Cảnh Lộ Quan Đồ

Thái Trung Vĩ nắm tay Đỗ Long ra sức thanh minh:

- Không! Anh nói láo! Tôi không làm, tôi không làm gì cả.

Đỗ Long cười lạnh nói:

- Không phải anh thì còn ai vào đây nữa? Giờ Khấu Thành Địch ôm một đống thuốc nổ lớn đến uy hiếp tôi, muốn tôi điều tra ra oan tình của nhà anh ta. Một mình anh ta chết thì không nói làm gì, đống thuốc nổ đó mà nổ thì nửa thôn này cũng thành đống tro tàn, tôi không thể mạo hiểm như thế. Anh nói tôi phải làm thế nào? Nếu anh không cho tôi một lời giải thích thỏa đáng, tôi chỉ còn cách giam anh vào nhà lao. Bởi thế nào đi nữa sự nghi ngờ đối với anh rất lớn, chẳng có quan tòa nào tin lời biện bạch của một tên buôn lậu, buôn ma túy.

Đỗ Long buông tay ra, Thái Trung Vĩ ngồi sụp xuống, Đỗ Long cúi đầu theo dõi anh ta, nói lạnh nhạt:

- Nên giờ anh chỉ có một con đường, đó chính là nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

Trong lòng Thái Trung Vĩ rối loạn, anh ta oán hận nói:

- Được, không ngờ tên khốn kia bất chấp tất cả để vu oan cho tôi, vậy tôi cũng quan tâm được nhiều thế. Con trai Khấu Thành Địch chết do chính gã đã ném xuống giếng, bởi gã nghi ngờ đó không phải máu mủ của mình. Tên điên đó, một lần vận chuyển ma túy ngã vỡ đầu, từ đó trở nên điên khùng. Vợ gã cũng bị gã đánh đến tàn phế, bởi gã nghi ngờ vợ ngoại tình với người khác, đã sống chết đánh cho vợ tàn tật. Mắt mẹ gã cũng bị gã làm mù, mặc dù cụ thể gã đã làm như thế nào thì tôi không biết, nhưng khi đó nhà tôi là hàng xóm với nhà gã. Hôm đó tôi nghe thấy gã gào thét trong nhà, một lúc sau mẹ gã kêu khóc thảm thiết. Hôm sau nghe nói là bị mù, cảnh sát Đỗ, anh hãy tin tôi, Khấu Thành Địch thật sự điên rồi.

Đỗ Long cười lạnh nói:

- Đúng là anh giải thích rất hay, nhưng Khấu Thành Địch không nói như thế, anh dám cùng tôi tới gặp anh ta đối chất không ?

Thái Trung Vĩ có chút nao núng, anh ta nói:

- Chẳng có gì là không dám, nhưng… Bây giờ thì chưa được, nếu hắn phát điên lên rồi châm thuốc nổ thì sao? Tôi không muốn phải chết oan.

Đỗ Long nói:

- Được, anh hãy nhớ những lời mình đã nói, sau này tôi sẽ để hai người đối chất.

Đỗ Long đưa Thái Trung Vĩ về khu tái định cư tạm thời, sau đó nói với Tần Tuấn:

- Trông chừng tên đó, theo dõi xem anh ta tiếp xúc với những ai, hoặc trao đổi bằng ánh mắt với ai. Tóm lại là trông chừng hắn cẩn thận, rồi báo cáo lại với tôi.

Đỗ Long ra hiệu với Thẩm Băng Thanh, hai người rời khỏi khu tái định cư, tới cửa phía đông thôn, Hầu Đông Lai hỏi:

- Đỗ Long, tình hình thế nào rồi? Cái gã buộc thuốc nổ kia đã có cách giải quyết chưa?

Đỗ Long nói:

- Có người nói tên đó bị điên, đến con trai mình cũng ném chết, vợ cũng đánh cho tàn tật, còn làm mù mắt mẹ. Dù chưa thể tin hoàn toàn, nhưng thần kinh anh ta có vấn đề thì không còn nghi ngờ gì nữa.

Hầu Đông Lai nói:

- Vậy thì phiền phức rồi, một người thần kinh, ngồi trên một đống thuốc nổ. Tôi thấy hay là cử tay súng bắn tỉa tới bắn cho anh ta một phát.

Đỗ Long nói:

- Không được, hành động trong ngày hôm nay phải không có bất kỳ thương vong gì mới có thể coi là ổn, nếu không tôi sẽ chết rất thảm. Mặc dù mục tiêu khả năng thần kinh có vấn đề, nhưng dù anh ta thật sự bị thần kinh tôi cũng có cách tìm ra điểm yếu của anh ta. Anh cho tôi vài phút, nếu thực sự không được… đến lúc đó hẵng hay.

Hầu Đông Lai nói:

- Chuyện này tôi không thể để cậu làm, tôi phải phái ít nhất ba tay súng bắn tỉa. Nếu tên đó phát điên thật, tôi sẽ bắn hạ anh ta trong thời khắc anh ta ấn nút kích nổ.

Đỗ Long nói:

- Tùy anh, Băng Thanh, chúng ta đi.

Thẩm Băng Thanh cùng Đỗ Long trở lại cổng nhà Khấu Thành Địch, Thẩm Băng Thanh hỏi:

- Chúng ta thực sự phải đi vào hiên ngang như thế này sao?

Đỗ Long gật gật đầu, nói:

- Băng Thanh, chút nữa phải hết sức phối hợp với tôi, bỏ nắm đấm đi, đừng giấu súng lục sau lưng. Đợi tôi đi thuyết phục anh ta, tôi sẽ cố gắng khống chế anh ta, nhưng không ai biết được người tâm thần sẽ có những phản ứng như thế nào, nên cậu cần tùy cơ ứng biến. Lúc khẩn cấp cũng đành bắn đối phương, chúng ta không thể hi sinh cái mạng nhỏ của chúng ta được phải không nào?

Miệng Băng Thanh ngoác ra, lộ nụ cười khó coi, cậu ta nói:

- Tôi nghe lời anh.

Đỗ Long gật gật đầu với cậu ta, quay người lại đạp tung cửa nhà Khấu Thành Địch…

Lần này trong phòng không phát ra bất kỳ âm thanh gì, sự yên tĩnh như thế này mới thực sự áp lực. Đỗ Long tựa lưng vào tường, nói lớn:

- Khấu Thành Địch, tôi là Đỗ Long, đồn trưởng đồn cảnh sát, tôi muốn nói chuyện với anh. Có người nói con trai anh là do anh giết, tôi muốn biết đây có phải là sự thật không.

- Nói láo!

Cuối cùng trong phòng cũng vọng lại âm thanh, Đỗ Long nói:

- Tôi cũng thấy không thể tin nổi, nhưng người đó nói chắc như đinh đóng cột, khiến người ta không thể không tin lời anh ta nói. Khấu Thành Địch, tôi có thể nói chuyện với anh được không ?

Khấu Thành Địch ở trong phòng giận giữ hét lớn:

- Nói gì? Có gì hay mà nói.

Đỗ Long nói:

- Nói xem con anh chết như thế nào, Khấu Thành Địch, có người đang hận vì không thể khiến anh ấn nút kích nổ sớm hơn, để chúng ta cùng chết, anh biết tại sao không ?

Khấu Thành Địch thở hổn hển nói:

- Là tên khốn Thái Trung Vĩ kia phải không? Anh ta đương nhiên mong tôi chết sớm, bởi con trai tôi bị anh ta giết mà.

Đỗ Long nói:

- Đúng vậy, tôi cũng rất nghi ngờ điểm này… Nếu anh ấn nút kích nổ, sau một tiếng nổ lớn anh và tôi đều chết, sẽ không còn ai nghi ngờ anh ta. Khấu Thành Địch, anh không cảm thấy chết như thế này thực sự quá dễ dàng cho người đã ám hại anh sao?

Khấu Thành Địch không lên tiếng, Đỗ Long ra ám hiệu bằng ánh mắt với Thẩm Băng Thanh, chậm rãi giơ hai tay đi ra, nói:

- Anh xem, chúng tôi không mang vũ khí, tôi có thể vào nói chuyện với anh không? Chúng ta đứng xa thế này nói chuyện sẽ bị người khác nghe mất, tin tức sẽ truyền đến tai kẻ thù của anh, như thế không hay, anh nói có phải không?

Khấu Thành Địch không nói gì, Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh tiếp tục từ từ tới gần, cho tới khi vào tới sân, đến trước cửa chính ngôi nhà, bỗng Khấu Thành Địch nói:

- Đứng lại! Còn bước thêm tôi sẽ nổ súng!

Bằng thiết bị nhìn từ xa, Đỗ Long thấy Khấu Thành Địch để một vật giống như điều khiển tivi trên bàn, trên tay đang cầm khẩu ak47 nhắm thẳng ra cửa. Anh ta nhìn ra ngoài thông qua một thiết bị giám sát, Đỗ Long thở phào, giả vờ như không biết đến sự tồn tại của thiết bị giám sát đó, hắn nhìn về phía cửa nói:

- Khấu Thành Địch, hổ dữ không ăn thịt con, tôi tin những lời anh nói, tôi cũng tin con trai anh bị người ta hại chết. Vì tôi đã hỏi người trong thôn rồi, cái giếng đó cạn chưa được nửa tháng thì con trai anh rơi xuống đó chết. Cần biết giếng khô không có nước khả năng gây chết người không nhanh như thế, anh tự mình xuống giếng mang thi thể con anh lên, lúc đó anh cảm nhận thấy lớp bùn dưới đó như thế nào? Mềm hay cứng?

Khấu Thành Địch chần chừ một chút rồi nói:

- Bên dưới… không cứng cũng không mềm, còn hơi ẩm ướt…

Đỗ Long nói:

- Đúng thế, khoảng bảy tám mét, tức là bằng độ cao của ngôi nhà hai tầng rưỡi, từ độ cao này rơi xuống lớp bùn mềm không thể khiến người vỡ đầu, chảy máu, huống hồ tôi còn nghe nói đầu con trai anh đều bị nứt ra… Đây rõ ràng là vụ án mưu sát, trước đó đã dùng một vật cứng giết đứa trẻ, sau đó ném xuống giếng. Năm đó không biết ai đã phụ trách vụ án này, không ngờ lại sơ suất như vậy. Trở về tôi nhất định sẽ phản ánh với lãnh đạo sở.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui