Cảnh Lộ Quan Đồ

Những người này cũng không phải là hoàn toàn vô dụng, hơn nữa bọn họ chủ yếu là trong cơ quan, năng lực không sao cả, quyền lực trong tay mới là quan trọng nhất. Quan hệ tốt với bạn họ sau này cũng có lợi, cho nên Đỗ Long giữ vững tinh thần cùng bọn họ tán dóc, đương nhiên cũng không thể thiếu được rượu. Trịnh Minh Kiệt vốn định lấy lại chút sĩ diện trong tửu lượng, cuối cùng bọn họ phát hiện cái bụng Đỗ Long chính là cái thùng không đáy, căn bản không thể đầy. Bọn họ đều say lảo đảo hết, Đỗ Long chẳng qua vào nhà vệ sinh vài chuyến mà thôi.

- A?

Lúc Đỗ Long trở lại nhà khách, đang mở cửa định vào phòng, đột nhiên cảm giác khác thường, Đỗ Long lập tức giơ tay xuống túi quần sờ soạng.

- Là tôi, vào phòng rồi nói sau.

Bên trong cánh cửa đột nhiên truyền tới một âm thanh quen thuộc.

Nghe được âm thanh này, Đỗ Long ngoan ngoãn rụt tay lại, vào phòng đóng cửa lại, sau đó nhìn thấy cha của hắn đang nằm ở trên giường, cười tủm tỉm nói:

- Đúng vậy, rất cảnh giác đấy.

Đỗ Long cười khổ nói:

- Bố, sao bố tới đây vậy, làm con sợ hết hồn.

Đỗ Khang nói:

- Gan con lớn như vậy, làm sao bị bố hù được? Con làm thế nào mà phát hiện được trong phòng có người? Rõ ràng bố đã rất cẩn thận rồi.

Đỗ Long cười nói:

- Bố rất cẩn thận rồi, tuy nhiên bố vấn không chú ý đến, con đã dùng nước bọt dính một sợi tóc ở cửa, vừa rồi con phát hiện sợi tóc kia đã rơi trên mặt đất rồi, cho nên… chỉ biết có người đi vào rồi.

Đỗ Khang gật gật đầu, nói:

- Thảo nào, không ngờ con ở nhà khách của cục công an mà còn để ý như vậy, thường xuyên cẩn thận chặt chẽ như vậy trong lòng con nhất định có rất nhiều bí mật. A Long, có phải con có chuyện gì gạt bố không?

Đỗ Long cười nói:

- Bố ám chỉ cái gì thế? Có một số việc không hẳn là giấu bố.

Đỗ Khang nói:

- Tháng trước, ở thành phố Ngọc Minh đã xảy ra một vụ tai nạn xe cộ liên hoàn…

Trán Đỗ Long toát ra một tầng mồ hôi, nếu bố của hắn đã tìm tới đây, xem ra là không thể gạt được rồi, hắn cười ha hả nói:

- Bố à, bố thật là mắt lửa ngươi vàng, cái gì cũng không lừa được bố. Đúng vậy, những người truy đuổi đó đúng là con và Băng Thanh, hồi tháng tư chúng con cải trang đến Myanmar một chuyến, không ngờ đến đã bị bọn họ theo dõi.

Đỗ Khang hừ một tiếng, nói:

- Các con giỏi lắm, không ngờ có thể dự trù đến vài tỷ tệ chạy đi cược thạch… Kiếm lời không ít?

Đỗ Long bất ngờ nói:

- Có lời chút đỉnh, nhưng chị Lâm đều lấy ra đầu tư, thí dụ như ở xã Mãnh Tú, một lần đầu tư một tỷ….

Khóe miệng Đỗ Khang lộ ra vẻ tươi cười, ông nói:

- Bố còn chưa bảo con nộp lên trên, con gấp cái gì, con là vì ở xã Mãnh Tú mở ra cục diện cho nên mới đùa như vậy? Chính các con ngậm miệng ăn tiền coi như xong, tại sao phải thiết kế hại tập đoàn Thiên Nguyên? Hại cũng hại rồi, sau đó cần gì lại diễn kịch cùng bọn họ tìm người mua cổ phần? Các con như vậy tương đương đắc tội với mười chín tập đoạn có thực lực đấy, chỗ nào cũng thua lỗ vài trăm triệu, người ta đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho các con.

Đỗ Long cười khổ nói:

- Bố, chúng ta cùng tập đoàn Thiên Nguyên không thù không oán, hại bọn họ để làm gì?

Đỗ Khang căn bản lười giải thích, chỉ có điều dùng ánh mắt thản nhiên nhìn Đỗ Long. Hiểu con không ai khác ngoài cha, Đỗ Long kiên trì được bao lâu liền đầu hàng, hắn nói:

- Được, con thừa nhận, cái cạm bẫy đúng là của con, bởi vì con nhìn Triệu Ngọc Hoa rất ngứa mắt.

- Là vì Tô Linh Vân.

Đỗ Khang vạch trần Đỗ Long nói dối, Đỗ Long nhất thời im lặng, Đỗ Khang nói:

- Lúc trước con chính là vì cô ta mà suýt nữa bị đánh thành người sống thực vật, giờ lại vì cô ta mà thiết kế hãm hại tập đoàn Thiên Nguyên. A Long, đàn bà bên cạnh con cũng không ít, con tội gì còn muốn làm chuyện nguy hiểm này, con còn không biết lai lịch Tô Linh Vân sao? Cô ấy không thích hợp với con đâu, con hãy mau quên cô ấy đi, bằng không sớm hay muộn con cũng sẽ chịu đau khổ đấy!

Đỗ Long cau mày nói:

- Con biết lai lịch của cô ấy, vậy thì sao? Bố, bố không nên cảm thấy con không bằng người ta.

Đỗ Khang nhìn Đỗ Long nghiêm túc nói:

- Bố chưa từng nghĩ như vậy, chẳng qua… là bố lo lắng từ nay về sau con sẽ lâm vào cảnh phiền toái vô cùng vô tận. Tô Linh Vân cũng không phải là Lâm Nhã Hân, cũng không phải Bạch Nhạc Tiên, cô ta rất thông minh, hoàn cảnh của cô ấy càng cho thấy đàn ông bên cạnh cô ấy như trung tâm lốc xoáy, chính vì vậy Triệu Ngọc Hoa vô duyên vô cớ đi vào, con chẳng lẽ còn phải dẫm vào vết xe đổ của y sao?

Đỗ Long bướng bỉnh nói:

- Bố, con biết cô ấy là người như thế nào, con biết rất rõ mình đang làm cái gì, đây là việc riêng của con, bố không cần quản, xin bố thứ lỗi.

Đỗ Khang nhíu mày, một lát sau ông lắc đầu nói:

- Được, vậy bố sẽ để tùy con đi vấp ngã rồi, hôm nay bố tới tìm con, ngoại trừ phải nhắc nhở con, còn có nhiệm vụ phải giao cho con.

Đỗ Long hỏi:

- Nhiệm vụ gì?

Đỗ Khang nói:

- Chúng ta nghi ngờ cục công an thành phố Thụy Bảo có gián điệp, hơn nữa không chỉ có một, bố muốn con tìm ra mạng lưới gián điệp này, con có thể không?

Đỗ Long nói:

- Gián điệp? Không ngờ còn có trò này… Hả…. Có thông tin tình báo cụ thể một chút không? Cục công an thành phố Thụy Bảo có hơn một ngàn người, con cũng không đi hỏi từng người một?

Đỗ Khang nói:

- Nếu có thông tin tình báo cụ thể, còn phải tới tìm con sao? Chúng ta chặn được một tình báo, nghe nói có một gián điệp mới phát triển cùng tham gia lớp huấn luyện thăng tiến quân hàm cảnh sát cùng với con, con phải tìm ra nó, sau đó tìm hiểu nguồn gốc toàn bộ mạng lưới gián điệp.

Đỗ Long nói:

- Một lớp cũng có mấy chục người… Được, con còn cần biết thêm về một vài điều cụ thể, thí dụ như gián điệp này là phục vụ vì quốc gia nào? Người của bố thông qua thủ đoạn gì phát hiện bên trong cục công an bọn con có gián điệp?

Đỗ Khang nói:

- Cái đó trước mắt chúng ta cũng không rõ lắm, chỉ có điều gần đây có văn kiện cơ mật bị tiết lộ ra ngoài, tra tới tra lui phát hiện ra là từ cục công an thành phố Thụy Bảo có rất nhiều người có thể tiếp xúc với văn kiện đó. Chúng ta sợ rút dây động rừng, không thể đi thăm dò từng người, con là người của nội bộ cục công an, khả năng tiếp xúc sẽ không dễ dàng bại lộ, thế nào? Nếu là cảm thấy khó khăn thì coi như bỏ đi.

Đỗ Long nói:

- Khó thì cũng không khó, có quy định thời gian không?

Đỗ Khang nói:

- Không hạn chế thời gian, tuy nhiên nếu có thể mau chóng tìm ra bọn gián điệp này là tốt nhất rồi.

Đỗ Long gật đầu, nói:

- Được, trong tình huống này, con có thể tận lực giúp bố điều tra…

Đỗ Khang nói:

- Không phải tận lực, là nhất định phải được, đừng quên con là nhân viên ngoài biên chế của Cục An ninh Quốc gia, cũng nhận mấy tháng tiền lương rồi, bây giờ có nhiệm vụ cho con, con phải cố gắng hoàn thành. Tiết lộ bí mật quốc gia là việc làm chân chính, so với việc tàng trữ hàng mấy ngàn khẩu súng ở cái thôn nhỏ kia còn nghiêm trọng hơn nhiều.

Đỗ Long nói:

- Con biết rồi! Con sẽ cố gắng, nếu phá được vụ án gián điệp này, con sẽ được thưởng gì?

Đỗ Khang nói:

- Còn chưa bắt đầu làm việc đã nghĩ đến phần thưởng rồi…, theo quy định của Cục an ninh quốc gia, hoàn thành nhiệm vụ có thể được thưởng một số tiền nhất định, được nghỉ ngơi một thời gian, tuy nhiên điều đó đối với con đâu có nghĩa lý gì.

Đỗ Long thở dài nói:

- Quả thật không có sức hấp dẫn gì cả, nếu con hoàn thành nhiệm vụ, bố có thể giúp con có một thân phận mới? Điều này mới hấp dẫn đối với con.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui