Cảnh Lộ Quan Đồ

Sáng sớm hôm sau học viên lớp thăng hàm lại tụ tập đến phòng học. Đúng 8 giờ, giáo sư Lưu cầm một chồng bài thi phát cho mọi người. Cuộc thi bắt đầu, có người phát hiện Hàn Văn Thanh chưa tới, nhưng cũng không có phản ứng dị thường nào, nhiều nhất là vụng trộm gọi điện thoại, kết quả là không liên lạc được...

Đỗ Long trả lời xong một cách nhanh chóng, khi nộp bài, chữ viết như rồng bay phượng múa của hắn khiến giáo sư Lưu có chút kinh ngạc, đặc biệt nhìn hắn một cái. Bây giờ có rất ít người có thể viết chữ đẹp như vậy, huống chi hắn còn là một cảnh sát trẻ.

Cuộc thi kéo dài 45 phút, sau khi nộp bài thi mọi người lên một chiếc xe bus đi đến trụ sở huấn luyện cảnh sát vùng ngoại thành thành phố Thụy Bảo. Ở đây họ phải tiến hành khảo nghiệm 10km, thời gian đạt tiêu chuẩn là 60 phút, xuất sắc là 40 phút. Mọi người chen chúc ở vạch xuất phát, giám khảo thổi một tiếng còi, mọi người bắt đầu chạy.

Loại kiểm tra này đạt tiêu chuẩn là được, nếu Đỗ Long chỉ lo cho chính mình thôi thì hắn chạy 40 phút cũng không có vấn đề gì, tuy nhiên Vương Lập Bân cả ngày ngồi trước máy tính thì có vẻ không ổn. 10km đối với một trạch nam như y thì thật sự là một khảo nghiệm khó khăn.

Đỗ Long mang theo Vương Lập Bân nhanh chóng chạy trước, hôm nay Đỗ Long đặc biệt mang theo dụng cụ đo tốc độ. Dựa theo tốc độ này thì chạy hết 10km sẽ mất 55 phút. Đỗ Long chạy rất nhẹ nhàng, Hồ Tiểu Vĩ chạy đằng sau Vương Lập Bân cũng hết sức nhẹ nhàng. Y thuộc tổ chống ma túy, tố chất cơ thể không có vấn đề gì, y còn không ngừng khuyến khích Vương Lập Bân.

Mới bắt đầu Vương Lập Bân không có vấn đề gì, sau khi chạy được 3000m thì y bắt đầu thở hổn hển, khi chạy được 6000m thì y không thể chống đỡ nổi, chập chững gần như là đi bộ, với tốc độ này thì dù chạy đến đích cũng không đạt tiêu chuẩn.

Đỗ Long thấy thế liền nói với Hồ Tiêu Vĩ:

-Anh mau chạy đến đích đi, mua mấy chai nước khoáng lạnh rồi chạy đến đường biên đưa nước cho chúng tôi, Vương Lập Bân, anh nghỉ ngơi 2 phút đi, tôi giúp anh đấm bóp một chút.

Hồ Tiêu Vĩ chần chừ một chút, Đỗ Long mặt nghiêm quát:

-Chạy mau! Bằng không Vương Lập Bân mà thất bại chính là lỗi do anh đấy!

Hồ Tiêu Vĩ vội vàng tăng tốc chạy về phía trước, Vương Lập Bân lập tức tê liệt ngồi xuống, y thở hổn hển nói:

-Tổ trưởng, anh đừng lo cho tôi, còn có 4000m, tôi không thể chạy được nữa rồi, anh không cần lãng phí thời gian vì tôi đâu.

Đỗ Long nói:

-Anh đừng có nói nhảm, hai tay đưa về sau chống thân thể, hai chân duỗi thẳng tự nhiên, tôi giúp anh đấm bóp anh sẽ khôi phục thể lực, anh có thể làm được, hãy tin tôi! Nếu không tôi sẽ khiêng anh cùng chạy!

Vương Lập Bân cảm động mũi nóng cả lên, y theo sự chỉ bảo của Đỗ Long duỗi hai chân ra, nhắm mắt lại, lập tức thấy một trận hoa mắt ập đến, thật muốn nằm xuống ngủ một giấc...

Đỗ Long đột nhiên cởi giày ở chân phải Vương Lập Bân ra, dùng sức ấn ở gan bàn chân Vương Lập Bân. Vương Lập Bân đau đến mức kêu to một tiếng, cảm giác mê muội kia lập tức không cánh mà bay, sau đó y cảm thấy cảm giác nhức mỏi khó chịu ở chân. Ngay sau đó Đỗ Long nắm lấy ngón tay cái của y kéo xuống phía dưới, Vương lập Bân lập tức đau đến mức lại kêu tô một tiếng, không kìm nổi buông hai tay ra ôm lấy đùi phải.

Nhưng Đỗ Long lại đẩy tay y ra, nói:

-Một lúc nữa sẽ đỡ thôi, tiếp tục chống, bình thường không cố gắng nên bây giờ phải chịu khổ một chút! Cắn răng chịu đựng!

Vương Lập Bân mồ hôi đầm đìa cắn răng chịu đựng, Đỗ Long nhéo vài cái vào gan bàn chân y, sau đó gõ một đường dọc theo bắp đùi. Vương Lập Bân phát hiện bắp đùi bắp chân mình đều tê tê chứ không phải đau.

Đỗ Long lại làm như vậy với chân trái Vương Lập Bân, Vương Lập Bân lại tiếp tục kêu to hai tiếng sau đó lại tiếp tục cảm nhận được hiệu quả thần kì khi được Đỗ Long mát xa cho.

Đỗ Long quay đầu lại nhìn giám khảo, lấy ra viên thuốc trong túi ném cho Vương Lập Bân, nói:

-Ngậm viên thuốc trong miệng, xỏ giày vào, tiếp tục chạy hết quãng đường.

Vương Lập Bân không biết đấy là thuốc gì, nhưng y tin tưởng Đỗ Long sẽ không hại mình, y ngậm lấy viên thuốc, xỏ giày, tiếp tục chạy. Đỗ Long chạy sau y, không ngừng thúc giục y tăng tốc độ, Vương Lập Bân cảm thấy hai chân mình rõ ràng là nhẹ nhàng hơn lúc chưa chạy rất nhiều, ngậm viên thuốc trong miệng cũng làm tinh thần y thoải mái hơn nhiều, y chạy nhanh về phía trước, dần dần đuổi kịp đội ngũ...

Vương Lập Bân đuổi kịp chẳng qua cũng chỉ là những học viên ở hạng chót, thể lực bọn họ lúc này cũng chống đỡ không nổi rồi, dường như là đang đi bộ cùng nhau. Với tốc độ này dù Vương Lập Bân chạy hết quãng đường thì vẫn không có cách nào đạt tiêu chuẩn được. Đỗ Long vượt qua Vương Lập Bân, nâng tay trái của y lên, Vương Lập Bân cảm giác rất thoải mái, tốc độ lại tăng lên không ít.

Lúc này có không ít người đã chạy xong, khi Thạch Chung Đào lại một lần nữa đuổi theo họ một vòng, thấy còn lại mấy vòng nữa liền đỡ lấy một bên tay Vương Lập Bân, hai người gần như là nhấc Vương Lập Bân lên mà chạy vậy.

Giám khảo nhìn thấy tình huống này cũng không có ngăn cản, ngược lại còn vô cùng tán thưởng, thân là cảnh sát, ngoài việc bản thân mình có sức khỏe thôi chưa đủ, nhiều khi đoàn kết hợp tác quan trọng hơn nhiều so với nổi trội một mình.

Thạch Chung Đào chạy xong toàn bộ hành trình tốn mất 52 phút, còn lại 8 phút, còn 2000m cuối Thạch Chung Đào tiếp tục cùng Đỗ Long nâng Vương Lập Bân chạy. Hồ Tiểu Vĩ cũng chạy xong rồi, y nhanh chóng chạy đi mua mấy chai nước, đưa cho Đỗ Long nói:

-Tổ trưởng Đỗ, giao cậu ấy cho tôi, anh mau hoàn thành quãng đường đi.

Đỗ Long mở chai nước, đổ một nửa chai nước lạnh lên đầu Vương Lập Bân, rồi uống một hớp lớn, chỉ để lại một ngụm cho Vương Lập Bân.

Một ít nước này căn bản không đủ giải khát, tuy nhiên uống quá nhiều sẽ không tốt cho Vương Lập Bân, đổ nước lạnh lên người lại khiến Vương Lập Bân lấy lại tinh thần, tốc độ lại nhanh hơn một chút.

Đỗ Long nhìn dụng cụ đo tốc độ, thực sự là không thể đạt tiêu chuẩn rồi, Đỗ Long quay đầu nói với Hồ Tiểu Vĩ:

-Anh nghỉ ngơi một chút, tôi cùng tổ trưởng Thạch phải tăng tốc độ, sau khi chạy hai vòng anh phải chạy tới thay Tổ trưởng Thạch! Đây là mệnh lệnh!

Hồ Tiểu Vĩ hơi sửng sốt, đặt mông ngồi xuống đường băng bên cạnh, y cũng mệt đến ngất ngây, tuy nhiên vẫn có thể kiên trì được, y đổ nước lên đầu mình, dùng sức mát xa hai chân, ánh mắt lại lo lắng nhìn mấy người kia, chạy 2000m trong 8 phút, sức lực đã cạn kiệt, bọn họ có thể làm được sao?

Chạy một vòng khoảng 300m, Đỗ Long và Thạch Chung Đào mang theo Vương Lập Bân chạy như điên, tốc độ lúc này còn nhanh hơn tốc độ người bình thường chạy 1000m. Thạch Chung Đào là người trong hệ thống điều tra kinh tế, làm việc không cần thể lực, y đã chạy xong hơn mười nghìn mét mà vẫn kiên trì được, sau khi dùng tốc độ này chạy như điên hai vòng rốt cục cũng không chịu nổi. Vừa lúc Hồ Tiểu Vĩ đón, sau đó Thạch Chung Đào liền ngã trên mặt đất, há to miệng ra thở phì phò, dùng nước khoáng đổ lên đầu, y đã tận lực rồi.

Trong 10km mà Hồ Tiểu Vĩ chạy thì 4000 mét cuối là dùng toàn lực chạy như điên, thể lực tiêu hao rất lớn, tuy rằng được nghỉ ngơi vài phút đồng hồ, nhưng sau khi chạy như điên được mấy trăm mét thì bước chạy của y dần dần không theo kịp. Đỗ Long nhìn thời gian, còn gần 3 phút, còn hai vòng cộng 100m, xem ra Hồ Tiểu Vĩ không thể kiên trì xa như thế được rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui