Cảnh Lộ Quan Đồ

Hôm nay hẳn là không có việc gì rồi.

Thẩm Băng Thanh thấy Đỗ Long dường như không yên lòng, liền thuận miệng hỏi.

Đỗ Long quay đầu lại cười, nói:

- Cái này cũng khó nói, lễ tạt nước sẽ kéo dài đến tối bây giờ còn chưa đến nửa thời gian mà. Chúng ta cũng mua mấy cái đèn Khổng Minh đi, lúc tối không có gì làm thì có thể lấy ra chơi.

Thẩm Băng Thanh cũng có chút dao động, nhưng y lại lắc đầu nói:

- Đèn Khổng Minh có thể gây hỏa hoạn, với thời tiết bây giờ…thôi đừng chơi nữa…

Đang nói, hai mắt Thẩm Băng Thanh đột nhiên nhìn thẳng ra sau lưng Đỗ Long, hoảng hốt kêu lên:

- Cẩn thận!

Một người đàn ông mặc trang phục dân tộc Thái trong tay cầm lưỡi dao sắc bén, nhanh như chớp nhằm ngay lưng của Đỗ Long mà đâm tới. Gã và Đỗ Long đứng gần nhau trong gang tấc, đột nhiên xảy ra tình huống khó khăn, Thẩm Băng Thanh vẫn chưa kịp kêu lên thì con dao kia đã cách tim Đỗ Long chưa đầy một millimet…

Vụ ám sát xảy ra quá đột ngột, ngay cả Thẩm Băng Thanh đứng gần như thế cũng không có cách nào ra tay giúp đỡ. Y chỉ có thể trơ mắt nhìn hung thủ mặt mày dữ tợn, nhanh như chớp đâm con dao vào lưng Đỗ Long.

Nhìn thấy lúc Đỗ Long gần như tránh không được lưỡi dao, thì thân trên của Đỗ Long đột nhiên nghiêng qua một phía, chân phải của hắn vung về phía sau, đá vào quai hàm của tên kia.

Động tác của Đỗ Long dù nhanh nhưng con dao của đối phương nhanh hơn. Động tác của hung thủ rất mạnh, giống như hổ vồ mồi, tuyệt đối không cho mục tiêu cơ hội nào. Lúc Đỗ Long tránh được, gã càng nhanh chóng lao đến đâm một nhát ngay lưng Đỗ Long …

Nhưng tên sát thủ nhiều kinh nghiệm kia lập tức phát hiện, trên tay truyền đến một cảm giác lạ. Con dao giống như đâm lên thứ gì đó mềm dẻo giống như da bò, căn bản không thể đâm trúng cơ thể của Đỗ Long.


- Áo chống đạn!

Lúc tên sát thủ thất kinh thì chân của Đỗ Long đã bay lên đá ngay cằm của gã. Chỉ nghe một tiếng rắc vang lên, cằm của tên sát thủ vỡ vụn, cả người gã bị Đỗ Long đá bay ra xa. Trước khi va ngã ba người thì tên sát thủ đã bị đau đến mức hôn mê bất tỉnh rồi.

Tiếng kinh hô bắt đầu vang lên, Đỗ Long đứng thẳng người, đuổi theo tên sát thủ. Nhưng tay của hắn đã bị Thẩm Băng Thanh tóm được. Thẩm Băng Thanh kinh hãi hỏi:

- Anh…không sao chứ?

Sau lưng Đỗ Long bị rách một đường dài nhưng lại không hề chảy máu, hắn quay lại nói:

- Tôi có mặc áo chống đạn.

Thẩm Băng Thanh đưa tay sờ lên lưng của Đỗ Long một chút mới yên tâm nói:

- Chút nữa là dọa chết tôi…

Đỗ Long cười ha hả, vội vàng chen vào đám đông đi đến trước mặt tên hung thủ đang hôn mê nằm dưới đất, đầu gối đè lên lưng gã, nhặt hung khí cho vào túi của mình sau đó mới còng tay hung thủ lại.

- Là người của Cát Quân phái đến phải không?

Thẩm Băng Thanh hỏi.

- Chắc là vậy…

Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh nhấc tên hung thủ đang hôn mê dậy nhanh chóng chạy đến trạm y tế. Hỗn loạn nhanh chóng được ổn định. Tuy chẳng ai vỗ tay khen họ, nhưng ánh mắt mọi người dành cho họ có thêm chút gì đấy.

- Xương hàm bị vỡ, não cũng bị chấn động mạnh, tôi đề nghị lập tức đưa đi thành phố Thụy Bảo làm phẫu thuật.

Bác sĩ của trạm y tế sau khi xem qua thì tỏ vẻ bất lực. Đỗ Long nói với Thẩm Băng Thanh:

- Băng Thanh, tôi nhất thời không thể rời khỏi được, hay là cậu đưa gã đi thành phố Thụy Bảo đi.

Thẩm Băng Thanh gật đầu, nói:

- Tôi đi thì được rồi, anh cần cẩn thận, xem ra người của Cát Quân không chỉ có tám tên kia thôi đâu.

Đỗ Long nói:

- Chúng không làm gì được tôi đâu, điều tôi lo lắng nhất là chúng ra tay với người tôi quan tâm, cho nên cậu nhất định phải hết sức cẩn thận.

Bác sĩ băng bó cho tên sát thủ, Thẩm Băng Thanh và Đỗ Long dẫn gã về đồn công an, tống gã lên chiếc xe bán tải. Thẩm Băng Thanh lái xe hướng về thành phố Thụy Bảo. Nhưng mà chỉ ra khỏi xã Mãnh Tú thôi đã mất khoảng nửa giờ, đường thì toàn là người, giao thông bế tắc nghiêm trọng.

Đỗ Long thay bộ đồ công an trở lại tuần tra trên phố, mấy vị công an luôn tuân thủ giữ vững cương vị đều hỏi thăm hắn. Trải qua nhiều chuyện như thế, Đỗ Long đã tự xây dựng uy tín cho mình tại đồn công an xã Mãnh Tú.

- Đồn trưởng Đỗ.


Đột nhiên có người kêu một tiếng, Đỗ Long nhìn lại chỉ thấy Bí thư Đảng Ủy xã Mãnh Tú Chung Lâm Hoa bước nhanh về hướng của hắn.

- Bí thư Chung!

Đỗ Long và Chung Lâm Hoa chào hỏi nhau. Chung Lâm Hoa đi tới nhìn trái nhìn phải lên người Đỗ Long, sau đó mới nói:

- Nghe nói Đồn trưởng Đỗ xảy ra chuyện, làm tôi hết hồn, nhưng xem ra Đồn trưởng Đỗ vẫn bình an, thật là may mắn.

Đỗ Long cười nói:

- Mấy tên nhóc đó không làm gì được tôi đâu, cảm ơn Bí thư Chung đã quan tâm. Tôi có một số chuyện muốn nói với Bí thư Chung.

Chung Lâm Hoa cười nói:

- Tôi cũng đang có chuyện muốn tìm cậu, đi, đến văn phòng ngồi đi.

Đỗ Long dặn dò mọi người tiếp trục phiên trực, sau đó liền đi theo Chung Lâm Hoa vào trụ sở của xã.

Đỗ Long rất ít khi vào trụ sở của xã, lúc hắn cần tìm người chỉ cần gọi điện thoại trực tiếp gọi ra quán rượu giải quyết. Tòa nhà của UBND xã chỉ có ba tầng, phòng làm việc của Bí thư Chung và Chủ tịch xã đều nằm ở chính giữa tầng hai, cửa đối diện với cửa cổng của UBND xã.

Sau khi Đỗ Long vào văn phòng của Chung Lâm Hoa, thư ký của ông ta nhanh chóng mang đến hai tách trà, sau đó thì đóng cửa rời đi.

- Đồn trưởng Đỗ.

- Bí thư Chung.

Hai người gần như đồng thời mở miệng, sau đó nhìn nhau cười, Chung Lâm Hoa nói:

- Đồn trưởng Đỗ nói trước đi, tìm tôi có chuyện gì?

Đỗ Long nói:


- Chuyện này tháng trước tôi đã có nói với Bí thư Chung, tôi có một người bạn muốn đầu tư khai thác ở xã Mãnh Tú. Bí thư Chung có nhớ không?

Chung Lâm Hoa cười nói:

- Tôi đương nhiên nhớ rõ, như thế nào? Bạn của cậu xác định là muốn đầu tư ở xã Mãnh Tú à?

Đỗ Long nói:

- Sau khi nghe tôi khuyên, cô ấy tỏ vẻ sẽ suy xét một chút. Nếu Bí thư Chung có hứng thú tôi có thể nói cô ấy trực tiếp liên hệ với Bí thư Chung. Những chuyện này tôi không hiểu lắm, hai người cứ tự quyết định, được thì làm không được thì cứ từ chối, không cần phải nể mặt tôi.

Chung Lâm Hoa cười nói:

- Bất kể như thế nào thì cũng phải bàn trước rồi mới tính. Ba giờ chiều ngày mai tôi có chút ít thời gian, cậu nói cô ấy gọi điện thoại cho tôi.

Đỗ Long gật đầu đồng ý, Chung Lâm Hoa nói:

- UBND xã Mãnh Tú hoan nghênh việc đầu tư và khai thác hợp pháp. Nhưng những ông chủ chịu đến xã Mãnh Tú xem thử thì rất ít, hi vọng bạn của cậu không chê xã này lạc hậu quê mùa, nếu được như thế thì đúng là góp phần làm cho xã Mãnh Tú phát triển. Nhưng phàm là những người đến xã Mãnh Tú đầu tư thì chính quyền xã sẽ hết sức đưa ra những điều kiện ưu tiên và ủng hộ nhiệt tình.

Đỗ Long cười nói;

- Vậy thì tôi yên tâm rồi, chuyện của tôi nói xong rồi, Bí thư Chung, anh có chỉ thị gì xin cứ nói.

Chung Lâm Hoa cười nói:

- Tôi làm gì có chỉ thị gì, chỉ là muốn thương lượng với cậu một chút. Cuộc tuyển cử nhiệm kỳ mới của thành phố Thụy Bảo sắp bắt đầu rồi, trong khoản thời gian Hội đồng nhân dân đang mở cuộc họp xã Mãnh Tú chúng ta không thể làm ngơ. Năng lực làm việc của Đồn trưởng Đỗ rất tốt, chuyện này tôi rất rõ. Nhưng hiện nay Đồn phó Tông không ở trong xã, áp lực của cậu nhất định sẽ nhiều hơn một chút. Tôi có bàn qua với Thôi Thiên Vũ Trưởng ban chỉ huy quân sự của xã, nếu có gì cần, cậu ta có thể điều dân binh hỗ trợ duy trì trị an, hoặc là có thể làm những chuyện khác khác…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận