Cảnh Lộ Quan Đồ

Ánh mắt của nữ phóng viên tha thiết hỏi thăm, dướng như cô đem cả chiếc microphone ấn vào tận miệng Đỗ Long:

- Đồng chí cảnh sát, xin hỏi ban nãy chính là đồng chí đã dũng cảm quên mình xông vào đám cháy cứu người phụ nữ kia phải không?

Đỗ Long ngửa đầu về phía sau, nói:

- Cái này không biết phải nói thế nào? Nếu không cô nghĩ rằng toàn thân tôi bị phun toàn bột khô thú vị lắm sao? Hiện tại tôi cần trở về tắm rửa gấp, có vấn đề gì đợi tôi quay lại rồi hỏi tiếp, được không?

Nữ phóng viên cười nói:

- Được, đương nhiên là được, tuy nhiên khiến anh chậm trễ một phút chắc không sao cả? Phóng viên, xin một cảnh quay đặc biệt cho vị cảnh sát anh hùng của chúng ta. Đồng chí cảnh sát, xin hỏi anh tên là gì? Ở đơn vị nào?

Đỗ Long còn chưa kịp trả lời, Lý Tùng Lâm đã trả lời thay hắn:

- Hắn là Đỗ Long, vốn là đồn trưởng đồn công an xã Mãnh Tú, nhưng do công trạng lớn lao nên hắn sắp được điều tới thành phố Thụy Bảo đảm nhiệm chức Phó tổ trưởng tổ trọng án cục công an thành phố Thụy Bảo! Phóng viên Lưu, mấy ngày trước trong đại hội công bố kết quả súng ống cô đã chụp không ít ảnh về cảnh sát Đỗ, lẽ nào cô lại quên nhanh như vậy?

Hai mắt nữ phóng viên ánh lên, cô vui vẻ nói:

- Ôi, hóa ra là cảnh sát Đỗ, chẳng trách anh dũng như vậy. Cảnh sát Đỗ, động tác vừa nãy cứu người của anh thật sự rất đẹp, chúng tôi đã ghi lại được video rất rõ nét, hy vọng có thể phát thành một chuyên đề trong bản tin, cảnh sát Đỗ không có ý kiến gì chứ?


Đỗ Long nói:

- Chỉ cần sự cho phép của Cục trưởng Lý, tôi không có ý kiến gì, các cô chụp đủ chưa? Thứ bột này dính trên người thật không thoải mái chút nào, tôi cần đi tắm rửa trước đã, các cô không có ý kiến gì chứ?

Phóng viên Lưu vội tránh sang một bên nói:

- Cảnh sát Đỗ mau đi tắm rửa, nhớ sau khi quay lại sẽ tiếp nhận cuộc phỏng vấn của tôi đó !

Đỗ Long chạy một mạch về nhà khách. Sau khi tắm rửa xong, nhìn lại trong gương hắn mới phát hiện tóc của mình bị thiêu cháy quả thật rất khó coi, cũng may lông mày đã có hai tay và kính râm che chắn nên không có vấn đề gì, nếu không chắc không còn mặt mũi gặp người khác nữa.

- Lẽ nào phải cạo trọc thật sao?

Đỗ Long thay bộ trang phục cảnh sát, đội mũ cảnh sát lên, nhìn vào trong gương soi thật kỹ, cảm thấy tạm được rồi sau đó mới quay lại tòa nhà đang bốc cháy. Hắn nhìn thấy những chiếc xe ô tô ở đây đã xếp thành hàng rất dài, những người xem náo nhiệt vây kín bên trong lẫn bên ngoài. Đỗ Long cảm thấy kỳ lạ, những người này không cần về nhà ăn cơm sao? Tại sao lại rảnh rỗi như vậy chứ!

Lần bốc cháy ở tòa nhà văn phòng này là lần thứ ba trong nửa tháng, vì thế được lãnh đạo rất quan tâm. Bí thư Đảng ủy thành phố Thụy Bảo, Chủ tịch thành phố kiêm phó bí thư thành ủy Triệu Thiên Thừa, phó Chủ tịch thành phố Phùng Khải cùng nhiều lãnh đạo chủ chốt của thành phố đều lần lượt tới hiện trường chỉ đạo công tác cứu hỏa. Trong đó có Cục trưởng cục công an, phó chủ tịch thành phố, Cục trưởng cục công an Lý Tùng Lâm từ sớm đã có mặt tại hiện trường, liên tục chỉ huy điều hành, thông báo tình hình hỏa hoạn.

Trong lúc Đỗ Long cố gắng chen vào trong đám người thì lửa lớn đã được khống chế, những người trong tòa nhà đã được sơ tán hết, tuy nhiên lửa lớn về cơ bản đã đốt cháy hoàn toàn tòa nhà. Đường Lệ Phượng chau mày nhìn tòa nhà như một ống khói dày đặc, khi nghe Lý Tùng Lâm báo cáo tình hình, cô đột nhiên ngắt lời nói:

- Cục trưởng Lý, đối với kẻ tội phạm đã ba lần liên tiếp phóng hỏa, các ông rốt cuộc đã có manh mối gì chưa? Còn cần bao nhiêu thời gian mới có thể bắt được y? Chẳng lẽ cần phải đợi y phóng hỏa tới lần năm, lần sáu sao? Cục công an các ông có thể kéo lại được, chứ kinh tế của thành phố Thụy Bảo kéo lại không nổi. Vụ án này không thể kéo dài vô kỳ hạn được, các ông cần nghĩ nhiều phương án hơn nữa, phải cho tôi một cái hẹn cuối cùng mới được!


Nhất thời Lý Tùng Lâm có chút lúng túng không biết nên trả lời thế nào, nghe ngữ khí của Bí thư Đường, cô đã không thể nhẫn lại được rồi, vụ án này nếu không thể kịp thời phá án thì ông coi như gặp phiền phức rồi.

Phùng Khải đứng một bên có chút vui mừng khi thấy người khác gặp họa. Vị trí cục trưởng cục công an thật sự không dễ ngồi, cho dù bình thường y có tỏa sáng như thế nào, chỉ cần một vụ án phá không được, vậy đó sẽ là biểu hiện không có năng lực trong mắt lãnh đạo. Trong lúc Đường Lệ Phượng nói những lời đó, có thể cô đã quên mất vài ngày trước trong cuộc họp còn khen ngợi Lý Tùng Lâm một hồi.

Lý Tùng Lâm đột nhiên có chủ ý, ông đáp:

- Bí thư Đường, trước mắt vụ án này do tổ trọng án mới thành lập đảm nhiệm, tôi sẽ gọi tổ trưởng và phó tổ trưởng tới, bí thư Đường đích thân hỏi bọn họ.

Đây là đang trốn tránh trách nhiệm sao? Đường Lệ Phượng cau mày liếc nhìn Lý Tùng Lâm, nói:

- Được.

Lý Tùng Lâm quay đầu đi tìm Thạch Chung Đào, đúng lúc nhìn thấy Thạch Chung Đào và Đỗ Long đang thì thầm to nhỏ, ông đi tới nói:

- Đỗ Long, Thạch Chung Đào, xoay người, nghiêm! Cúi chào !

Đỗ Long và Thạch Chung Đào vội vàng xoay người, cúi chào Lý Tùng Lâm. Lý Tùng Lâm nghiêm nghị đi tới trước mặt hai người, sau đó nói:


- Nghỉ… bây giờ tôi sẽ tuyên bố lệnh bổ nhiệm mà lẽ ra phải là mấy ngày tới. Thạch Chung Đào, cậu được thăng lên chức đại đội trưởng đội hình sự, kiêm chức tổ trưởng tổ trọng án trực thuộc Cục công an thành phố Thụy Bảo. Đỗ Long, cậu được bổ nhiệm chức phó tổ trưởng tổ trọng án trực thuộc Cục công an thành phố Thụy Bảo. Các cậu có tiếp nhận lệnh bổ nhiệm không?

Thạch Chung Đào và Đỗ Long liếc mắt nhìn nhau, Thạch Chung Đào tất nhiên là vui mừng ngạc nhiên, khuôn mặt Đỗ Long cũng lộ nét cười tỉm. Thạch Chung Đào nói:

- Cục trưởng Lý, tôi không có ý kiến gì, tuy nhiên tôi cho rằng Đỗ Long phù hợp đảm nhiệm vị trí tổ trưởng tổ trọng án hơn, tôi năng lực có hạn, thân gánh hai chức vụ chỉ sợ là khó có thể bao quát hết.

Lý Tùng Lâm nói:

- Đỗ Long cũng kiêm hai chức vụ, chức đồn trưởng đồn công an xã Mãnh Tú là tạm thời nhưng vẫn cần phải làm. Hơn nữa tuổi tác của hắn còn quá trẻ, sau khi tốt nghiệp lớp đào tạo cũng mới là cấp hai, bỗng nhiên để hắn làm tổ trưởng chỉ sợ là không hợp lý, vì thế tôi mới để cậu đảm nhiệm. Áp lực với cậu tuy có hơi lớn, nhưng tôi tin chắc Đỗ Long sẽ giúp đỡ cậu giải quyết phiền muộn.

Thạch Chung Đào và Đỗ Long liếc mắt nhìn nhau, Đỗ Long gật đầu nói:

- Cục trưởng Lý, tôi cũng không có ý kiến gì, tôi cảm thấy sự sắp xếp của lãnh đạo vô cùng hợp lý, tôi bằng lòng với sự sắp xếp của lãnh đạo.

Lý Tùng Lâm nói:

- Cứ quyết định vậy đi, nghi thức thành lập và nghi thức bổ nhiệm chính thức của tổ trọng án sẽ được tổ chức khi các cậu kết thúc lớp đào tạo. Vụ án phóng hỏa này tới lúc đó có thể giải quyết không?

Thạch Chung Đào do dự một chút, Đỗ Long lại nói:

- Không có vấn đề gì, Cục trưởng ngài cứ yên tâm đi, tôi sẽ dùng một khởi đầu tốt đẹp để làm quà tặng thành lập tổ trọng án!

Lý Tùng Lâm nhìn Thạch Chung Đào nói:


- Vụ án này đã sắp được nửa tháng rồi, cậu có niềm tin không?

Thạch Chung Đào nói:

- Nếu là tôi phụ trách, tôi không có niềm tin lắm. Nhưng nếu Đỗ Long phụ trách… thì tôi có niềm tin!

Lý Tùng Lâm nói:

- Vậy thì tốt, hai người các cậu cùng tôi gặp một số vị lãnh đạo, ban nãy tôi đã thay mặt các cậu khoe khoang khoác lác rồi, các cậu dù thế nào cũng đừng khiến tôi thất vọng.

Lý Tùng Lâm dẫn Đỗ Long và Thạch Chung Đào tới trước mặt Đường Lệ Phượng và các lãnh đạo khác. Đường Lệ Phượng và Phùng Khải đều không ngờ Đỗ Long lại xuất hiện đột ngột, hơn thế lại còn biến thành phó tổ trưởng tổ trọng án.

- Bí thư Đường, Chủ tịch thành phố Triệu, Chủ tịch thành phố Phùng…

Đỗ Long và Thạch Chung Đào lần lượt cúi chào các vị lãnh đạo Ban Thanh tra. Đường Lệ Phượng và Phùng Khải không có biểu hiện gì đặc biệt, Đường Lệ Phượng gật đầu với bọn họ rồi nói:

- Tổ trưởng Thạch, Phó tổ trưởng Đỗ, nghe nói vụ án này do hai cậu phụ trách, tôi muốn biết đại khái cần bao nhiêu thời gian mới có thể điều tra phá án? Không thể để kẻ phạm tội ung dung ngoài vòng pháp luật tiếp tục gây hoang mang trong dân chúng được.

Thạch Chung Đào trong lòng không rõ, y nói:

- Bí thư Đường, tôi nghĩ vụ án này nên để Phó tổ trưởng Đỗ giải thích một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận