngạo nghễ bốn phía xung quanh, không biết đã có bao nhiêu người mê mẩn nụ cười nghiêng nước nghiêng thành của cô. Tiếp đó, Thẩm Băng Thanh bắt đầu cắt một dao xuống…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận