Cảnh Lộ Quan Đồ

Đỗ Long rất lâu không đánh hội rồi. Hắn muốn dùng cách này để phát tiết một chút, đồng thời cũng để kiểm nghiệm thực lực từ khi bị sét đánh tới giờ, xem mình tiến bộ được bao nhiêu. Lần đánh hội trước hắn bị đánh cho lên bờ xuống ruộng. Đương nhiên lần đó thủ hạ của Tang Bưu còn thảm hơn hắn nhiều.

Đỗ Long như hổ nhập đàn dê xông thẳng đám bảo an. Gậy gộc vụt tới tấp vào người hắn như mưa, tuy rất đau nhưng không làm Đỗ Long bị thương. Sau khi bị sét đánh quả nhiên thân thể kiên cường dẻo dai hơn. Đặc biệt lớp da thịt đàn hồi và tính dai cực kỳ. Cho dù lấy đao chọc, nếu không đủ lực thì muốn làm rách thịt hắn không hề dễ.

Đỗ Long phát hiện mình hoàn toàn không sợ gậy gộc của đối phương. Thế là hắn chẳng thèm trốn tránh nữa. Gậy vung tới hắn giơ tay đỡ, sau đó đập trả một quyền. Kể cả gậy bóng chày cũng vậy, cứ một gậy đổi một quyền hoặc một cước. Chưa tới nửa phút cả đám bảo an bị đánh ngã đầy đất. Người chung quanh xem mà trợn mắt há hốc mồm.

- Hết rồi à? Ông đây còn chưa giãn đủ gân cốt đâu. Đứng lên, chúng ta chơi tiếp!

Đỗ Long kiêu ngạo hò hét giữa bãi đỗ xe. Mấy tên an ninh đâu còn ai dám động hắn nữa, lồm cồm bò dậy trực tiếp chạy đi.

Chỉ trong chốc lát xe cảnh sát tới, vài cảnh sát xuống xe, còn chưa thấy rõ tình hình đã hô to:

- Ai đang gây rối?

Đỗ Long nói:

- Là tôi! Các anh thuộc đồn công an nào? Ở đây không có việc của các anh, về đi.

Mấy tên cảnh sát trợn to mắt, dường như cả đời này chưa từng nghe kiểu nói chuyện nhưa vậy. Sau khi giật mình bọn họ rốt cục hiểu Đỗ Long không nói đùa, Đồn trưởng đồn công an Tiểu Bắc Môn Trịnh Tiến Dân tức giận:

- Đánh người mà còn dám kiêu ngạo thế cơ à? Chán sống phải không? Bắt lại, mang về trị một trận, để cho hắn xem trời cao bao nhiêu đất rộng chừng nào!

Đỗ Long lắc đầu nhìn đối phương đầy thương hại, nói:

- Haiz. Nói thế là tốt cho mấy người thôi. Tôi biết mấy người là cảnh sát. Tôi đánh người xong còn kiêu ngạo thế đương nhiên là có lai lịch. Các anh có tin kể cả tôi đập hết các anh thì cục trưởng Uẩn vẫn vỗ tay khen hay không?

Trịnh Tiến Dân sửng sốt, gã nhìn kỹ hai mắt Đỗ Long, dường như khá quen mặt nhưng vẫn không nhớ ra. Người bên cạnh kêu lên:

- Đỗ Long, chuyện gì thế này? Sao anh lại đánh bảo an, còn chặn cả lối đi, còn muốn để cho người khác vào không hả?

- Đỗ Long?

Trịnh Tiến Dân sửng sốt, lập tức nhớ ra Đỗ Long rốt cục là ai. Đỗ Long chính là người dưới quyền mà cục trưởng Uẩn rất yêu thích, hơn nữa còn nghe nói có lai lịch khác. Người như vậy không thể đắc tội. Tuy nhiên ông chủ trung tâm giải trí Hạo Thiên cũng không thể đắc tội. Việc hôm nay phiền toái rồi. Nếu không xử lý được thì chức đồn trưởng đồn công an nho nhỏ như y chắc chắn không giữ nổi.

Đỗ Long nhìn về phía người nói chuyện, thấy một vị mỹ nữ dáng người cao gầy khí chất cao nhã đang nhìn mình, đúng là vị dẫn chương trình kiêm phóng viên nổi tiếng của đài truyền hình Thiên Nam, Hàn Ỷ Huyên.

Đỗ Long vẫy tay với cô, nói:

- Đại chủ trì Hàn, cô đến phân xử cho tôi, dựa vào cái gì người lái xe tải không thể vào đây giải trí. Xe này cũng giá trị mấy trăm ngàn chứ ít gì, đắt hơn khối mấy xe trong này. Chúng tôi có tới mấy chục người, đi Lincoln mới chở được vài ba người. Người làm ăn đều hiểu cần làm gì, vậy mà đàn chó này lại không cho chúng tôi vào, còn nhổ nước bọt lên quần của tôi để nhục nhã tôi. Hôm nay tôi phải làm rõ vụ này. Ông chủ bọn họ không công khai xin lỗi tôi thì bọn họ cũng đừng mơ làm ăn gì nữa.

Câu lạc bộ giải trí Hạo Thiện bình thường không tiếp đãi khách khứa chậm trễ như vậy, nếu không bằng cái thẻ rởm của Đỗ Long đừng hòng vào. Hàn Ỷ Huyên vừa nghe liền biết có vấn đề, cô tự nhiên cười nói:

- Việc này tôi không tận mắt thấy nên không dám nói nhiều.. Anh muốn nói tôi thế nào thì tùy. Tuy nhiên chặn cửa ngăn người ta làm ăn cũng không hay. Anh xem nhiều người xếp hàng dài như vậy, vì chuyện của các anh mà làm nhiều người ảnh hưởng thế cũng không hay, phải không?

Hàn Ỷ Huyên đang nhắc nhở Đỗ Long phần lớn người đang bị chắn đều có lai lịch, nếu không xử lý tốt sẽ đắc tội rất nhiều người, thật không đáng.

Đỗ Long ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

- Được, vậy tôi không chặn cửa nữa, để mọi người đi vào.

Bãi đỗ xe ở đây đều dùng máy quét thẻ để vào. Đỗ Long vừa tránh ra thì các xe bị ngăn ở ngoài nối đuôi nhau vào. Đường Lệ Phượng đi tới nói khẽ với Đỗ Long:

- Đỗ Long, chủ tịch Mã đã liên lạc với ông chủ câu lạc bộ giải trí Hạo Thiên, ông ấy sẽ mau chóng qua đây xin lỗi, anh đừng làm loạn ở đây nữa. Đi thôi.

Đỗ Long hừ một tiếng, túm chặt tên bảo an vừa chặn đường, hung tợn nói:

- Hôm nay đụng phải tao coi như mày xui xẻo, sau này trợn to mắt mà nhìn, đừng để người khác coi như chó mà sai.

Nói xong Đỗ Long quăng tên an ninh kia ra, sau đó phất tay với đồn trưởng Trịnh của đồn công an Tiểu Bắc Môn, ngạo nghễ đi vào cửa chính của câu lạc bộ giải trí Hạo Thiên. Đường Lệ Phượng đi sát bên hắn, sợ hắn lại gây chuyện, cứ như thành người hầu của hắn vậy.

Ông chủ câu lạc bộ giải trí này xem ra rất khéo léo. Gã an bài một gian phòng khách quý cho đám người Mã Quang Minh. Đây đương nhiên là vì mặt mũi của Mã Quang Minh chứ không phải thể hiện thiện ý tới Đỗ Long.

Mã Quang Minh trước mặt mọi người phê bình:

- Đỗ Long, cậu quá nóng nảy. Giết gà cũng phải chọn con lớn. Cậu đánh mấy tên an ninh đó làm gì, chúng có tự làm chủ được đâu.

Đỗ Long chẳng kiêng dè nói:

- Lúc ấy là kích động nhất thời. Mặc kệ là gà hay khỉ cũng đánh, ai bảo bọn chúng cầm lông gà làm tên bắn. Theo tôi thấy bọn chúng cũng chẳng phải thứ gì tốt, đánh là đúng… À… Ý của Bí thư Mã chẳng lẽ là để tôi đi hành hung chính chủ?

Mã Quang Minh trầm mặt, nói:

- Cậu ăn nói bậy bạ gì đấy. Đánh người là phạm pháp, sao tôi lại giật dây cậu đi đánh người được? Tôi đang cảnh cáo cậu, khuyên cậu. Việc này vốn có nhiều cách để giải quyết, cậu lại cố tình chọn cách cực đoan nhất, bạo lực nhất, không trí tuệ nhất. Chỉ cần cậu đánh một quyền, dù có lý cũng không thể sửa. Chờ ông chủ họ đến đậu cậu phải xin lỗi, đây là mệnh lệnh!

Đỗ Long không hề gì, nói:

- Biết rồi, nếu ông ta xin lỗi tôi trước tôi sẽ xin lỗi.

Mã Quang Minh trầm nét mặt không nói lời nào. Đường Lệ Phượng lại nói với Đỗ Long:

- Đỗ Long, quần cậu bẩn rồi kìa. Cậu đi tìm chỗ rửa trước đi.

Đỗ Long xoay người ra ngoài, nói:

- Bẩn thì vứt đi, tôi đi mua cái mới, ở bên ngoài có bán. Bí thư Mã cứ gọi món ăn trước, lát tôi về.

Đỗ Long rời khỏi phòng khách quý. Hắn biết chỗ nào bán quần áo nhưng không trực tiếp đi mua mà đến chỗ phòng nghỉ của nhân viên. Một lát sau, Đỗ Long đổi một bộ đồng phục phục vụ màu xanh của nhân viên câu lạc bộ giải trí Hạo Thiên. Sau khi tháo kính râm, hắn không cần hóa trang cũng nhìn khác hẳn. Đây là một trong những chỗ tốt của việc đeo kính râm.

Đỗ Long quay về tầng tám. Tầng này chuyên môn dùng để chiêu đãi khách trọng yếu, người bình thường không thể lên. Tuy Đỗ Long mặc quần áo công tác nhưng bảo an canh giữ ở đầu cầu thang vẫn ngăn cản hắn:

- Anh mới tới à? Đây không phải là chỗ anh được lên.

Đỗ Long cười bồi nói:

- Hôm nay khách quý nhiều quá, nhân viên phục vụ cao cấp bận không qua nổi. Giám đốc trực ban để tôi lên hỗ trợ tiện thể học tập một chút. Tuy tôi cấp bậc thấp nhưng làm việc vặt thì không tồi đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui