Cảnh Lộ Quan Đồ

Đỗ Long cau mày nói:

-Nói như vậy hẳn là tôi phải thuộc về phe Cục trưởng Lý? Không cờ cục Công an Thụy Bảo lại còn có nhiều luận điệu như vậy.

Tiếu Khắc Hùng cười nói:

-Đó là ai nói vậy, có người thì sẽ có giang hồ. Những chuyện như vậy đến đâu cũng có, phải biết thích ứng mới được.

Trịnh Minh Kiệt nói:

-Ngoại trừ A Long ra, mấy người chúng ta đều chẳng có ai cần. Cho nên chúng ta càng phải hợp thành một nhóm, cùng nhau tiến bộ! A Long, cậu nói có đúng không?

Đỗ Long cười nói:

-Anh Kiệt nói rất phải. Chúng ta cùng nhau cố gắng, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia!

Mọi người ầm ầm nâng chén. Tuy rằng uống rượu sảng khoái, nhưng mà mọi người đều hiểu được có phúc cùng hưởng thì dễ dàng. Còn đến khi có hoạn nạn mới thực khó nói.

Uống rượu xong, thu hoạch duy nhất của Đỗ Long chính là nghĩ ra một kế hoạch có thể dụ mục tiêu xuất hiện. Trong hơn bốn mươi người, muốn tìm ra mục tiêu không hề dễ dàng. Thà rằng nghĩ ra một biện pháp để hắn tự chui đầu vào rọ thì hơn.

Nghĩ ra được biện pháp, Đỗ Long cảm thấy cả người đều thoải mái. Buổi chiều khi lên lớp tinh thần rất là minh mẫn, thầy giáo giảng bài bên trên bục giảng dường như không còn khô khan nữa.

Kiểu lớp học bồi dưỡng thăng chức như thế này cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa mà thôi. Đến cả mấy học viên ngồi phía trước ghi chép bài vở, thực ra cũng chỉ là làm ra vẻ như vậy. Ai cũng không cho là thật, nếu cho là thật thì thua rồi…

Đỗ Long tra tư liệu, thiết lập kế hoạch. Hai tiết học buổi chiều cũng gần xong, Đỗ Long đang định ra về cùng nhóm Trịnh Minh Kiệt. Một đám cảnh sát cấp một trẻ tuổi đứng ngoài cửa lớp chặn Đỗ Long lại nói:

-Cậu chính là Đỗ Long đấy ư? Tôi là Thạch Trung Đào, rất hân hạnh được biết cậu.

Đỗ Long nghi hoặc bắt tay người kia, nói:

-Tôi chính là Đỗ Long, anh Thạch tìm tôi có việc gì sao?

Thạch Trung Đào cười nói:

-Không có việc gì thì không thể tìm cậu được hay sao? Sự thực là tôi đã ngưỡng mộ đại danh cậu từ lâu rồi. Chỉ đáng tiếc mọi người đều bận rộn quá, mãi vẫn không có cơ hội gặp mặt. Không nghĩ tới hôm nay lại cùng học ở lớp này… Tôi cùng mấy đồng nghiệp đây đều ngưỡng mộ cậu. Cậu xem, bọn họ đều đợi ở bên kia. Cùng đi ăn bữa cơm, nói vài câu chuyện được chứ?

Đỗ Long nhìn theo hướng Thạch Trung Đào chỉ, chỉ thấy ba học viên cảnh sát trẻ tuổi gật đầu với hắn. Đỗ Long biết được mấy người Thạch Trung Đào đều thuộc bè phái của Lý Tùng Lâm. Sở dĩ bọn họ chào hỏi mời mọc Đỗ Long đi uống rượu, có lẽ là cũng là ý của Lý Tùng Lâm. Cho nên hắn cười nói:

-Được thôi, vậy thì tôi không khách sáo nữa. Các anh cứ xuống dưới trước, tôi nói với mấy người bạn một tiếng rồi sẽ xuống ngay.

Thạch Trung Đào nhìn về phía mấy người Trịnh Minh Kiệt, khóe miệng chợt lóe lên một tia khinh miệt rồi biến mất. Gã nói:

-Được, vậy chúng tôi đợi cậu.

Đỗ Long nói với Trịnh Minh Kiệt một tiếng, sau đó xuống lầu hội họp cùng bọn Thạch Trung Đào. Thạch Trung Đào giới thiệu ba người còn lại cho Đỗ Long. Bọn họ lần lượt là Trương Minh Cương, Hồ Tiểu Vĩ và Uông Lập Bân. Trong đó Thạch Trung Đào đến từ đội hình sự, Trương Minh Cương từ đội điều tra kinh tế, Hồ Tiểu Vĩ từ đội chống ma túy, còn Uông Lập Bân đến từ đội giám sát mạng.

Hồ Tiểu Vĩ và Đỗ Long đã từng gặp mặt. Nhưng mà khi đó Đỗ Long chỉ giao lưu cùng đội trưởng của gã là Y Vũ Phong, cho nên hai người cũng coi như là lần đầu tiên giao lưu cùng nhau.

Mấy người kia đều là những cảnh sát trẻ được Lý Tùng Lâm xem trọng, nhân cơ hội tổ chức lớp học này bèn có ý để bọn Thạch Trung Đào tiếp xúc với Đỗ Long. Sự thực là Thạch Trung Đào cũng rất có hứng thú đối với Đỗ Long, cho nên dưới sức ảnh hưởng của gã thì bọn Trương Minh Cương cũng trở nên hiếu kỳ hơn.

Bọn Thạch Trung Đào bao một phòng riêng tại nhà hàng gần cục Công an. Chủ nhà hàng cũng quen biết mấy người bọn họ, cho nên mặc dù khách khứa trong quán rất đông nhưng vẫn rất nhanh chóng đưa món ăn lên cho bọn hắn. Chỉ chốc lát rượu và thức ăn đã lên đầy đủ.

-Đỗ Long, tôi đã chú ý tới cậu từ rất sớm. Mấy vụ án cậu phá được ở thành phố Ngọc Minh tôi cũng đều nghiên cứu qua. Tuy rằng tôi rất tự phụ, nhưng mà ở trước mặt cậu cũng chỉ đành cúi đầu bái phục mà thôi.

Thạch Trung Đào nói:

-Nghe nói những vụ án bình thường cậu chỉ cần nhìn qua là có thể biết được chân tướng. Nghi phạm đối diện với cậu không có cách nào che giấu, điều này là thật sao?

Đỗ Long nói:

-Cũng không có thần kỳ như vậy đâu. Thực tế là rất nhiều cảnh sát kinh nghiệm và lão luyện đều có thể làm được như vậy. Ví dụ như một tay cao thủ móc túi mà tôi biết, hằng ngày y đều ngồi xổm ngoài đường xem người qua lại. Chỉ cần y ra tay thì tuyệt đối không móc túi nhầm người, điều này cần phải có rất nhiều kinh nghiệm tích lũy, và còn cần một chút thiên phú nữa. Kỳ thực cũng không khó khăn đến như vậy đâu.

Thạch Trung Đào lắc đầu nói:

-Tôi vào công tác sớm hơn cậu, thậm chí tự vấn bản thân cũng có chút khôn ngoan, nhưng mà tôi không làm được như cậu. Cậu vừa công tác chưa đầy một năm, kinh nghiệm có lẽ không thể tích lũy nhanh như vậy. Chảng lẽ thiên phú thật sự là quan trọng đến như vậy sao?

Đỗ Long lắc đầu nói:

-Năng khiếu của tôi cũng không cao siêu như anh nghĩ đâu. Sự thực cha tôi là một cựu cảnh sát hình sự, tôi đã được ông hun đúc cả mười mấy năm rồi, cho nên có biểu hiện lợi hại một chút cũng không có gì.

Hồ Tiểu Vĩ nói:

-Đồn trưởng Đỗ, anh khiêm tốn quá rồi. Trên toàn Hoa Hạ này, đồn trưởng Công an trẻ tuổi như anh tuyệt đối là độc nhất vô nhị. Anh ở xã Mãnh Tú mới được ít lâu mà đã liên tiếp phá mấy vụ ma túy. Đại đội trưởng của chúng tôi khen ngợi anh không tiếc lời đó. Lại càng không cần nhắc tới vụ nộp mấy ngàn cây súng gần đây. Có rất nhiều tỉnh cả một năm cũng không giao được nhiều súng ống đạn dược như vậy.

Đỗ Long cười nói:

-Được rồi, các anh đừng có tâng bốc tôi nữa, không khéo nịnh tôi tới chết mất. Tuy rằng tôi còn chưa hiểu rõ các anh, nhưng mà tin rằng các anh đều là những nhân vật ưu tú trong đơn vị mình. Sau này mọi người hãy giao lưu nhiều hơn nhé.

Đỗ Long hướng mắt về Uông Lập Bân nói:

-Uông Lập Bân, cậu thuộc đội giám sát mạng, tôi có một vấn đề muốn thỉnh giáo một chút. Nếu như tôi muốn theo dõi điện thoại của ai đó thì có biện pháp nào tốt? Đây là nhu cầu cá nhân, tôi không muốn kinh động tới cục Công an và công ty thông tấn.

Uông Lập Bân cười nói:

-Tư nhân thì không có quyền theo dõi kiểm soát điện thoại của người khác đâu. Kỳ thực thì yêu cầu của anh cũng không quá khó khăn, chỉ cần mục tiêu sử dụng smartphone… Lúc này khắp nơi chẳng phải đều là smartphone đó sao? Chỉ cần cài virus vào trong điện thoại của người đó là có thể giám sát điện thoại của người ta được rồi.

Đỗ Long nói:

-Vấn đề là tôi không biết được người đó sử dụng điện thoại gì. Ba loại hệ điều hành lớn đều có khả năng, việc này… cậu xem có thể giúp tôi một tay…

Uông Lập Bân do dự một hồi, sau đó gật gật đầu nói:

-Được, tối nay tôi gửi cho anh một phần mềm. Anh cứ sử dụng như hướng dẫn, nhưng đừng có hack cả điện thoại của mình. Còn nữa, nếu như không cẩn thận bị phát hiện thì ngàn vạn lần không được nói là do tôi đưa cho anh đó a.

Đỗ Long cười nói:

-Làm sao có thể chứ? Cậu yên tâm, đánh chết tôi cũng không nói!

Mọi người đều cười rộ lên. Thạch Trung Đào hỏi:

-Đỗ Long, cậu muốn giám sát điện thoại của ai vậy? Lẽ nào là bạn gái đó ư?

Đỗ Long lắc đầu nói:

-Cái này à… có đánh chết tôi cũng không thể nói…

Mọi người cũng không truy hỏi thêm nữa. Ngay khi cả nhóm càng trò chuyện càng thân thiết, Trương Minh Cương thi thoảng lại ngó ra ngoài một cái, sau đó liền kinh hô:

-Không hay rồi! Tòa nhà đối diện cháy rồi!

Tất cả đều kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy quả nhiên trong tòa nhà văn phòng năm tầng ở đối diện nhà hàng, từ một hàng cửa sổ ở lầu hai bốc lên khói đặc mù mịt. Sức lửa xem ra vô cùng mãnh liệt.

Mọi người lao tới bên cửa sổ, nhìn sang tòa lầu bên kia. Chỉ thấy đám đông người chạy ra từ trong tòa nhà bốc cháy, hai phần ba tầng hai tòa nhà nhanh chóng ngập chìm trong lửa. Đám cháy rất nhanh lan tới tầng ba…

-Lầu văn phòng hỏa hoạn rồi…

Thạch Trung Đào thần sắc ác liệt nói:

-Đây đã là vụ thứ ba trong nửa tháng nay rồi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui