Cảnh Lộ Quan Đồ

Phó cục trưởng Lưu hừ một tiếng, mắng:

- Thằng nhóc đáng chết này, dạy mãi không chừa, lần này không dạy cho nó một bài học thì không được! Tống Quốc, cậu kia bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng lắm không?

Tống Quốc về việc này thì hoàn toàn không biết gì, Đỗ Long vội đáp lời cho y:

- Phó cục trưởng Lưu, bên ngoài Lưu Long Thịnh bị thương không nặng, nhưng xương sườn bị gãy rất có thể đâm vào lá phổi, cho nên nói về mức độ nguy hiểm thì nghiêm trọng hơn rất nhiều so với cậu Lưu. Cũng may phát hiện đúng lúc, sau khi được đưa tới bệnh viện cứu chữa hẳn là không có gì đáng ngại.

Phó cục trưởng Lưu ồ một tiếng, lão suy tư một lúc rồi nói với Đỗ Long:

- Cậu tên là Đỗ Long phải không? Cậu chứng kiến toàn bộ quá trình xảy ra tai nạn chứ?

Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, Phó cục trưởng Lưu vui vẻ nói:

- Đỗ Long, là người cùng ngành, tôi hi vọng cậu có thể dốc sức phối hợp với phía cảnh sát giao thông chúng tôi xử lý sự cố giao thông này.

Đỗ Long đáp:

- Phó cục trưởng Lưu, ông cứ yên tâm, tôi nhất định toàn tâm phối hợp!

Phó cục trưởng Lưu cười ôn tồn nói:

- Vậy tốt, mời cậu lên xe, tôi muốn tìm hiểu một chút về tình hình cụ thể lúc xảy ra tai nạn, Tống Quốc, cậu dẫn đường cùng đi đến bệnh viện.

Tống Quốc bằng lòng, sau đó ra lệnh cho cấp dưới của mình gọi người đến chụp ảnh lại hiện trường, sau đó kéo xe đi, dọn dẹp sạch chỗ này. Tống Quốc lái chiếc xe cảnh sát dẫn chiếc Audi tới bệnh viện nhân dân thứ ba gần đó.

Trên xe Lưu Vĩ Dân cẩn thận lắng nghe thỉnh thoảng lại đưa ra một số câu hỏi, cũng hiểu được bảy đến tám phần tình hình phát sinh sự cố, dĩ nhiên chuyện về hàng cấm Đỗ Long sẽ không tùy tiện mà kể hết.

Lưu Vĩ Dân cân nhắc một chút, nói với Đỗ Long:

- Cậu Đỗ, cậu làm rất đúng, chứng kiến cảnh đó hăng hái ra tay cứu giúp, cậu thật không hổ danh là một tấm gương mẫu mực trong đội ngũ cảnh sát chúng ta..

Lưu Vĩ Dân xem ra đã nhận ra Đỗ Long, năm ngoái Đỗ Long là nhân vật nổi như cồn của cục công an thành phố Ngọc Minh. Đỗ Long khiêm tốn đáp:

- Phó cục trưởng Lưu quá khen rồi, công lao này phải thuộc về sự đào tạo bồi dưỡng của đảng và sự dạy bảo của các bậc lãnh đạo, những việc tôi làm đều là những việc mà một vị cảnh sát thậm chí là một công dân nên làm…

Kiểu nói này Lưu Vĩ Dân nghe đã nhiều, lão ta cũng không để ý lắm, mỉm cười nói:

- Cậu Long, đợi đến lúc lấy lời chứng, nhất định phải theo lẽ công bằng mà nói, không thiên vị, cứ theo sự thật mà nói. Lưu Hiểu Tinh mặc dù là con tôi, nhưng tôi nhất định sẽ không bao che cho nó!

Trong lòng Đỗ Long có chút thay đổi, hắn hiểu ngay được suy nghĩ của Lưu Vĩ Dân, hắn thực ra cũng giấu nghề chút thôi.

Lưu Vĩ Dân mặc dù là Phó cục trưởng cao quý quản lý giao thông của cục công an thành phố Ngọc Minh, cũng thuộc lãnh đạo cấp cao. Con mình bị đụng xe, hiện giờ lão ta chỉ mong có thể dàn xếp ổn thỏa, nhận thấy hậu thuẫn của Lưu Long Thịnh rất mạnh, nếu Lưu Long Thịnh muốn theo đến cùng, Lưu Vĩ Dân cầm chắc lời chứng của Đỗ Long cũng coi như là có chứng cớ để tự bảo vệ mình, điều này đối với Đỗ Long mà nói thì không hay rồi.

Đương nhiên đây cũng chỉ là biện pháp cuối cùng, nếu thuận lợi Lưu Vĩ Dân nhất định sẽ không ra chiêu này. Đỗ Long mặc dù biết rõ những suy nghĩ của Lưu Vĩ Dân, nhưng cũng chẳng để ý, giám đốc cục công an thành phố Ngọc Minh bây giờ là Lục Hồng Quảng, hắn gật đầu nói:

- Không sao, tôi nhất định sẽ công bằng mà nói rõ mọi sự thật, Phó cục trưởng Lưu ông cứ yên tâm.

Lưu Vĩ Dân nghe hắn nói như vậy, thì hài lòng vỗ vào bả vai Đỗ Long mỉm cười nói:

- Đỗ Long, nghe nói cậu điều ra ngoài, có muốn được điều quay lại không?

Đỗ Long thầm nghĩ:

- Muốn quay lại thì đã sớm quay lại rồi, còn phải nhờ đến ông giúp sao?

Hắn ta cười ha hả nói:

- Tạm thời tôi vẫn chưa có ý định này, bởi vì công việc bên đây vừa mới có chút tiến triển mới, việc đồn công an làm vẫn chưa xong.

Trong lòng Lưu Vĩ Dân có chút suy xét, sau đó kinh ngạc đứng lên nói:

- Cậu còn trẻ như vậy mà đã làm đồn trưởng rồi sao? Đúng là hậu sinh khả úy, tài giỏi quá, vậy chuyện đó nói sau vậy...

Rất nhanh chóng đã đến bệnh viên nhân dân thứ ba. Lưu Vĩ Dân trước hết biết con mình và Lưu Long Thịnh đều được đưa đến phòng cấp cứu, sau đó lão ta quay lại bảo Tống Quốc lấy lời khai của Đỗ Long.

Sau hơn một giờ, Lưu Long Thịnh được đưa ra đầu tiên, gã bị gãy một chiếc xương sườn, mặc dù nguy hiểm nhất, nhưng việc phẫu thuật cứu chữa lại nhanh nhất.

Qua nửa giờ nữa, Lưu Long Thịnh mới tỉnh lại, sau đó Lưu Vĩ Dân mới đến trước mặt gã.

- Ông Lưu, tôi là phó Phó cục trưởng công an thành phố Ngọc Minh Lưu Vĩ Dân, sự cố xảy ra trước đó không lâu ở ngã tư quận Tây Sơn tôi vô cùng đáng tiếc. Người trong sự cố đều thiệt hại về sức khỏe và tài sản cùng gia đình, ông Lưu có nhớ rõ tình trạng lúc đó không? Rất mong ông Lưu có thể phối hợp với phía cảnh sát chúng tôi xác minh và thuật lại trình tự tai nạn lần này xảy ra như thế nào?

Lưu Long Thịnh thấy đích thân Phó cục trưởng công an giao thông thuộc cục công an thành phố ra mặt, thì lập tức hiểu được người ta đã nói ra thân phận của chính mình, gã mỉm cười nói:

- Thực ra cũng không có gì, chỉ là tai nạn ngoài ý muốn mà thôi, hai bên đều sai một chút, cũng đều bị thương, cũng nhận được một bài học, cho nên việc này tôi cảm thấy tốt nhất là từ lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có gì. Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của riêng tôi, không biết bên kia nghĩ thế nào.

Lưu Vĩ Dân cười ha hả nói:

- Ông Lưu rộng lượng như vậy, xem ra sự cố lần này rất dễ dàng giải quyết rồi, tôi đã hỏi đối phương rồi. Bên kia nguyện bồi thường một phần tổn thất cho ông Lưu, ví dụ chịu chi phí phẫu thuật, viện phí, và cả tiền bồi thường về tinh thần cho ông Lưu là hai mươi nghìn, việc này chấm dứt tại đây, không biết ông Lưu thấy thế nào?

Cái này mà gọi là bồi thường một phần hả, hoàn toàn là những lời nói nhỏ nhẹ ăn năn hối lỗi, Lưu Long Thịnh mặc dù không làm quan, nhưng gã hiểu rất rõ nhưng quy định trong quan trường. Người ta nắm lý mà cũng đã nhượng bộ, gã mà còn lằng nhằng thì không khéo lại không qua nổi, huống hố gã cũng không muốn làm phiền đến gia đình, vì thế nói:

- Việc này tôi cũng có phần sai, chỉ mong cậu ta có thể trả tiền phẫu thuật và tiền viện phí cho tôi là được rồi, xe tôi tự sửa được rồi, những cái khác thì thôi. Phó cục trưởng Lưu, cứ làm như vậy đi?

Lưu Vĩ Dân và Lưu Long Thịnh nói như vậy thì dễ làm rồi, lời làm chứng của Đỗ Long cũng trở thành tờ giấy vụn mà thôi. Lưu Vĩ Dân và Lưu Long Thịnh mới nói chuyện được một lúc mà làm như thân thiết với nhau lắm, hai người đều là họ Lưu, năm trăm năm trước đều là người một nhà cũng không chừng.

Lưu Long Thịnh qua quýt mấy câu rồi ngáp dài một cái, Lưu Vĩ Dân biết điều không hứng thú nói chuyện nữa, bảo Tống Quốc mang biên bản xử lý vượt quá tốc độ đến. Lưu Long Thịnh nhìn qua không có vấn đề gì, liền kí vào đơn.

Lưu Vĩ Dân thở dài nhẹ nhõm, rồi tạm biệt Lưu Long Thịnh. Đỗ Long đang suy xét không biết có nên ở lại nói mấy câu với Lưu Long Thịnh, thì đã thấy Lưu Long Thịnh nói:

- Tiểu Đỗ, cậu nếu rảnh thì qua đây nói chuyện với tôi.

Đỗ Long gật đầu nói:

- Anh Lưu, anh nghỉ ngơi đi, tôi nhất định sẽ qua.

Lưu Vĩ Dân ở hành lang đi được mấy bước, lại quay đầu lại nói với Đỗ Long:

- Tiểu Đỗ, hôm nay thật sự cảm ơn cậu, nên việc này mới giải quyết thuận lợi, cậu khi nào quay lại thành phố Ngọc Minh thì đến chỗ tôi chơi nhé.

Đỗ Long cười nói:

- Đây là việc tôi nên làm mà, cám ơn Phó cục trưởng Lưu đã quan tâm, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ…

Đỗ Long còn chưa nói hết, ở chỗ quẹo cầu thang có mấy người đi lên, người đi trước nhìn thấy Lưu Vĩ Dân đã nói ngay:

- Vĩ Dân, sao anh lại ở đây? Tốt quá, tôi nghe nói quận Tây Sơn sáng nay xảy ra sự cố, một chiếc xe Lamborghini đụng phải một chiếc xe bình thường, có chuyện gì xảy ra vậy? Tình hình bây giờ như thế nào rồi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui