Cảnh Lộ Quan Đồ

Đường Lệ Phượng yếu ớt tỉnh dậy. Chỉ khi thấy những thứ đồ thân quen, cô mới thở phào một hơi. Xem ra tất cả chỉ là một cơn ác mộng đáng sợ mà thôi, vận rủi cũng không hề tìm tới mình.

- Cô tỉnh rồi hả?

Bên cạnh bỗng nhiên vang lên tiếng nói của đàn ông khiến cho Đường Lệ Phượng kinh hãi. Cô liền bật dậy, nhưng rất nhanh lại nằm xuống vì cô phát hiện thân thể đang trong tình trạng không mảnh vải che thân. Ngay sau đó cô còn cảm thấy toàn thân mình đau nhức không ngừng, nhất là nơi quý giá nhất của con gái…

Đỗ Long đứng lên, bước tới bên giường nhìn Đường Lệ Phượng một lúc rồi nói:

- Tôi không có ngờ tới cô lại là gái trinh, chuyện tối hôm qua… Tôi rất là áy náy…

Đường Lệ Phượng nhìn thấy bộ đồ hắn đang mặc kia, liền hiểu được chuyện ngày hôm qua không phải là một giấc mơ gì hết. Cô bỗng “Oa” rồi bật khóc, trinh tiết mà mình giữ nhiều năm như vậy khi không lại bị một tên đàn ông không biết mặt cướp mất.

- Đừng khóc mà!

Đỗ Long an ủi:

- Đây chỉ là sự hiểu nhầm, huống chi là do cô sai trước. Ai bảo cô dung túng cho cái tên tiểu súc sinh Thạch Vũ Hiên kia…

- Câm miệng!


Đường Lệ Phượng nổi giận quát:

- Anh dựa vào cái gì mà mắng nó là tiểu súc sinh? Anh có tốt hơn nó được bao nhiêu? Cả hai người đều là cá mè một lứa.

Đỗ Long cũng không nổi nóng, hắn nói:

- Nói hay lắm. Trước đó tôi cảm thấy cô với Thạch Vũ Hiên là cá mè một lứa nên mới bày ra cái bố cục này, để xem hai người là dạng người thế nào, nhưng nước đến chân tôi mới thay đổi ý định. Bởi tôi phát hiện ra rằng cô thực sự rất đẹp, đẹp tới mức mà tôi không thể khống chế nổi dục vọng của mình nữa. Khó trách mà cái thằng nhóc Thạch Vũ Hiên lại có ý nghĩ như thế với cô, cô quả là sự hấp dẫn điên cuồng với đàn ông.

Đường Lệ Phượng liền châm chọc:

- Thế nên anh mới ra tay thay trời hành đạo phải không?

Đỗ Long liền trầm mặc. Bởi Đường Lệ Phượng đã khiến cho hắn khó có thể phản bác được, hắn nói:

- Dù cho tôi có không ra tay thì Thạch Vũ Hiên không sớm thì muộn cũng sẽ xuống tay với cô, kết cục khi đó còn không chắc tốt như bây giờ, dù là bị tôi…. còn hơn là chuyện loạn luân đúng không? Huống hồ Thạch Vũ Hiên còn muốn khiến cô bị nghiện để từ nay về sau cô không thể thoát khỏi nó được nữa.

Đường Lệ Phượng biết Đỗ Long nói không sai. Cô là một người phụ nữ thông minh, có lý trí, nhờ vào cuộc nói chuyện này mà tâm tình cũng dần ổn định lại. Cô cười lạnh hỏi:

- Nói như thế là tôi phải cảm ơn anh hay sao? Anh yên tâm đi, khi anh phải vào nhà giam tôi sẽ tới cảm ơn anh một phen.


Đỗ Long cười nói:

- Cô sẽ không tố cáo tôi đấy chứ, đừng nói cô quên mấy cái camera kia rồi? Xong việc tôi sẽ gửi cho cô một bản cực nét, nhất định cô sẽ thích cho mà xem.

Đường Lệ Phượng vẫn luôn nắm quyền chủ động trong tay, nhưng lại bị lời nói vừa rồi của Đỗ Long phá tan mọi cố gắng của cô. Mà lời tiếp theo của hắn càng khiến cho cô khó chịu:

- Cô có biết cái video quay Cổ Ngọc Vân kia là ở đâu ra không? Tôi lấy nó ra từ trong notebook của Thạch Vũ Hiên đó, có mười bảy cái tên bao gồm cả Cổ Ngọc Vân nằm trong các thư mục người bị hại đó. Tên cô cũng có trong đó, tôi bèn mở ra xem, cô đoán xem tôi thấy gì nào? Cô bị cháu trai của mình chụp lén rất nhiều ảnh, video, các góc độ đều có hết, gồm có đi vệ sinh, tắm rửa này, thậm chí là ngủ khỏa thân nữa… Thật không nghĩ tới bí thư Thành ủy lại thích ngủ khỏa thân, mà lại còn vào mùa hè nữa chứ….

Đỗ Long liền mạnh mẽ kéo cái chăn đang che đậy thân thể Đường Lệ Phượng ra, Đường Lệ Phượng sợ hãi liền cuộn người lại. Đỗ Long nhìn thân thể hoàn mỹ của Đường Lệ Phượng mà say mê nói:

- Tiểu Phượng của tôi, chị thật đẹp…

Đường Lệ Phượng xấu hổ che mặt, giận dữ kêu:

- Cái gì mà Tiểu Phượng của anh, cái tên lưu manh! Mau cút đi! Tôi không muốn thấy cậu nữa.

Đỗ Long cười lớn:


- Sao lúc trước chị không nói thế đi, xem ra chị quên rồi, để tôi giúp chị nhớ lại mọi chuyện.

Đỗ Long liền cởi phăng quần áo, nhào lên giường. Đường Lệ Phượng ra sức giãy dụa, rồi kêu lên yếu ớt:

- Cậu dám! Cậu… Tôi sẽ không tha cho cậu! A….

Đường Lệ Phượng giống như con nai con bị sư tử vồ lấy. Sự giãy dụa của cô chỉ là vô lực, căn bản không thể chống lại được sự xâm lược dã man của Đỗ Long. Hai tay cô bị hắn bắt được, hai chân cũng bị hắn cưỡng ép mở ra, hai chân trắng mịn đạp lên người Đỗ Long lại êm ái như là mát xa vậy.

Đỗ Long lại lần nữa tiến vào trong thân thể Đường Lệ Phượng, hai chân cô cũng không thể nào bảo vệ chính mình nữa. Đỗ Long vuốt ve hai chân cô, hắn không nhịn được khen:

- Tiểu Phượng à, chị đẹp thật đó, đẹp tới mức mà người ta chỉ muốn làm chị không ngừng thôi. Chị nhịn nhiều năm như thế rồi, cũng nên buông lỏng cho bản thân chứ, chị xem này, thân thể của chị quả là mẫn cảm đó, để tôi giúp chị khai thác, phát triển chút nào!!!

Thân thể Đường Lệ Phượng quả thực là rất mẫn cảm, nhưng phân nửa đều là có liên quan tới loại thuốc kia, tuy cô đã tỉnh lại nhưng hiển nhiên thân thể không thể khôi phục bình thường nhanh như thế.

Đường Lệ Phượng mong mình lại ngất đi, nhưng thân thể lại càng hưng phấn hơn, theo bản năng liền nghênh đón sự tấn công của Đỗ Long. Bị hắn đưa lên tột cùng sảng khoái nên cô cũng quên đi phản kháng, sự kiên cường bên ngoài của cô liền bị Đỗ Long phá tan. Kỳ thực cô chỉ là một người phụ nữ cần có sự yêu thương đùm bọc của một người đàn ông mà thôi.

Đỗ Long cuối cùng ôm lấy đầu Đường Lệ Phượng, rồi phóng tất cả vào cái miệng nhỏ của cô. Đường Lệ Phượng dường như cũng quên đi thân phận của mình, quên luôn cả việc đang bị cưỡng gian, cô theo bản năng ngậm lấy cây thương của Đỗ Long, thậm chí còn dùng lưỡi làm sạch nó luôn.

- Em là bảo bối của anh… Tiểu phượng hoàng xinh đẹp của anh…

Đỗ Long ôm Đường Lệ Phượng nằm trên giường lớn, thân thiết nói những lời ngon ngọt vào tai cô.


Đường Lệ Phượng sau khi tỉnh táo thì rúc vào lòng hắn mà khóc, kỳ thực cô không thể nào trốn được. Hai tay Đỗ Long giống như là khóa sắt, khiến cô căn bản không có cơ hội nào để chạy.

Đường Lệ Phượng thật vất vả mới có thể nhẹ nhõm chút, cô ngẩng đầu lên nhìn Đỗ Long rồi nói:

- Cậu… rốt cuộc cậu là ai? Cậu nếu thực sự thích tôi thì cũng đừng giấu tôi. Tôi chỉ cần biết là cậu không phải là kẻ không đứng đắn hay là tội phạm truy nã thì tôi… Tôi sẽ….

Đỗ Long vui cười:

- Tiểu Phượng à, chị cũng đừng có chơi trò tâm cơ đó với tôi, vô dụng thôi. Tôi biết chị muốn tìm ra xem tôi là ai, sau đó sẽ tìm cách đối phó tôi. Trừ phi chị thật tâm làm người phụ nữ của tôi, nếu không thì tôi không thể cho chị biết tôi là ai được.

Đường Lệ Phượng xấu hổ, giận dữ nói:

- Cậu là đồ lưu manh, có cái kiểu yêu một người như thế sao? Cậu đến mặt cũng không cho tôi xem, chẳng lẽ tôi lại cam tâm tình nguyện làm người phụ nữ của cậu???

Đỗ Long trả lời:

- Từ từ sẽ được mà, sớm muộn thì cũng sẽ có một ngày chị yêu tôi. Tôi nhắc trước, bây giờ chị là người phụ nữ của tôi, sau này khi tiếp xúc với tên đàn ông khác thì phải chú ý, nhất là cái thằng Thạch Vũ Hiên kia, chị không được để cho nó có cơ hội. Tôi sẽ luôn ở bên cạnh chị, nếu có người muốn làm thương tổn chị thì tôi xin đảm bảo, tôi sẽ bảo vệ cho chị!!!

Đường Lệ Phượng đang suy nghĩ lung tung nghĩ biện pháp thì Đỗ Long đã bế cô lên, cười với cô:

- Đi nào! Chúng ta đi tắm uyên ương nào, trời cũng sắp sáng rồi, tôi nghĩ hôm nay hai chúng ta cũng đừng đi làm nữa, xin nghỉ một ngày thì chắc trời cũng không thể sập được đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận