Cảnh Lộ Quan Đồ

Mấy người Hoàng Kiệt Hào đang ở bên ngoài công viên lo lắng chờ người gác cổng công viên mở cửa, nhìn thấy Đỗ Long thong dong từ trong đi ra, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Hoàng Kiệt Hào nói:

- Đỗ Long, tìm thấy cậu ta chưa? Không sao chứ? Điện thoại của các cậu tại sao đều tắt thế?

Đỗ Long nói:

- Tìm thấy rồi, cậu ta không sao. Điện thoại của tôi không cẩn thận bị rơi xuống nước hỏng rồi, lần sau nhất định phải mua cái ba phòng bị (*) mới được. Các anh sao bây giờ mới tới, hành động cũng chậm quá đấy. Được rồi, không có chuyện gì rồi, mọi người đều về đi.

(*): điện thoại Sonim XP3 có khả năng ngâm nước, chống bụi, hạn chế va đập.

Hoàng Kiệt Hào đang muốn nói Đỗ Long vài câu, lúc này điện thoại bỗng nhiên vang lên, là Thẩm Băng Thanh gọi tới. Thẩm Băng Thanh xin lỗi Hoàng Kiệt Hào, nói tạm thời không muốn gặp bọn họ, xin hãy để cho cậu ta tĩnh lặng một chút và gì gì đó. Hoàng Kiệt Hào tắt máy, nói với Đỗ Long đang đi từ trong công viên ra:

- Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, tiểu Thẩm cậu ta chịu kích động gì vậy?

Đỗ Long cười đau khổ nói:

- Còn chẳng phải là vì tình cảm hay sao, uống vào chút rượu nên hơi kích động, bây giờ đã không sao rồi. Tôi đã đồng ý giới thiệu cho cậu ta một người tốt hơn rồi, cậu ta rất vui mừng.

Mạnh Hạo cười nói:

- Cậu đó, người đẹp cạnh bên nhiều như mây, sớm nên giúp Băng Thanh tìm một người thích hợp rồi. Đã không có chuyện gì là tốt rồi. A…. mệt cả nửa tối rồi, món nợ này sẽ tính với cậu. Quay về nhất định phải giúp tôi điều tra vài vụ án đấy, nếu không các anh em sẽ không tha cho cậu đâu.

Đỗ Long cười nói:

- Không thành vấn đề, tính hết vào tôi đi! Anh Hoàng, các anh hãy về nghỉ ngơi đi. Đoán chừng Thẩm Băng Thanh bây giờ đã chuồn ra từ lối khác rồi. Tôi cũng phải về chuẩn bị một chút, sau khi trời sáng còn phải rời thành phố nữa.

- Vậy cậu bận đi nhé, thu đội.

Hoàng Kiệt Hào tuyên bố nói. Xe cảnh sát lần lượt rời đi, chỉ còn lại chiếc của Đỗ Long.

Đỗ Long ngồi ở trong xe cảnh sát nghỉ ngơi một chút. Cửa xe bên lái phụ bị kéo ra, Thẩm Băng Thanh trèo lên xe. Đỗ Long quay về phía cậu ta chìa tay, Thẩm Băng Thanh do dự một chút rồi cũng giơ tay ra. Hai người bắt tay nhau nắm chặt, Đỗ Long nói:

- Hoan nghênh trở về nhà.

Trong lòng Thẩm Băng Thanh nóng lên, cậu ta nói:

- Tôi…. Anh Long, cám ơn anh.

Đỗ Long cười nói:

- Giữa anh em với nhau còn nói những lời này làm gì? Chẳng lẽ sau này mỗi lần cậu bị tôi sai khiến như nô lệ tôi đều phải nói cảm ơn cậu sao?

Thẩm Băng Thanh mặt nóng lên, Đỗ Long xua tay, nói:

- Đùa đấy, chúng ta về nhà thôi.

Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh về đến nhà, Thẩm Băng Thanh thật sự đã rất mệt, vội vã tắm rửa rồi lăn ra giường ngủ say. Còn Đỗ Long không được may mắn như vậy. Hắn vốn định làm biếng một ngày, xin Mã Quang Minh nghỉ phép, nhưng Mã Quang Minh lại không cho hắn cơ hội nghỉ. Vì thế Đỗ Long đành phải tiếp tục đến cuộc họp thu hút đầu tư để báo cáo.

- Cám ơn… Tối nay cậu tranh thủ đến phòng tôi…

Đường Lệ Phượng mặt đỏ nhẹ nhàng mời Đỗ Long. Trong lòng Đỗ Long thật sự là vô cùng hài lòng.

Châu Đức Hồng tiếp tục có thu hoạch trong cuộc họp. Cái này thì Đỗ Long chẳng có công lao gì, nhiều nhất hắn cũng chỉ có công bưng trà rót nước mà thôi. Vất vả nhất vẫn là Mã Quang Minh và Đường Lệ Phượng. Lai lịch của các nhà đầu tư đến người này lớn hơn người kia, cái dáng vẻ ngông nghênh càng hơn như thế. Các ông chủ của văn phòng thu hút đầu tư cơ bản là không cọi trọng bọn họ. Đã có nhân vật số một của hai cấp ở đây, bọn họ hiển nhiên muốn chọn quan lớn để nói chuyện.

Buổi tối sau khi trở về, vẫn như cũ liên hoan một bữa, sau đó mọi người ai nấy tự quay về phòng khách nghỉ ngơi. Đỗ Long đi dạo một vòng mới quay lại, lặng lẽ mò vào phòng Bí thư Đường. Đường Lệ Phượng thân là lãnh đạo, hơn nữa còn là nữ, vì thế độc chiếm cả một phòng đầy đủ tiện nghi là chuyện đương nhiên, như thế lại càng tiện cho Đỗ Long.

Đường Lệ Phượng sớm đã tắm rửa, mặc bộ đồ ngủ ngồi xếp bằng trên đầu giường. Thấy Đỗ Long bước vào, cô gật gật đầu, nói với Đỗ Long:

- Đỗ Long, cám ơn cậu. Hai ngày nay tôi thực sự không bị đau nữa, với lại đã rất lâu rồi cơ thể tôi không thoải mái như vậy.

Đỗ Long cười nói:

- Đây là việc tôi nên làm, Bí thư Đường cảm thấy hữu dụng là tốt rồi. Tôi phát hiện ra cơ thể của Bí thư Đường có không ít bệnh do lao động vất vả lâu năm, ví dụ đại loại như viêm vùng vai, đau nhức thần kinh tọa … nếu như mát xa toàn diện cho Bí thư Đường hiệu quả sẽ càng tốt hơn.

Đường Lệ Phượng kinh ngạc nói:

- Đến những cái này cậu cũng biết, cậu không đi làm bác sĩ thật sự là đáng tiếc. Mát xa toàn diện mất bao lâu? Cần mát xa ở những chỗ nào?

Đỗ Long cười nói:

- Trung Y chỉ là học chơi khi nhàn rỗi thôi, công việc chuyên môn thật sự lợi hại của tôi, năm đó khi còn trong đội hình sự thành phố Ngọc Minh, là vương bài của đội hình sự hạng nhất cơ. Xã Mãnh Tú tuy loạn, nhưng đại án hơi ít, mất nửa năm mới gặp được án tự sát, chẳng thể hiện được bản lĩnh của tôi.

- Vậy sao? Tôi thật đã xem nhẹ cậu rồi.

Đường Lệ Phượng cười nói:

- Tôi ngược lại muốn cậu không có cơ hội phát huy.

Đỗ Long cười cười, tạm thời hắn vẫn chưa có ý định điều chuyển khỏi xã Mãnh Tú nếu không thì bây giờ chính là cơ hội tốt, hắn nói:

- Bí thư Đường, mát xa toàn diện mất khoảng một tiếng, phạm vi mát xa tăng thêm chủ yếu ở chân tay vai, thắt lưng, chị chắc là muốn mát xa toàn diện chứ?

Đường Lệ Phượng trong lòng nghĩ những chỗ mát xa đó thật ra cũng chẳng sao, Đỗ Long mát xa rất hiệu quả, chi bằng nhân tiện thử xem sao. Nếu thật sự hữu hiệu sau này lưng cũng ít đau hơn, thế là gật gật đầu nói:

- Khi cậu mát xa thật dễ chịu, lần trước tôi đã ngủ thiếp đi, thật ngại quá.

Đỗ Long cười nói:

- Ngủ được mới tốt, điều này chứng tỏ Bí thư Đường chị toàn thân thả lỏng. Bây giờ bắt đầu nhé? Vậy mời Bí thư Đường cởi quần áo ngủ ra.

- Gì?

Đương Lệ Phượng kinh ngạc kêu lên một tiếng. Ánh nhìn hoài nghi về phía Đỗ Long.

Đỗ Long nhìn cô một cách vô tội nói:

- Khí của tôi yếu, nhận huyệt cũng không chuẩn. Lần trước cách lớp quần áo mát xa huyệt vị cho Bí thư Đường khiến cho nguyên khí của tôi bị tổn hại không ít, nếu như mát xa toàn diện thì khí tổn càng nhiều. Nếu vẫn phải cách lớp quần áo tôi chỉ sợ không duy trì được đến cuối cùng, hiệu quả sẽ giảm nhiều. Bí thư Đường, Chị đi mát xa bao giờ chưa? Có nơi nào khi mát xa toàn thân lại mặc quần áo dài không?

Đường Lệ Phượng chỉ là nhất thời phản ứng quá mức, cô ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

- Vậy… hay là thôi vậy… tôi suy nghĩ thêm, lần sau hãy tính… Hôm nay cậu hãy mát xa cho tôi giống như lần trước vậy.

Đỗ Long khó nén sự thất vọng, a một tiếng rồi nói:

- Vậy thì xin mời Bí thư Đường nằm xuống giống lần trước.

Đường Lệ Phượng nhìn thấy sự thất vọng trên mặt Đỗ Long, cô chợt giật mình, thầm nghĩ:

- Cậu ta rất thất vọng… cậu ta… rõ ràng là muốn nhìn thấy cơ thể mình… tên khốn kiếp này!

Đường Lệ Phượng sau khi phát hiện ra dã tâm xấu của Đỗ Long liền dè chừng. Mặc dù vẫn nằm xuống nhưng cơ thể của cô lại căng thẳng hơn so với hôm trước. Tay của Đỗ Long vừa ấn vào phần bụng dưới Đường Lệ Phượng liền có cảm giác rõ rệt, Đỗ Long trong lòng cười thầm. Cái hắn muốn chính là hiệu quả này, nàng tiên cá Đường Lệ Phượng này… uhm... phải là chim khổng tước mới đúng, đang từ từ sa vào cạm bẫy hắn ta dày công sắp đặt.

Đỗ Long giả vờ không biết Đường Lệ Phượng có ý cảnh giác, sau khi ấn ấn hai cái liền vỗ vỗ vào bụng dưới Đường Lệ Phượng, nói:

- Thả lỏng một chút, giống hôm trước vậy Bí thư Đường. Nếu không thì tôi vén chút áo lên để mát sa sát người cho chị thì thế nào? Cách lớp quần áo như thế này thật sự là mệt chết người.

Lòng Đường Lệ Phượng lại giật thót một cái, cô vội vàng ấn lấy quần áo của mình rồi nói:

- Không được, nam nữ thụ thụ bất thân, ngay cả chữa bệnh cũng không được tiếp xúc da thịt. Nếu như cậu không làm được thì tôi thà rằng không cần cậu mát xa nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui